-【】
“Ông ngoại bà ngoại, con chào hai người, con là Tống An Thần, là bạn của Tình Tình.”
Giọng Tống An Thần vang lên sau lưng cô, dọa cô nhảy dựng không khỏi trợn mắt, người này vậy mà lại nhận thân nhanh như vậy, thấy ông bà nội cô cũng theo cô gọi một tiếng ông nội bà nội, bây giờ thấy ông ngoại bà ngoại cô cũng tự gọi luôn, không biết xấu hổ!
Hạ Chi Tình xoay người lại thấy Tống Kim Nhứ hai tay bê theo bao lớn bao nhỏ quà tặng, không khỏi có chút giật mình, sau thùng xe của anh rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu đồ vật, sao lại thấy giống như lấy mãi không hết vậy.
Tống An Thần lớn lên vốn dĩ rất đẹp, dáng như người mẫu, ngũ quan so với minh tinh còn xinh đẹp hơn ba phần, nay lại một câu “Ông ngoại bà ngoại”, lễ phép hiểu chuyện, lại còn biết xử sự mang theo lễ vật, hai cụ thấy tự nhiên là lòng tràn đầy vui mừng, ấn tượng đầu tiên không những không hà khắc mà còn cho tròn điểm.
Ba Hạ đứng sau lưng Tống An Thần trong lòng tràn đầy ý xấu hy vọng Tống An Thần cũng có thể bị ha bẹp trước mặt mẹ vợ và cha vợ của mình, không ngờ mẹ vợ ông mở miệng một câu liền đánh ông vào mười tám tầng địa ngục ——
“Ai da, đứa nhỏ này không chỉ có bộ dáng lớn lên đẹp mà còn vô cùng hiểu chuyện, không giống người nào đó.”
Đầu gối ba Hạ bị trúng một chưởng, thiếu chút nữa chảy nước mắt nước mũi ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh ơi, ông cũng mang theo quà tặng tới có được không, chỉ là quà của ông bảo Hạ Chi Sơ mang lên sau.
Giờ phút này trong lòng ba Hạ tràn đầy tang thương, nếu trời cao chịu cho ông một cơ hội nữa, ông cho dù không có hai tay hai chân, ông cũng sẽ treo quà trên cổ mà tới gặp bọn họ!
Ông ngoại bà ngoại cũng không thèm liếc mắt con rể một cái, tiếp đón những người khác đi vào, lòng ba Hạ hoàn toàn tan nát, ông thề, ông muốn đem phần không được ưa thích này tặng gấp đôi cho con rể ông. Tống An Thần đi ở phía trước bỗng nhiên toàn thân run rẩy một chút, cảm giác sau lưng một cơn khí lạnh âm trầm đâm vào.
Đi vào bên trong, nhìn thấy cả nhà cậu cả đã sớm đến đây.
Cậu cả kết hôn sớm hơn so với cậu hai, cho nên hai anh họ con cậu cả của cô, một người thì lớn hơn cô và Hạ Chi Sơ bảy tuổi, người còn lại lớn hơn năm tuổi, cả hai người cũng đã kết hôn, mỗi người cũng đã có con trai. Cậu hai kết hôn sớm hơn mẹ Tô hai năm, cho nên anh ba lớn hơn anh em họ hai tuổi, còn anh tư sinh ra sớm bọn họ hai tháng, hai người đều đã có bạn gái, hay nói cách khác đó chính là: Trong nhà giờ phút này chỉ còn dư lại một cẩu độc thân chính là Hạ Chi Sơ.
Hạ Chi Tình nghĩ tới tiếp theo Hạ Chi Sơ sẽ bị mọi người tấn công mà bức hôn, tâm tình trở nên vô cùng tốt đẹp. Thông minh như cô, thông minh mà mang bạn trai giả về nhà ăn Tết, bằng không lát nữa bị tấn công không chỉ có mình Hạ Chi Sơ.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, cả nhà tụ tập lại đây, chào hỏi “Mợ, cậu, anh cả, anh hai, anh ba, anh tư, chị dâu cả, chị dâu hai, chị dâu ba, chị dâu tư, dì, dượng” lẫn nhau, xong một vòng tiếp đón chào hỏi này, cô đều có chút miệng khô lưỡi khô, muốn đi phòng bếp lấy ly nước uống, con trai Tô Gia Dương của anh cả liền nhảy lên hai chân kẹp ở đùi cô, làm nũng muốn cô bế.
Cô cố hết sức bế cháu trai lên hệt như chú heo này, trêu chọc nó nói: “Bạn nhỏ Tô Gia Dương, có phải cháu lại mập lên hay không?”
Tô Gia Dương nháy hai đôi mắt to ngập nước, có chút khó hiểu hỏi: “Dì ơi, mập lên là cái gì, ý là lớn lên xinh đẹp sao?”
Năm nay bạn nhỏ Tô Gia Dương năm tuổi, đúng là độ tuổi ham hỏi ham chơi, cô hôn lên khuôn mặt trắng nõn của nó một cái, trợn mắt nói dối lừa gạt đứa trẻ: “Đúng vậy, ý là lớn lên rất xinh đẹp .”
Bạn nhỏ Tô Gia Dương nhớ tới cô giáo mầm non nói “Người khác khen con, con nên khen lại”, vì thế nhếch môi, ngọt ngào nói: “Dì ơi, dì cũng mập lên.”
“……” Cô khóc không ra nước mắt, trong đầu bay mấy chữ “Không làm bậy sẽ không chết”.
Mọi người nghe vậy liền bùng nổ trận cười, chị dâu hai là người rất dễ cười, cho nên lúc này cười ngã trước nghiên sau, nhào qua trên người anh hai ôm bụng kêu “Ai da ai da”.
Tống An Thần đứng sau lưng cô vừa lúc thấy hai tai cô đỏ lên, khóe miệng nở ra một nụ cười.
-【】
Cơm nước xong xuôi, mọi người tụ tập bên nhau uống trà, tiểu bối dập đầu chúc Tết trưởng bối, các trưởng bối sẽ phát bao lì xì cho tiểu bối, Hạ Chi Tình vuốt bao lì xì phồng lên, hai mắt cười giống hai mảnh trăng non.
Sau khi phát xong bao lì xì, kế tiếp chính là hoạt động giục hôn như thường lệ, trọng điểm thúc hôn năm ngoái là hai anh em bọn họ, năm nay cô đã được mọi người khen ngợi, cậu cả làm ăn buôn bán nên cho cô hai bao lì xì, nói là khen thưởng cô tìm được bạn trai, nói rằng nếu năm nay có thể kết hôn thì tất cả chi phí hôn lễ ông nhận thầu hết.
Cô cầm hai bao lì xì, mừng rỡ cười toét miệng, liên tục gật đầu, nói tuyệt đối sẽ không làm ông thất vọng, hoàn toàn quên mất bạn trai là mình thuê về.
Tống An Thần ngồi ở bên cạnh cô, khi nghe được lời thề son sắt bảo đảm của cô, quay đầu lại nhìn cô một cái, cũng chỉ là liếc mắt một cái, anh cũng không nghĩ sâu xa hơn bởi vì người kia hai mắt trực tiếp hiện lên ký hiệu “¥” nhân dân tệ, mấy cái khác đều nhìn không thấy.
Ba Hạ nghe được lời cậu cả nói không khỏi có chút không vui, con gái là của ông, muốn tổ chức hôn lễ cũng là ông người làm cha này tới nhận thầu a, ông là cậu người ta dựa vài cái gì mà tới đoạt a, nhưng ba Hạ trong lòng không vui thì cũng không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi khen ngợi Hạ Chi Tình xong, các trưởng bối không ngừng cố gắng cường điệu phê bình Hạ Chi Sơ, một tiếng hai tiếng đều nói khổ tâm, dùng đủ biện pháp: nêu ví dụ có, thỉnh cầu có, uy hiếp có, lời tốt lời xấu đều nói hết, tóm lại một câu, mặc kệ là con mèo hay con chó cũng được, sang năm anh nhất định phải mang một đứa về cho mọi người nhìn xem.
Nghe thế, ba Hạ lại không vui, cái gì con mèo con chó a, con của ông ưu tú như vậy, con mèo con chó sao có thể xứng đôi, hơn nữa càng làm cho ông khó chịu chính là bọn họ năm đó không thích ông như vậy, bây giờ lại đối với chuyện hôn nhân hai đứa nhỏ của ông sao lại rộng rãi như vậy, chẳng lẽ ông còn so ra kém hơn con mèo con chó sao?
Trong lòng ba Hạ nghẹn khuất a, cái ủy khuất kia a, cái không thoải mái kia a, đều chỉ có thể để ở trong lòng. Ly của mẹ vợ không có nước, bà ném một ánh mắt lại đây, ông lập tức đứng lên qua đi qua châm trà.
Mọi người lại vây quanh Tống An Thần, tưởng chừng muốn đào ba thước đất, đem tổ tông mười tám đời của Tống An Thần đều điều tra rành mạch rõ ràng, kết luận sau cùng là —— bọn họ đối với Tống An Thần dùng hai chữ bày tỏ đó là “vừa lòng”, dùng ba chữ bày tỏ là “rất vừa lòng”, dùng bốn chữ bày tỏ đó là “vô cùng vừa lòng”.
“An Thần, bánh bao là bảo bối của mọi người Tô gia chúng ta, con bé bản tính rất đơn thuần, ta hiện tại đem con bé giao cho con, nếu con sau này dám làm cái gì có lỗi với nó, người làm cậu cả này là người thứ nhất không buông tha con!” Cậu cả nói xong, hốc mắt đều thiếu chút nữa đỏ lên, những người đàn ông khác nghe xong cũng sôi nổi tỏ vẻ sẽ không bỏ qua Tống An Thần.
Tống An Thần nhìn thoáng qua Hạ Chi Tình ở một bên bồi hai đứa cháu chơi “chém dưa hấu”, trịnh trọng gật đầu nói: “Mọi người yên tâm, con nhất định sẽ không làm bất luận chuyện gì có lỗi với cô ấy.”
Nghe thế, ba Hạ mau chóng hiểu rõ, ông mới là ba ruột của bánh bao nha, những lời này hẳn là ông tới nói, ông là ông cậu mà thôi dựa vào cái gì tới cướp đất diễn hả! Hả!
Nội tâm ba Hạ ấp ủ một chút, đang chuẩn bị đứng lên nói chuyện thì thấy đoàn người đều đứng lên chuẩn bị giải tán, hoá ra ông ngoại bà ngoại có chút mệt mỏi, muốn sớm đi nghỉ ngơi một chút.
Mẹ Tô và mợ hai đỡ hai cụ lên phòng nghỉ ngơi, cậu cả và cậu hai đi đến phòng khách khác, dọn bàn mạt chược, bày ghế chuẩn bị chơi mạt chược, còn bọn tiểu bối nhóm lại một chỗ lấy tới các loại rượu, chuẩn bị chơi trò chơi.
Ba Hạ đứng ở nơi đó, lệ rơi đầy mặt, mẹ nó, lời ông ấp ủ hơn nửa ngày còn chưa có nói đâu, mọi người quay lại a, quay lại.
-【】
Bọn họ chơi trò "nói thật hay mạo hiểm", đây thật là một trò chơi cũ rích. Cô nhớ rõ lần đầu tiên cô chơi trò này là vào thời điểm tốt nghiệp cấp ba, lúc ấy trong lớp tổ chức đi leo núi, ở trên núi ăn ngủ ngoài trời một đêm, cũng là buổi tối đó, lần đầu tiên cô tiếp xúc đến trò chơi này.
Lại nói tiếp cô thật đúng là xui xẻo, lúc ấy bình rượu xoay tròn đến chỗ cô, cô thấy mấy người phía trước lựa chọn mạo hiểm đều bị trêu cợt quá thảm, vì thế cơ trí lựa chọn nói thật, không ngờ câu hỏi của mọi người lại sắc bén như vậy, vừa lên liền tới hỏi cô có thích Lâm Sâm hay không.
Lâm Sâm là bạn cùng bàn cấp ba của cô, ngồi cùng nhau ba năm cấp ba. Hai người bởi vì đều hay đi trễ, thường xuyên bị phạt đứng, có thể nói là huynh đệ cách mạng đồng cam cộng khổ của cô. Chỉ là lúc ấy cô rất ngốc, ở phương diện tình cảm hoàn toàn không có thông suốt, người khác hỏi cô như vậy, tất nhiên cô liền phủ nhận nói không có, chỉ là những người khác cố tình không tin, người cá biệt còn ồn ào nói cô giả vờ, cuối cùng cô bị phạt uống một ly Thanh Đảo, đêm khuya làn da nổi lên dị ứng liền bị đưa xuống núi, làm lớp trưởng ngay lúc đó sợ tới mức muốn khóc.
Không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy, trò chơi này vẫn kéo dài không suy giảm, vẫn là nhân vật không thể thiếu trong các hoạt động xã giao, cô đối với sự yêu thích của mọi người đối với trò chơi này cảm thấy không thể hiểu nổi.
Chai bia xoay bốn vòng, miệng bình ngừng lại ở trước mặt cô, khuôn mặt nhỏ của Hạ Chi Tình tức khắc liền héo, cô đều nói cô không muốn mà, mấy hỗn đản bọn họ chính là muốn ép cô lên sân khấu.
Cô từ nhỏ không có may mắn khi đánh cuộc, có thể nói mỗi khi đánh cuộc đều phải thua, mỗi năm ăn Tết mấy anh chị (dâu) họ đều cùng nhau chơi đánh bài, cô đều đem tiền tiêu vặt thua sạch sẽ.
Hạ Chi Sơ nhìn cô, cười gian một tiếng, “Đến đây đi, nói thật hay là mạo hiểm?”
“Ván này có thể không tính hay không? Coi như là xé nháp.” Cô đáng thương nói.
Hạ Chi Sơ cười nhạo một tiếng, “Trò chơi cũ rích này còn cần nháp? Hạ bánh bao, mày có thể tìm cái cớ nào hay hơn chút được hay không.”
Cô nhìn gương mặt của Nhân Chi Sơ kia, hận không thể đi lên cào anh thành cái mặt mèo, bắt nạt cô từ nhỏ đến lớn, cô vô số lần hoài nghi hai người bọn họ có phải anh em ruột hay không, khi còn nhỏ còn nghĩ tới chuyện sau này trưởng thành rồi kiếm tiền đi xét nghiệm DNA, đáng giận chính là khi cô nhắc tới cái kiến nghị này, Hạ Chi Sơ còn có mẹ Tô đồng loạt nhấc tay tán thành.
Cô bởi vì dị ứng cồn nên không thể uống rượu, lại không muốn trả lời thật lòng, càng không muốn mạo hiểm, cô làm ra vẻ mặt nhu nhược đáng thương còn muốn làm nũng với mấy anh họ, chỉ là bị Nhân Chi Sơ quấy rối.
“Vậy…… Nói thật đi.” Cô cắn răng một cái nói.
Hạ Chi Sơ nghe vậy lại lần nữa cười gian một tiếng, cô nhịn không được ra đầy một thân mồ hôi lạnh, “Em…… Em có thể đổi lại……”
“Không được!” Hạ Chi Sơ không đợi cô nói xong liền không chừa cho cô lối thoát mà cự tuyệt, anh nhìn lướt qua Tống An Thần, hỏi Hạ Chi Tình: “Đối tượng mộng xuân lần đầu của mày là ai?”