Dẫn Sói Vào Nhà - Vân Cát Cẩm Tú

chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đó, thấy chưa, quả nhiên có gian tình!”

“Thấy rồi, công ty đều đồn đãi rằng Hạ Chi Tình tự động đưa tới cửa làm quy tắc ngầm với Tống tổng, hiện tại xem ra quả nhiên là sự thật!”

Sự thật? Tôi còn chưa pha cà phê nha! Hạ Chi Tình nghe được những người xung quanh đang khe khẽ nói nhỏ, hận đến ngứa răng, hận không thể đứng lên ngẩng đầu ưỡn ngực nói cho bọn họ: Chị đây mới không có tự động mà đưa tới cửa cho người ta quy tắc ngầm, cả nhà mấy người mới tự động đưa tới cửa cho người ta quy tắc ngầm.

Nhưng cô không có can đảm làm như vậy, lấy một chọi trăm, đó chính là trứng gà chọi vào cục đá, không muốn sống! Cô còn chưa định từ chức, càng không muốn náo loạn với mấy đồng nghiệp đó, cho nên cô chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào bụng, giống như kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được, cô cúi đầu cầu nguyện Tống tổng chỉ là đi ngang qua chỗ cô chứ không phải lại đây nói chuyện với cô.

Nhưng loại người gặp chuyện mới ôm chân Phật là cô, cho dù là Phật Tổ hay là Thượng Đế cũng sẽ không nghe cô cầu nguyện. Chỉ chốc lát, một thân ảnh thon dài liền đứng trước mặt cô, Hạ Chi Tình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, một luồng khí áp cường đại như che trời lấp đất mà đến chỗ cô, cô không thể không ngẩng đầu lên, nhìn cặp mắt phượng thâm thúy kia.

“Tống…… Tống tổng.” Cô làm ra vẻ mặt trấn định nhưng mà trong lòng lại giống như con thỏ, chạy lên chạy xuống không ngừng.

Một đôi mắt phượng của Tống An Thần đảo ở trên người cô, trong mắt mang theo ý cười, cười đến vẻ mặt yêu nghiệt, “Hạ tiểu thư, buổi chiều đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Chung quanh người làm bộ ăn cơm, người chơi di động, người phát ngốc, thật ra đều là đang dựng lỗ tai lên nghe bát quái, trong lòng không khỏi nói thầm, nhìn đi, quả nhiên có gian tình, chỉ là này quy tắc ngầm này không khỏi quá nhanh đi, cũng quá mức quang minh chính đại đi, tuy rằng trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng loại chuyện này tốt nhất vẫn là nên ngầm tiến hành đi.

Mà Hạ Chi Tình khi nghe được lời này muốn lập tức ngất xỉu, hoặc là tìm khối đậu hủ đâm chết đi cho rồi, bên tai cô vang lên bài Vãng Sinh Chú.

Tống An Thần nhìn bộ dáng quẫn bách của cô, mắt phượng đảo qua lỗ tai cô bắt đầu đỏ lên, ý xấu muốn trêu chọc cô lại nổi lên, "Thế nào? Hạ tiểu thư, sao cô không trả lời, có vấn đề gì sao?”

Khi cô vừa mới biết chữ, ba Hạ đã thường xuyên dạy cô "nghèo cho sạch rách cho thơm", ba Hạ thật nhìn xa trông rộng, sợ cô bởi vì từ nhỏ sống dưới bóng ma của Hạ Chi Sơ mà tính cách vặn vẹo, cho nên từ nhỏ đã dạy cô làm người phải làm chính mình, cho nên giờ phút này quái thú trong lòng Hạ Chi Tình giống như bơm máu gà làm ầm ĩ muốn bùng nổ vũ trụ nhỏ, giờ phút này không giải thích cho mình thì chờ khi nào?

Vẻ mặt cô tựa như thần thánh không thể xâm phạm nói: “Không được! Không thể!!”

Mắt phượng của Tống An Thần hơi nhếch, hai mắt lại vẫn như cũ mà cười, cười đến mức "băng sơn mỹ nhân" luôn luôn không coi ai ra gì đều nhìn anh không chớp mắt. Thấy khuôn mặt nhỏ của cô hơi hơi đỏ lên liền nói: “Hạ tiểu thư không phải đã đáp ứng pha cà phê cho tôi rồi sao? Vì sao lúc này lại thay đổi chủ ý?”

Anh tất nhiên biết cô đang hiểu lầm ý mình, mà cô vốn dĩ sẽ hiểu lầm, tất cả đều là do một tay anh tạo ra, chẳng qua anh làm như vậy, không phải vì muốn cô xấu mặt, càng không phải vì chọc cô. Tuy rằng anh có thú vui thích chọc cô, nhưng mà trước mặt những người khác, anh không chịu được khi bọn họ nhìn được bộ dáng tức giận đáng yêu của cô, càng không muốn những người khác xem cô như đề tài bát quái mà chê cười cô.

Đúng, không sai, anh chính là một vị tổng tài bá đạo như vậy, người của anh chỉ có mình anh được bắt nạt, những người khác không được làm cô tổn thương cho dù là một chút.

Trước khi chính thức đến công ty đi làm, anh đã bảo trợ lý Tiểu Hải hỏi thăm xem Hạ Chi Tình ở bảng thập đại mỹ nữ xếp hạng thứ mấy, thì ra là hạng mười, tuy vậy vẫn có không ít người ái mộ mà theo đuổi, cho nên anh vừa mới đến nhận chức liền chủ động xuất kích, đem Hạ Chi Tình cất vào túi, để cho toàn bộ giống đực công ty biết rằng cô gái này anh đã chọn, bọn họ đừng tốn công si tâm vọng tưởng.

Hạ Chi Tình hơi sửng sốt, ủa, hoá ra anh chỉ là muốn cô pha cà phê chứ không phải muốn làm chuyện cầm thú gì gì kia, Hạ Chi Tình lập tức thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng xấu hổ không thôi, cô đằng hắng giọng, mất bò mới lo làm chuồng nói: “Ha hả, tôi, vừa rồi tôi nghe lầm, cho rằng anh nói là sau khi tan làm.”

“Hoá ra là vậy, vậy Hạ tiểu thư vẫn đồng ý pha cà phê cho tôi đúng không?”

Hạ Chi Tình gật đầu như giã tỏi.

“Vậy buổi chiều tôi chờ cà phê của Hạ tiểu thư.” Tống An Thần nói xong liền cất buớc đi qua một cái bàn trống.

Tống tổng vạn người mê rốt cuộc cũng đi rồi, cục đá trong lòng Hạ Chi Tình rốt cuộc có thể buông xuống, mà mọi người đang xem kịch vui không khỏi hai mặt nhìn nhau, đây là có chuyện gì? Quần cũng đều cởi xong rồi, bạn kêu tôi là xem cái này? Nói quy tắc ngầm đâu? Chẳng lẽ Tống tổng thật sự chỉ là đơn thuần muốn tìm người giúp anh pha cà phê, mà Hạ Chi Tình không biết sao xui xẻo vừa vặn đụng phải? Nghĩ như vậy cũng không phải là không có khả năng, không đúng, là vô cùng có khả năng, bọn họ đã nói đôi mắt Tống tổng rất tốt mà.

Đồ ăn rốt cuộc đã lên, mà Tiểu Ni ở thời khắc mấu chốt biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi rốt cuộc đã xuất hiện, Hạ Chi Tình từ bàn đồ ăn ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc mắt cô một cái, “Sao cậu không đợi đến báo cáo cuối ngày lại đến?”

Tiểu Ni không chút khách khí mà gắp lên một miếng thịt, ưu mỹ mà nhai, “Thật là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt của người ta, tôi đây không phải sợ làm chậm trễ phát triển gian tình của mấy người mới cố ý ở khu đồ uống bồi hồi mười phút sao, đến mức người phục vụ còn tưởng rằng tôi muốn trộm đồ uống, tôi dễ lắm sao?”

Hạ Chi Tình nhìn Tiểu Ni bộ dáng dõng dạc nói, thật hận không thể bóp chết cô, “Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn cậu?”

Tiểu Ni cười đến vẻ mặt đê tiện, “Nếu cậu muốn cảm ơn tôi, tôi cũng không ngượng ngùng mà từ chối đâu, tương lai chờ cậu lên làm bà chủ nhỏ, nhớ rõ tăng chút tiền lương cho tôi là được, tôi cũng không tham, chỉ cần mỗi tháng hơn năm ngàn tệ là đủ rồi.”

“Cậu nói bậy bạ gì đó a!” Hạ Chi Tình có tật giật mình mà nhìn trái nhìn phải, cũng may giọng Tiểu Ni không lớn, không có ai nghe được lời cô ấy nói, nếu không chẳng phải cô ấy hại chết cô rồi sao! Em gái Tiểu Ni này miệng toàn nói lời bậy bạ, Tống tổng sao lại coi trọng cô chứ? Cho dù coi trọng cô, nhưng tiền lương mỗi tháng lại đòi tăng thêm năm ngàn tệ, cô ấy còn không biết xấu hổ mà nói mình không tham? Da mặt cô ấy quá dày đi, tưởng cô là vợ của ông chủ xưởng in tiền à?

Tiểu Ni gắp lên một miếng rau trộn ngó sen nhai nhóp nhép, “Vừa rồi tôi đã nhìn rất rõ ràng, ánh mắt mà Tống tổng nhìn cậu í, ai da, đó chính là tràn ngập sủng ái, tôi tuyệt đối không nhìn lầm, Tiểu Đao nhà tôi khi nhìn tôi cũng chính là bộ dáng như vậy, tuy không biết vì sao Tống tổng mắt lại bị mù, nhưng Tiểu Ni tôi trước nay không nhìn lầm người, Tống tổng này tuyệt đối có ý với cậu, nè, diễm phúc tới, cậu phải nắm chắc cơ hội a! Cho dù không thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng gả vào hào môn thì cùng người đàn ông đẹp trai như vậy yêu đương phải đốt pháo ăn mừng, coi như là một đoạn hồi ức không tồi nha, cậu xem đôi chân thon dài kìa, rồi cơ ngực săn chắc kia, chậc chậc chậc…… Nếu tôi không có Tiểu Đao, bà đây khẳng định sẽ cùng cậu tranh đoạt!”

Hạ Chi Tình im lặng, không muốn để ý tới Tiểu Ni đang nói bậy nói bạ, rũ mắt vùi đầu uống cháo.

Ăn cơm trưa xong thì quay về văn phòng nghỉ ngơi nửa tiếng, rất nhanh đã đến giờ làm việc, Hạ Chi Tình tính toán một chút liền trực tiếp đi vào phòng nước pha cà phê.

Thật ra cô cũng không am hiểu pha cà phê, cô là người lười, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, cho nên ngày thường cô muốn uống cà phê thì sẽ trực tiếp đi quán cà phê hoặc đôi khi lấy luôn một bịch cà phê hòa tan giải quyết.

Hạ Chi Tình đi vào phòng nước, đang chuẩn bị lấy phích pha cà phê thì nhìn thấy một người đàn ông tầm - tuổi đang đi đến, Hạ Chi Tình hơi sửng sốt một chút mới nhận ra anh ta là trợ lý Tiểu Hải của Tống tổng.

“Hạ tiểu thư, Tống tổng kêu cô vào văn phòng anh ấy mà pha cà phê.” Tiểu Hải nhìn Hạ Chi Tình cung kính nói.

“Tại sao? Ở chỗ này pha không được sao?” Hạ Chi Tình có chút không rõ, tuy rằng Tống tổng kia nhìn qua rất hào phóng, nhưng loáng thoáng cảm thấy chỗ nào đó không đúng, chỉ là lại không biết vì sao, đối với cảm giác bất an này cô cảm thấy vẫn là nên trốn xa một chút mới là thượng sách.

“Tống tổng từ trước đến nay chỉ uống Kopi Luwak.”

“K……ko gì?”

“Kopi Luwak, chính là cà phê chồn.”

“Ồ, chính là một loại cà phê làm từ phân chồn ở Indonesia.” Hạ Chi Tình bừng tỉnh đại ngộ, có điều khẩu vị này thật không dám gật bừa, khi cô lần đầu tiên nghe được trên thế giới có loại cà phê này còn cười nói trên thế giới này sao lại có người ngốc mà nguyện ý lấy nhiều tiền đi mua "phân chồn", không ngờ vậy mà có thật, hôm nay cô mới được diện kiến.

Khóe miệng Tiểu Hải run rẩy một chút, nhưng vẫn là người được dạy dỗ vô cùng tốt, làm ra một động tác mời đối với Hạ Chi Tình.

Văn phòng của tân tổng giám đốc đã trang hoàng lại trước Tết, lúc ấy nghe nói tốn không ít money, đáng tiếc sau khi trang hoàng xong vẫn luôn đóng lại, không cách nào thấy được tận mắt. Thành thật mà nói, cô rất thích phong cách thiết kế này, toàn bộ phong cách thiết kế dựa trên tông màu đen, trắng và xám vừa sang trọng vừa hiện đại. Rất nhiều hoa văn hình học được sử dụng trong trang trí, là nhân tố trong thiết kế của toàn bộ văn phòng. Thể hiện đầy đủ tính sáng tạo và hình ảnh thương hiệu tiên phong của công ty họ.

Hạ Chi Tình vừa vào văn phòng đã quan sát khắp nơi, khi tầm mắt cô cuối cùng dừng lại ở chiếc bàn làm việc và phía sau là một thân ảnh không khỏi hoảng sợ, “Tống…… Tống tổng.”

Tống An Thần ngồi tại bàn làm việc, một tay chống đầu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, một đôi mắt phượng thâm thúy chuyên chú nhìn Hạ Chi Tình, “Cô cảm thấy thiết kế chỗ này như thế nào?”

“Rất đẹp, đơn giản nhưng hiện đại, thiết kế vô cùng tài tình!” Tuy rằng lời này ít nhiều gì cũng có chút vuốt mông ngựa nhưng đa số cũng là lời nói thật, đừng nói văn phòng của tổng giám đốc mà ngay cả phong cách thiết kế của toàn bộ công ty đều là thuê kỹ sư thiết kế chuyên nghiệp về làm. Cô còn nhớ rõ khi tới đây phỏng vấn đã bị phong cách thiết kế cao cấp của công ty này loé mù mắt chó, đúng lúc ngày đó ăn mặc lại vô cùng quê mùa, còn thấp thỏm lo âu sợ người ta cảm thấy cô hình thức chưa lịch sự mà không tuyển cô, cũng may cuối cùng vẫn trúng tuyển.

“Nói như vậy, cô rất thích?” Tống An Thần nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như không cười.

Hạ Chi Tình vừa vặn nhìn thấy nụ cười kia, trái tim “lộp bộp” một tiếng, trong đầu chuông cảnh báo vang lên, nụ cười này quá quen thuộc, cô đã từng nhìn thấy ở trên mặt Tống Kim Nhứ rất nhiều lần, mỗi lần nhìn thấy đều không có chuyện tốt lành gì. Hai người bề ngoài giống nhau thì thôi đi, nhưng biểu tình không thể giống nhau như đúc được? Nhưng cô thật sự không có cách nào liên hệ được tên trai bao Tống Kim Nhứ cùng với Tống tổng trước mắt cao cao tại thượng này cùng nhau, thân phận địa vị hai người quả thực không thể đặt cạnh nhau được.

Nhưng cô lại không thể trực tiếp hỏi tên ông chủ được, đây quá mạo hiểm, dưới cái nhìn sáng quắc đầy chăm chú của Tống tổng, cô không thể không gật gật đầu nói: “Thiết kế cao siêu như vậy ai cũng sẽ thích.”

“Nói như vậy, cũng bao gồm cô?” Tống An Thần chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

Hạ Chi Tình gật đầu.

“Vậy tôi đây kêu Tiểu Hải đem bàn làm việc của cô dọn đến đây, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ ở chỗ này cùng tôi làm việc đi.”

Nghe vậy, Hạ Chi Tình thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, tân tổng giám đốc này là từ sao hoả tới sao? Tư duy như vậy cũng được sao?

Pha cà phê đã làm cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bây giờ lại đem bàn làm việc dọn lại đây, vậy chẳng phải muốn chứng thực rằng cô quy tắc ngầm? Hơn nữa, làm gì có nhân viên nào nguyện ý cùng ông chủ làm việc trong một văn phòng a, đến lúc đó muốn nói chuyện phiếm gì đó thì nghĩ cũng đừng nghĩ!

Cho nên dù ông chủ lớn lên có đẹp trai thế nào, cô cũng là một trăm phần trăm không muốn, “Tống, Tống tổng, tôi nghĩ như vậy không được đâu ?”

Tống An Thần nhìn bộ dáng cô gấp đến quéo lưỡi, liền cười phụt một tiếng, mắt phượng tràn ngập ý cười nghiền ngẫm, “Nếu cô cảm thấy không được, vậy quên đi, bây giờ cô có thể đi pha cà phê, cà phê nằm ở trên quầy bar bên tay phải của cô.”

Tống An Thần bất quá là trêu chọc cô thôi, tuy rằng anh rất muốn đem cô tới phòng làm việc của anh, khi làm việc mệt mỏi liền trêu chọc cô, hôn cô, chuyện này so với bất cứ thứ cà phê gì còn làm anh tỉnh táo hơn. Nhưng chỉ là nghĩ tới lại thôi, nếu đem cô tới văn phòng của anh khẳng định sẽ mang rất nhiều phiền toái cho công việc của cô và mọi người trong công ty.

Ồ, như vậy liền buông tha cô? Sao lại dễ như vậy, phảng phất làm Hạ Chi Tình có chút trở tay không kịp, cô vốn nghĩ rằng còn phải tốn nước bọt mới có thể thuyết phục được tổng giám đốc tự nhiên ở đâu hiện ra lối tư duy đó chứ!

Hạ Chi Tình dựa theo phương hướng anh chỉ mà đi tới quầy bar, nhìn thấy trên quầy bar đặt một máy pha cà phê.

Loại máy cà phê này cũng không phải là lần đầu tiên cô thấy, cô là người lười, từ trước đến nay chỉ uống cà phê hòa tan, cho nên từ trước đến nay không hề mua máy pha cà phê, chỉ là lúc Tống Kim Nhứ dọn vào ở cũng mang theo một máy pha cà phê giống như máy cà phê trước mặt này, ngay cả nhãn hiệu hay kích cỡ đều giống.

Chuông cảnh báo trong lòng Hạ Chi Tình lần nữa lại vang lên, một lần giống nhau thì gọi là trùng hợp, lần thứ hai giống nhau thì coi như trúng thưởng, nếu đến lần thứ ba cũng giống vậy thì không có khả năng! Thế giới này căn bản không hề tồn tại hai người từ bề ngoài đến biểu tình cùng sở thích sẽ không giống nhau như đúc, trên thế giới này căn bản cũng không tồn tại hai chiếc lá giống nhau, mà người trước mắt này cả ba thứ kia đều giống với Tống Kim Nhứ, nếu không phải cô gặp quỷ vậy chỉ có thể nói rằng ——

“Tống An Thần?” Hạ Chi Tình ngẩng đầu, có chút không xác định mà kêu lên.

Tống An Thần nghe được giọng nói của cô, đang xem tài liệu thì ngẩng đầu lên, cười nhìn cô nói: “Làm sao vậy, Tiểu Tình Nhi? Không biết pha sao? Không phải lần trước anh đã dạy em pha sao?”

Ba chữ “Tiểu Tình Nhi” giống như sét đánh giữa trời quang, đánh đến tóc cô dựng thẳng lên, ngoài giòn trong khét, người này quả nhiên là Tống Kim Nhứ!

!!!

Tía má ơi, trong lòng Hạ Chi Tình có vô số con thảo nê mã rít gào chạy qua, Tống tổng chính là Tống Kim Nhứ, Tống Kim Nhứ chính là Tống tổng, sao có thể!!

“Tống Kim Nhứ, quả nhiên là anh, sao anh lại ở chỗ này?” Hạ Chi Tình cà phê cũng không pha, đi đến trước bàn làm việc, dùng vẻ mặt táo bón mà nhìn Tống An Thần.

“Cái gì gọi là anh lại ở chỗ này, không phải em đã sớm biết sao?” Tống An Thần sửng sốt một chút, sau đó nhớ đến bộ dáng lần đầu tiên cô nhìn thấy mình mà giật mình cùng với bộ dáng giờ phút này đang khiếp sợ, một ý tưởng vớ vẩn lóe lên trong đầu anh, “Không phải em cho rằng…… Cho rằng trên thế giới này có tồn tại một người lớn lên giống anh như đúc, lại cũng đồng thời là họ Tống chứ?”

Hạ Chi Tình chột dạ mà bay mắt, cô tất nhiên sẽ không thừa nhận mình lại ngu xuẩn như vậy, đến nỗi tại sao lúc trước cô sẽ có ý nghĩ ngu xuẩn như vậy, đừng hỏi cô, cô cũng không biết đầu óc mình là bị úng nước hay là động kinh, nếu thật sự muốn tìm lý do để giải thích, chỉ có thể nói rằng trong ấn tượng của cô, hình tượng Tống Kim Nhứ vừa thích giả vờ vừa là trai bao thích hư vinh đã quá ăn sâu bén rễ, cô thà rằng tin tưởng trên thế giới này có người cùng anh lớn lên giống nhau như đúc, cũng là họ Tống, cũng không muốn tin Tống Kim Nhứ là Thái Tử gia của công ty, là ông chủ tương lai!

Tống An Thần từ biểu tình của cô liền biết đáp án, loại suy nghĩ vớ vẫn như vậy cũng chỉ có cô mới có thể nghĩ ra được, mày đẹp anh hơi nhếch, từng bước đi qua chỗ Hạ Chi Tình, “Còn có Tống Kim Nhứ là thứ gì? Đừng nói đây là biệt danh em đặt cho anh?”

Hạ Chi Tình nhìn Tống An Thần đang đi tới chỗ cô, chỉ số bất an trong lòng lập tức tăng lên, chỉ là thua người không thua trận, cô giả vờ trấn định nhìn Tống An Thần đang từng bước một đi tới chỗ cô nói: “Anh nói cho tôi trước, sao anh lại ở chỗ này?”

Mắt phượng Tống An Thần nheo lại, “Tiểu Tình Nhi, anh là tổng giám đốc mới đến, anh không ở chỗ này thì ở chỗ nào?”

Ngón giữa Hạ Chi Tình chỉ qua, “Nếu anh là tổng giám đốc, vậy tại sao lại giả nghèo gạt tôi?”

Tống An Thần thoải mái đem ngón giữa đánh trở về, “Anh nói cho em anh là người nghèo lúc nào?”

“Anh không nghèo sao lại đi thuê Lamborghini, ngay cả đồng hồ cũng là hàng nhái?”

“Ai quy định kẻ có tiền liền không thể mua hàng nhái? Còn có Tiểu Tình Nhi, trọng điểm là lúc ấy anh đã nói cho em đây là hàng chính hãng anh mua ở Taobao.”

“ tệ mà còn vọng tưởng mua được Patek Philippe chính hãng, anh cho rằng người cả thế giới đều là đồ ngốc a?”

Người cả thế giới không phải đồ ngốc, em mới là đồ ngốc. Tống An Thần ở trong lòng cười nói, anh tháo xuống đồng hồ trên cổ tay đưa cho cô, “Nếu em không tin, có thể đem đồng hồ Patek Philippe này đến cửa hàng chuyên bán đồng hồ kiểm nghiệm một chút, đem luôn vòng cổ Tiffany lần trước tặng cho em đi kiểm tra.”

“Được thôi!” Hạ Chi Tình không chịu thua nói, nhưng không nhận lấy đồng hồ anh đưa qua, chỉ là trong lòng có chút bồn chồn, nếu vòng cổ anh đưa kia là thật, đó là mấy chục vạn nha, cô nhớ tới vòng cổ kia bị cô tùy ý ném một góc ở trong ngăn kéo không khỏi chảy mồ hôi lạnh, “Nếu anh là kẻ có tiền, sao lại muốn đến ở nhà tôi, anh là đang lừa tôi?!”

“Tiểu Tình Nhi, lời này của em quả là lật ngược phải trái trắng đen, anh vào nhà em ở là bởi vì em đụng phải xe của anh, nợ anh vạn, cho nên mới đem phòng cho anh thuê coi như gán nợ, em không phải đã quên chứ, nếu như em đã quên, ở chỗ của anh vẫn còn hợp đồng có chữ ký của em, anh có thể đưa cho em nhìn xem.”

“Không cần.” Hạ Chi Tình lúng ta lúng túng nói, tất cả chỉ trích đều bị phản bác lại, vốn từ cô nhất thời có chút nghèo nàn, cô cúi đầu nháy mắt suy tư, Tống An Thần lại lần nữa từng bước ép sát cô.

“Anh, muốn làm gì? Không có chuyện gì sao lại đến gần như vậy?” Mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, cô không thể không lui về phía sau một bước.

“Tiểu Tình Nhi, vấn đề của em đều hỏi xong rồi? Bây giờ nên đến phiên anh, Tống Kim Nhứ nghĩa là ‘bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa’ phải không?”

Hạ Chi Tình líu lưỡi, Tống Kim Nhứ này cũng quá thông minh đi, sao lại vừa đoán liền đoán được, lúc trước cô sợ mình không cẩn thận nói lỡ miệng liền sẽ bị đối phương hủy thi diệt tích, cho nên mới không dám trực tiếp kêu anh như vậy, nhưng không ngờ tới anh vừa đoán liền đoán được nội dung mấu chốt, tất nhiên đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận, “Không, không phải ý đó.”

“Không phải ý đó, vậy là có ý gì?”

Hạ Chi Tình cạn lời, lui về sau một bước, cho đến khi không thể lui được nữa, hai chân cô đụng phải sô pha phía sau, cả người đều té ngã vào trên sô pha.

Đại sự không ổn!! Trong đầu Hạ Chi Tình chỉ kịp hiện lên những lời này liền nhìn thấy khóe miệng Tống An Thần cong lên, cả người áp xuống người cô……

Mấy chương sau tác giả bơm máu gà hay sao mà toàn viết gần năm ngàn chữ, edit một chương mà như hai chương, mệt xỉu-_-||

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio