Đản Sinh Vương Phi

chương 73: cảm tình nghi hoặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm hôm sau, Lãnh Húc vì bị thương nên đành để cho bọn họ trước tiến đến Vạn Độc môn, hắn sẽ đến sau. Chính là, Phi Nhi lo lắng hắn một thân một mình ở hoang sơn dã lĩnh, cực lực thuyết phục hắn cưỡi ngựa đi trước. Chờ hắn biến mất khỏi tầm mắt, Lãnh Tĩnh ôm nàng thi triển khinh công đuổi theo sau.

Khoảng giữa trưa, khi Lãnh Tĩnh cách đại môn Vạn Độc khoảng một dặm, hăn buông Phi Nhi ra, thoáng nhìn thây Lãnh Húc ngay tại lều trà phía trước cách đó không xa chờ đợi bọn họ, vươn tay nắm tay Phi Nhi, tầm mắt ý bảo đi về phía trước.

Phi Nhi gật gật đầu, nắm tay Lãnh Húc đi đến.

Đi vào lều trà, Lãnh Húc lập tức đứng lên vẫy vẫy tay, Phi Nhi mang Lãnh Tĩnh đi đến cái bàn ngồi xuống. Lấy ra hai chén trà, vì Lãnh Tĩnh rót trà, chính mình liền uống mấy chén giải khát.

Lãnh Húc vỗ vỗ bụi đất trên người Lãnh Tĩnh, nhìn Vạn Độc trươc mặt, nhẹ giọng nói:

“Phía trước chính là Vạn Độc môn, xem ra Lãnh Nghĩa sẽ không dễ dàng để cho chúng ta đi vào. Cho dù đi vào, nhất định vẫn có nguy hiểm. Phi Nhi cô nương, ngươi phải cân thận suy nghĩ co muôn cùng vào hay không.”

Phi Nhi mỉm cười lắc đầu, kéo lên túi nước: “Chỉ cần có nó, sự tình gì ta cũng không để ở trong mắt.”

“Vạn nhất cô nương có gì sơ xuất, Lãnh mỗ không đảm đương nổi a.”

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.” Mỗ nữ nói ra câu thành ngữ nghìn lẻ một nàng học được, rốt cục dùng đúng trường hợp rồi.

Lãnh Tĩnh nâng mắt, nhìn chăm chú vào nàng, tựa hồ lấy giải dược vô hồn với nàng là tình thế bắt buộc, nguy hiểm gì cũng đều không thể ngăn cản nàng tiến vào Vạn Độc môn.

Diêm Vô Xá có thể có được nàng, quả thật hạnh phúc.

“Tốt lắm, Phi Nhi cô nương, mọi sự phải hêt sưc cẩn thận, không cần để ý tới Lãnh mỗ, còn có…… Tĩnh Nhi.”

Phi Nhi gật gật đầu: “Ta có thể chiếu cố Tĩnh Nhi, Lãnh thúc thúc yên tâm đi.”

“……”

Mỗ nam ngắm nàng liếc mắt một cái, hắn căn bản không cần nàng chiếu cố.

Ba người ăn no uống đủ, cưỡi ngựa đi đến trước cửa Vạn Độc môn, thủ vệ tiến lên một bước, hung thần ác sát quát:

“Là người phương nào? Không co thiệp mời không thể tiến vào bên trong!”

Lãnh Tĩnh cùng Phi Nhi đồng thời nhăn mi lại, Vạn Độc môn quả nhiên có việc vui, còn phát thiệp mời? Không bị giết chết cũng là may rồi.

Lãnh Húc tiến lên, chắp tay nói:

“Tại hạ nhị đương gia của Nghĩa Môn, Lãnh Húc, phiền toái huynh đệ vào thông báo một tiếng, nói thiếu môn chủ Lãnh Tĩnh tới chơi.” Nói xong, còn lây ra từ trong ống tay áo một thỏi bạc, nhét vào trong tay thủ vệ.

“Chút it lòng thành, coi như thành ý của tại hạ.”

Thủ vệ kiêu ngạo nhìn hắn liếc mắt một cái, bàn tay áng chừng lượng bạc, hừ lạnh một câu:

“nhị đương gia của Nghĩa Môn, rất biết làm người nha, đợi chút đi.”

“Cám ơn huynh đệ.”

Thủ vệ đem ngân lượng thu vào ống tay áo, xoay người đi vào Vạn Độc môn.

Chỉ chốc lát, một thị nữ theo phía sau hắn đi ra, đi đến trước mặt bọn họ, phúc thân hành lễ, ôn nhu nói:

“Môn chủ cho mời nhị đương gia, thiếu môn chủ.”

“Cám ơn cô nương!”

“Thỉnh!”

Lãnh Húc đi theo phía sau thị nữ , Phi Nhi nắm tay Lãnh Tĩnh, ba người cùng nhau đi vào Vạn Độc môn.

Thị nữ dẫn bọn họ đi vào đại điện Vạn Độc môn, một thân ảnh mảnh khảnh đứng ở giữa đại điện, cảm giác được bọn họ tới gần, tao nhã quay người lại, quyến rũ mỉm cười, tầm mắt đặt ở trên người Lãnh Tĩnh.

Nhiều ngày không thấy, hắn giống như càng thêm anh tuấn……

Phi Nhi nhìn chăm chú vào nàng, ánh mắt câu hồn kia quả thực có thể so sánh với kỹ nữ trong kỹ viện, thật không hiểu loại nữ nhân này có thể nào làm nhất môn chi chủ, còn cùng môn chủ “Thiên hạ đệ nhất môn” thành thân? Phụ thân Lãnh Tĩnh đúng là mắt bị mù!

Lãnh Húc đi đến trước mặt Đinh Oánh Oánh, chắp tay khách khí nói:

“Đinh môn chủ, lãnh mỗ không biết môn chủ hôn kỳ tới gần, còn mang chất nhi tiến đến vấn an, thật sự thật có lỗi.”

Đinh Oánh Oánh đối Lãnh Húc thản nhiên cười, tiếng nói nũng nịu vang lên:

“Nhị đương gia khách khí rồi, bổn tọa còn muốn sai người đi thỉnh nhị đương gia a.”

Phi Nhi nháy mắt mấy cái, trong lòng trầm trồ khen ngợi, thật không hổ là mị nữ, thanh âm cũng đều tê dại tận xương, xác định câu chết không ít nam nhân.

Cảm giác được ánh mắt đánh giá của Phi Nhi, tầm mắt Đinh Oánh Oánh xoay chuyển, nghi hoặc nhăn lại mi, hỏi: “Vị này là?”

“Nàng là nha hoàn bên người của Tĩnh Nhi.”

“Nga? Tĩnh Nhi để cho nàng tới gần?”

“Nói đến thật sự kỳ quái, hai người lần đầu tiên gặp mặt, Tĩnh Nhi liền thích đi theo bên cạnh nàng.”

“Thật sự?”

Đinh Oánh Oánh đi đến bên cạnh Phi Nhi, bắt đầu đảo quanh nàng,

“Bổn tọa dùng hai năm thời gian cũng không có thể tới gần Tĩnh Nhi, cô gái này cư nhiên trong thời gian ngắn có thể trở thành người hắn tín nhiệm?”

Cuối cùng tầm mắt đặt ở hai bàn tay đang giao nhau kia, mặt mày nổi lên thần sắc ghen tị.

Lãnh Tĩnh thấy nàng tới gần, lập tức tránh ở sau lưng Phi Nhi, sợ hãi nhìn nàng. Tay kia thì bá đạo lãm ở lưng áo Phi Nhi, cố ý vô tình biểu thị công khai nữ nhân này được hắn chấp nhận.

Đinh Oánh Oánh trở lại trước mặt Phi Nhi, mỉm cười hỏi:

“Cô nương, xưng hô như thế nào?”

“Phi Nhi, Diêm Phi Nhi!”

“…… Diêm Phi Nhi?” Đinh Oánh Oánh nhăn mi, nàng đối với họ Diêm thập phần mẫn cảm, thực chán ghét!

Lãnh Tĩnh nhìn thấy đôi mắt đẹp của ả lóe ra sát khí, vội vàng đem Phi Nhi kéo đến phía sau chính mình, làm bộ sợ hãi lại dũng cảm, đối nàng nói:

“Ngươi…… Ngươi, không cho ngươi thương tổn Phi Nhi nương tử.”

“Nương tử?”

“Đúng! Nàng…… Nàng chính là nương tử của Tĩnh Nhi.”

“Tĩnh Nhi!” Lãnh Húc vội vàng ngăn cản hắn nói tiếp, đem hắn bảo hộ ở phía sau mình, đối Đinh Oánh Oánh nói:

“Đinh môn chủ, xin đừng trách, Tĩnh Nhi hắn luôn điên điên khùng khùng, không phải thật sự.”

đường cong trên mặt Đinh Oánh Oánh trở nên nhu hòa, mỉm cười nói:

“Này bổn tọa tự nhiên hiểu được, chính là này cô nương này bộ dạng thực đặc biệt, thủy nộn nộn, trách không được Tĩnh Nhi sẽ thích.” Vừa nói, bàn tay mềm xoa xoa hai má Phi Nhi.

Thời điểm bàn tay gần tiếp xúc đến hai má Phi Nhi, Lãnh Tĩnh gạt mạnh tay nàng, giống như diều hâu bảo hộ gà con, đem Phi Nhi lãm vào trong ngực, hờn giận chu miệng lên: “Nương tử là của Tĩnh Nhi, những người khác không được đối nàng có chủ ý!”

Đinh Oánh Oánh nheo lại đôi mắt, Lãnh Tĩnh này luôn phá hư chuyện của nàng. Độc phấn trong lòng bàn tay rơi xuống, hoàn hảo, nàng hợp thời tiến lên từng bước, dùng giày dẫm lên, không có bị phát hiện.

“Phi Nhi nương tử, Tĩnh Nhi muốn đi ngủ.”

“……”

Phi Nhi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt hồn nhiên của Tĩnh Nhi, chớp chớp tử mâu.

Đinh Oánh Oánh hòa khí, mỉm cười trả lời:

“Nhị đương gia, trước đi khách phòng nghỉ ngơi, buổi tối bổn tọa lại vì ba vị bãi yến tẩy trần.”

“Làm phiền Đinh môn chủ.”

“Thỉnh!”

Thị nữ mang theo ba người đi vào sương phòng sau hậu viện, trên đường đi, gặp được rất nhiều nhân sĩ giang hồ, xem ra hôn sự của Đinh Oánh Oánh cùng Lãnh Nghĩa kinh động không ít người trong võ lâm.

Hoặc là nàng cố ý muốn cho toàn giang hồ biết, nàng, Đinh Oánh Oánh phải gả cho môn chủ « Thiên hạ đệ nhất môn », làm môn chủ phu nhân, mà không phải gả cho si nhi Lãnh Tĩnh.

Lãnh Tĩnh cùng Phi Nhi bị an bài đến một phòng, Lãnh Húc ngụ ở cách vách bọn họ. Hai người đi vào phòng, Lãnh Tĩnh lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng, ngồi ở bên bàn, cầm lấy chén trà, châm trà uống.

Phi Nhi vội vàng chạy quanh phòng một vòng, đem hành lí đặt ở trên bàn, ngồi ở bên cạnh hắn, khó hiểu hỏi:

“Ngươi cố ý gọi ta là nương tử, cố ý cùng nàng đối nghịch, đúng không?”

“Ân.” Lãnh Tĩnh đáp nhẹ một tiếng, vì nàng châm trà.

“Vì sao nàng muốn sờ ta, cặp ánh mắt kia dường như còn muốn ăn ta, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt.”

“Về sau cẩn thận nữ nhân này, đừng để cho nàng chạm vào ngươi.”

“Như thế nào?”

“Vừa rồi trên tay nàng có độc phấn, nếu lỡ như tiếp xúc, ta cũng không biết sẽ phát sinh sự tình gì.”

“……”

“Lại nói, họ Diêm đối với nàng là vũ nhục!”

“…… A?”

“Phỏng chừng ngươi chưa từng nghe qua chuyện gièm pha trên giang hồ của Diêm Vô Xá cùng Đinh Oánh Oánh.”

“…… Ta, ta cho dù nghe qua cũng quên mất.”

“Cùng trư giống nhau, không trí nhớ.” (trư = heo ^OO^ )

“Ngươi!”

“Dù sao đừng tiếp xúc với nữ nhân này, còn lại giao cho ta, ta sẽ tìm được giải dược.”

Phi Nhi chu miệng, đem hành lí lấy đến, đá đến trên giường, tự nhủ nói:

“Luôn giả vờ thần bí, cũng không biết làm cái gì, nói một chút cũng sẽ không chết, lề mề, căn bản không giống cái…… Ách……”

Một cái xoay người, thân ảnh thon dài liền đứng phía sau nàng, sợ tới mức Phi Nhi cả người nhảy dựng lên, sợ hãi nhìn hắn:

“Ngươi, ngươi là quỷ a, đi đứng cũng không có tiếng động.”

Lãnh Tĩnh nhìn nàng, nghiêm túc nói:

“Có một số việc, ngươi vẫn là không nên biết.”

“Nếu mọi người ngồi chung một thuyền, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, ngươi giúp ta tìm thuốc giải, có khó khăn ta há có thể khoanh tay đứng nhìn.”

“……”

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi có biết ta có thể tự bảo vệ mình.”

Lãnh Tĩnh gật đầu một chút:

“Ta không phải đối với ngươi không tin tưởng, chính là không nghĩ…… Không nghĩ để ngươi gặp nguy hiểm trong lúc này.”

“Ân?” Phi Nhi đáng yêu nháy mắt mấy cái, có điểm khó hiểu nhìn hắn.

“…… Không có việc gì.”

“Nga.”

Phi Nhi tiếp tục trải giường, không để ý đến Lãnh Tĩnh.

Lãnh Tĩnh ảo não, mặt nhăn mày nhíu, đi trở về cái bàn, ngồi xuống, như thế nào hắn có thể nói lời buồn nôn như vậy? Một chút cũng không giống hắn.

Buổi tối, thị nữ lại đây mời bọn họ tiến đến đại sảnh dùng bữa, Phi Nhi nắm tay Lãnh Tĩnh đi vào đại môn, một thân ảnh quen thuộc ngồi ở bên cạnh Đinh Oánh Oánh. Phi Nhi tập trung nhìn vào, kia không phải nam nhân trong rừng cây tập kích Lãnh Húc sao? Thì ra là Đinh Oánh Oánh phái tới.

Lãnh Tĩnh nhìn chăm chú vào Lãnh Nghĩa, áp chế phẫn nộ, không dám tiết lộ nửa phần.

Ba người ngồi vào vị trí đối diện Đinh Oánh Oánh, Lãnh Húc nhìn Lãnh Nghĩa, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

Đinh Oánh Oánh vì Lãnh Húc châm rượu, mỉm cười nói:

“Nhị đương gia có thể tới tham gia hôn lễ của bổn tọa, bổn tọa thật sự vô cùng cao hứng. Không bằng nhân cơ hội này, bổn tọa thay mặt Nghĩa lang kính nhị đương gia một ly.”

Lãnh Húc mỉm cười gật đầu, cầm lấy chén rượu: “Đa tạ Đinh môn chủ.”

“Mọi người đều là người một nhà, đừng nói cảm tạ.”

“Ha ha……” Lãnh Húc cười lạnh hai tiếng, thủy chung không có thừa nhận cùng nàng là người một nhà.

Lãnh Tĩnh thật sự nhìn không được, mạnh đứng lên, lôi kéo tay Phi Nhi, làm bộ phát giận:

“Phi Nhi nương tử, ta muốn đi nhà vệ sinh.”

“…… Nga.”

Phi Nhi còn chưa có buông chén trà, đã bị Lãnh Tĩnh dắt đi ra đại sảnh, hướng hậu viện đi đến.

Hai người vòng vo mấy vòng, Phi Nhi uống sạch trà tong chén, vừa đi vừa hỏi:

“Làm sao chạy đến? Còn chưa ăn cơm mà.”

“Ta chán ghét khi nhìn thấy Lãnh Nghĩa!”

“…… Lãnh Nghĩa? Cha ngươi?”

“Ân.”

“Là người nào?”

“Người vây đánh Lãnh thúc thúc.”

Phi Nhi mạnh kéo lấy hắn, kinh ngạc nói:

“Bọn họ không phải thân huynh đệ sao? Làm sao có thể?”

Lãnh Tĩnh nhăn mi, rũ mắt xuống, nhìn chăm chú vào nàng, con ngươi đen tràn đầy sầu bi, thấp giọng nói:

“ hai năm trước, Phụ thân trúng phải vô hồn, quên mất thân nhân.”

“Lãnh Tĩnh……” Phi Nhi kinh ngạc nhìn hắn.

“Năm ta mười lăm tuổi, Đinh Oánh Oánh mang theo Đinh Ny đến bái phỏng, ta tận mắt thấy nàng hạ độc phụ thân. Lúc ấy, ta muốn ra tay ngăn cản nhưng lại bị Đinh Ny kèm hai bên, uy hiếp ta, nếu ta không nghe lời các nàng, liền lập tức làm cho phụ thân thất khứu đổ máu mà chết.”

“Sau đó thì sao?”

“Vì để cho các nàng khinh thường, ta bắt đầu giả ngu, muốn từ trên người Đinh Oánh Oánh lấy được giải dược. Nhưng ta tìm suốt hai năm, đều không có được manh mối của giải dược.”

“Khó trách Lãnh Nghĩa đuổi giết các ngươi, sợ các ngươi lại đây nháo sự.”

“Đúng vậy.”

Lãnh Tĩnh ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời đêm :

“Đinh Oánh Oánh lợi dụng phụ thân, mơ tưởng trở thành tân nương của ta. Nhưng ngay tại thời điểm nàng tiếp cận ta, ta liền đối với nàng thi bạo, cuồng đá mãnh đánh, làm cho nàng không dám tiếp cận ta.”

“Sau đó nàng liền trực tiếp hưu ngươi, cùng phụ thân ngươi thành thân.”

“Ân, mẫu thân của ta trong suốt nửa năm kể từ ngày phụ thân ta bị hạ độc, không ngừng tìm cách để giải độc cho người, ai ngờ chưa thành công, đã bị Đinh Oánh Oánh làm người uất ức mà chết. Mãi đến ba tháng trước, phụ thân cùng ả trở về Vạn Độc môn, chuẩn bị thành thân.”

“Ngươi cùng Lãnh thúc thúc liền truy lại đây, mượn lý do này tiến vào Vạn Độc môn, muốn tìm giải dược.”

Lãnh Tĩnh gật đầu một chút, quay đầu lại nhìn nàng, nghiêm túc nói:

“Cho nên, nhất định phải tìm được giải dược!”

Phi Nhi mày tủng rất cao, tử mâu lóe ra sầu bi, trên đời này không chỉ có nàng một mình thương tâm, không chỉ có nàng vì thân nhân mà phiền não.

Phi Nhi chậm rãi mở ra song chưởng, khẽ ôm lấy lưng áo Lãnh Tĩnh, dúi đầu vào trong ngực của hắn, tầm mắt trở nên mơ hồ:

“Lãnh Tĩnh, Lãnh phụ thân sẽ tốt thôi.”

“Phi Nhi……”

“Đa Duy chỉ mới quên ta không được một tháng, ta đã sống không bằng chết, huống chi ngươi là…… Hai năm, ta rất rõ ràng tâm tình của ngươi, hiểu được cảm thụ của ngươi, ngươi so với ta kiên cường hơn.”

“……”

Lãnh Tĩnh không nói gì, hai tay đặt ở phía sau lưng của nàng, nhắm lại đôi mắt, đem mặt đặt ở đỉnh đầu nàng, không muốn xa rời cảm giác có nàng ở trong ngực hắn.

Hảo hồn nhiên, hảo ấm áp, dường như……

“Lãnh Tĩnh, Đinh Oánh Oánh đối với ngươi như hổ rình mồi, nàng có thể hay không……”

“Chẳng lẽ nàng bắt buộc ta sao?”

“Ta là sợ nàng đối với ngươi hạ độc.”

“Này cũng không lo lắng,” Lãnh Tĩnh vỗ về mái tóc dài của nàng,

“Nữ nhân kia rất sợ ta, cho dù ta giả điên phẫn ngốc, nhưng võ công vẫn còn. Nàng dám đến, ta liền dám đánh.”

“…… Nam nhân bạo lực.”

“Nữ nhân kia không đáng được đồng tình.”

Phi Nhi hơi hơi rời khỏi ôm ấp của hắn, ngẩng đầu, chu miệng lên, điêm điểm chóp mũi của hắn:

“Phỏng chừng nàng bị ngươi chỉnh thật sự thảm.”

Bạc môi gợi lên độ cong mê người, nhìn chăm chú vào tử mâu mê người kia, tiếng nói đột nhiên trở nên rất thấp trầm, nhẹ giọng nói:

“Phi Nhi, làm nương tử ta đi.”

“…… Không! Ta cùng Đa Duy……”

“Hắn là phụ vương của ngươi, đối với ngươi chỉ là tình cảm cha con, không phải tình yêu, không phải tình yêu nam nữ.”

“Không phải!” Phi Nhi mạnh lắc đầu,

“Tuy rằng bộ dáng của Đa Duy cùng phụ vương có chút tương tự, nhưng ta biết, không có Đa Duy, vốn không có Phi Nhi, Phi Nhi rời không được Đa Duy.”

“Cái này chứng minh ngươi đối với hắn chính là tôn trọng, ngưỡng mộ, bởi vì hắn là phụ vương ngươi.”

Lãnh Tĩnh rất bình tĩnh phân tích, hy vọng nàng hiểu biết rõ ràng loại cảm tình này.

“Ta……”

Phi Nhi sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn, trong lúc nhất thời nói không nên lời, nàng tựa hồ cho tới bây giờ đều chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này.

Phụ vương thân sinh qua đời đối với nàng quả thật là một đả kích rất lớn, nên khi vừa nhìn thấy Diêm Vô Xá, nàng cũng là đơn thuần cho rằng hắn cùng với phụ vương thực tương tự, có loại cảm giác thân thiết quen thuộc, cho nên mới hội ỷ lại như thế, mà nam nhân duy nhất ở thế giới này làm nàng tin tưởng cũng chỉ có hắn.

Lãnh Tĩnh thật cẩn thận nâng lên cằm của nàng, con ngươi đen trở nên nhu tình như nước, trầm thấp nói:

“Phi Nhi, cho ta một cơ hội, được không?”

Phi Nhi vẫn như cũ lắc đầu, hoàn toàn không tiếp thụ được yêu cầu của hắn, kích động nói:

“Lãnh Tĩnh, ta và ngươi chỉ là bằng hữu bình thường, cũng không phải cái loại này……”

“Nhưng mà ta phát hiện, lần đầu tiên gặp mặt, ta đã thích nàng.”

“……”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio