Mắt thấy năm ngón bạch cốt trảo của Linda sắp đụng vào mặt Hạ Chi Tình, Tiểu Ni tay mắt lanh lẹ kéo Hạ Chi Tình tới chỗ mình, tránh đi tập kích của Linda.
Móng tay Linda vừa dài vừa nhọn, nếu bị cào phải, chỉ sợ trên mặt không những lưu lại sẹo mà còn bị cào nhìn không ra người. Hạ Chi Tình một bên cảm ơn Tiểu Ni, một bên lòng còn sợ hãi mà nhìn Linda, cảm giác người này quả thực là điên rồi.
Đầu tiên là cô ta chơi ám chiêu duỗi chân vướng ngã cô, còn mở miệng khiêu khích, bịa đặt tin đồn giữa cô và lãnh đạo, cuối cùng còn muốn động thủ đánh người, mỗi một chuyện đều trái với quy định của công ty, mỗi một chuyện đều có thể khiên cô ta chịu trừng phạt không ít, thậm chí là còn bị quét khỏi công ty.
Vừa rồi khi bị ngã, mới đầu cô hoàn toàn không nghĩ là Linda cố ý ngáng chân cô, chỉ là khi được nâng dậy, cô nhìn thấy chỗ mình bị té căn bản không có đồ vật gì có thể vướng ngã. Hơn nữa biểu hiện chột dạ của Linda không đánh đã khai, cô dám khẳng định thứ vướng ngã cô đó chính là do Linda cố ý vươn chân ra.
Mà chuyện Tống An Thần đối với cô đặc biệt ưu đãi, cô biết quả thực có những lời đồn không dễ nghe. Người phiêu bạt ở giang hồ, sao có thể không ai đao? Bị người ta đồn bậy bạ hoặc là đi đồn bậy về người ta, chắc hẳn là ai cũng từng trải qua. Nhưng mà muốn nói thì cũng phải nói ngầm chứ, muốn nói bao nhiêu ai có thể quản được, nhưng mà lại đi nói với bàn dân thiên hạ, vậy thì chỉ có thể nói là đồ ngu.
Linda nhào qua lại không bắt được Hạ Chi Tình, theo quán tính còn xém chút nữa đụng phải cái bàn, trong lòng càng tức giận, lý trí cô ta đã hoàn toàn bị phẫn nộ thiêu đốt không còn một mảnh. Cô ta nhặt lấy ống đựng bút trên bàn, xoay người ném qua Hạ Chi Tình.
“Phanh!” một tiếng, ống đựng bút đập thật mạnh lên một thân hình cao lớn, lại “leng keng” vài tiếng rớt xuống mặt đất.
Mọi người há hốc mồm vì kinh ngạc, trong văn phòng lập tức yên tĩnh đến mức vô cùng quỷ dị.
“Hạ Chi Tình con tiện nhân này, tao……” câu nói kế tiếp của Linda bị chặn đứt ở trong cổ họng khi nhìn thấy người trước mắt, mắt và miệng đồng thời trợn to, không dám tin nhìn cái trán của Tống An Thần bị đập ra một tia tơ máu, “Tống tổng, tôi……”
Nghe được tiếng động, giám đốc Lâm đi vào thấy một màn như vậy liền nhíu mày quát: “Linda, cô đang làm cái gì vậy?!”
Mọi người bị sư tử hống của giám đốc Lâm chấn động, lập tức đều từ trong kinh hách phục hồi tinh thần lại, mấy đồng nghiệp nam nhanh chóng xông lên phía trước bắt lấy Linda, cũng đoạt đi con chuột laptop trong tay cô ta, không cho cô ta lại đả thương người khác nữa, các đồng nghiệp nữ vọt tới bên cạnh Tống An Thần, cô một lời tôi một lời mà biểu đạt rằng mình rất quan tâm tới lãnh đạo:
“Tống tổng, anh bị thương có nặng lắm không?”
“Trời ơi, cái trán chảy máu rồi, mau gọi gọi xe cứu thương!”
“Linda cô có bị điên hay không? Sao dám động thủ đả thương người, còn làm Tống tổng bị thương !”
Mấy người phụ nữ ríu rít, toàn bộ văn phòng lập tức ồn ào như biến thành cái chợ. Hạ Chi Tình vốn dĩ đang đứng bên cạnh Tống An Thần được anh bảo vệ cũng bị các cô đẩy ra một bên.
Hạ Chi Tình ngước mắt nhìn cái trán của Tống An Thần bị trầy da chảy máu, trong lòng vô cùng chấn động, thật lâu nói không ra lời. Cô không ngờ Linda vậy mà lại không có lý trí ra tay đánh người như thế, càng không ngờ Tống An Thần sẽ chạy tới ở ngay lúc này, vì cô mà chặn lại ống đựng bút Linda ném qua đây, nếu không phải anh, giờ phút này người bị phá tướng phải đổi thành cô.
Trong lòng cô chảy qua một dòng nước ấm, vừa áy náy vừa cảm động, còn có một tia ngọt ngào, một tia lo lắng, có thể nói ngũ vị trần tạp. Nhất thời cô cũng không biết phải dùng ngôn từ gì để miêu tả cảm nhận giờ phút này của mình.
Giám đốc Lâm bước lại đây, ánh mắt nghiêm khắc nhìn lướt qua Linda đã bị đồng nghiệp nam khống chế được, sau đó xoay người nhìn về phía Tống An Thần nói: “Tống tổng, ngài bị thương, tốt nhất nên lập tức đến bệnh viện xử lý miệng vết thương một chút, nơi này giao cho tôi xử lý là được.”
Tống An Thần nhìn Lâm Tiêu một cái, đối với phong phạm "đại tướng quân" xử lý vấn đề của ông ta rất là tán thưởng, anh gật gật đầu, nói: “Được, việc này liền nhờ ông xử lý. Nơi này là chỗ làm việc chứ không phải chỗ đánh nhau cãi nhau, giám đốc Lâm, ông tra cẩn thận sự tình từ đầu đến cuối một chút. Công ty tôn trọng quyền lợi của mỗi một vị nhân viên, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ở trong công ty gây chuyện thị phi.”
Trợ lý Tiểu Hải của Tống An Thần cũng đã đuổi lại đây, nhìn thấy Boss của mình bị thương, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Xảy ra chuyện như vậy, anh lại không ở bên cạnh Boss, che mưa chắn gió cho Boss nên thật lo lắng cho vị trí của mình khó mà giữ được. Anh nhanh chóng chạy lên muốn đỡ Tống An Thần đi bệnh viện. Nhưng Tống An Thần lại lắc đầu nói anh không có việc gì, bảo anh đến gara lấy xe ra trước, Tiểu Hải đồng ý rời đi.
Giám đốc Lâm đứng bên cạnh nghe được phân phó của Tống An Thần cũng đáp ứng, xoay người nhìn Linda, Hạ Chi Tình cùng với Tiểu Ni nói: “Ba người các cô theo tôi đến văn phòng đi.”
Hạ Chi Tình tuy rằng có chút lo lắng vết thương của Tống An Thần, nhưng ngẫm lại vấn đề hẳn là không lớn, vì thế cô liếc mắt Tống An Thần một cái, sau đó chuẩn bị đi theo giám đốc Lâm, đúng lúc này Tống An Thần nhìn qua cô, tầm mắt hai người ở không trung đụng phải, đôi mắt thon dài của anh hiện lên một tia quan tâm, trong lòng Hạ Chi Tình thật ấm áp, nhưng không dám ngó nhiều, nhanh chóng cúi đầu nhìn về phía khác.
Nơi này dù sao cũng là công ty, hôm nay đã bị Linda nói cô quy tắc ngầm, cho nên nếu lại bị người khác thấy cô và Tống An Thần hai người mắt đi mày lại, chỉ sợ nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Hạ Chi Tình tuy rằng rất thức thời mà thu hồi ánh mắt lại, người khác không nhìn thấy nhưng chưa chắc có thể tránh thoát hoả nhãn kim tinh của Kingkong Babi Tiểu Ni. Cô bắt gặp ánh mắt Hạ Chi Tình và Tống An Thần chạm vào nhau kia như pháo hoa bừng sáng, tròng mắt vừa chuyển, mở miệng nói: “Giám đốc Lâm, chân của Chi Tình bị ngã rách da, tôi muốn cậu ấy đi xử lý vết thương trước, sau đó lại trở về hỏi chuyện có được hay không?”
Giám đốc Lâm nghe được lời Tiểu Ni nói, lúc này mới chú ý tới vết thương trên đầu gối của Hạ Chi Tình, ông ta gật đầu nói: “Vậy cũng được.”
Tống An Thần đã xoay người rời đi nhưng nghe được Tiểu Ni nói liền xoay người lại, nhíu mày nhìn về phía đầu gối của Hạ Chi Tình. Hôm nay cô mặc bộ váy cùng màu với tất chân màu da, lúc này chỗ tất chân đã bị rách, nhìn qua có chút chật vật. Vừa rồi anh đi qua văn phòng này thì nghe được tiếng ồn ào bên trong, đi tới cửa vừa lúc nhìn thấy Linda đang cầm lấy ống đựng bút muốn đánh người, anh không kịp nghĩ nhiều liền chạy tới che trước mặt cô, thay cô chặn lại Linda tập kích. Sau lại bị nhóm nhân viên nữ dồn lại đẩy ra anh và Hạ Chi Tình, anh cũng không chú ý tới chuyện cô bị thương.
Tiểu Ni không có nhìn nhầm trong mắt Tống An Thần chợt lóe lên sự quan tâm và tức giận, cô một lòng muốn thúc đẩy chuyện tốt của cô bạn, vì thế đẩy đẩy Hạ Chi Tình nói: “Chi Tình, hay là cậu đi nhờ xe của Tống tổng đến bệnh viện xử lý vết thương đi.”
Tống An Thần nghe vậy đang chuẩn bị mở miệng, nhưng vừa mới há mồm đã bị Hạ Chi Tình giành nói: “Không cần, chút vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, chúng ta nên đem sự tình xử lý xong trước, buổi chiều tôi còn phải đi gặp khách hàng đó.”
Hạ Chi Tình ở trong lòng đối với chuyện Tiểu Ni thích làm Hồng Nương có chút đau đầu, cô biết cô ấy không có ác ý, nhưng mà cô không muốn cùng Tống An Thần đi bệnh viện, hơn nữa vừa rồi cô cũng nói thật, ngày hôm qua bọn họ đã hẹn khách hàng là hôm nay gặp mặt, cô tự nhiên không thể bởi vì loại chuyện này mà thất hứa, làm mất đơn hàng này được.
Tống An Thần nghe được lời Hạ Chi Tình nói, đôi mắt thon dài đảo qua đầu gối bị rách da của cô, mày nhíu lại, không nói lời nào.
Hạ Chi Tình nhìn thấy cái dạng này của Tống An Thần, trong lòng chợt đánh lên hồi trống nhỏ. Ở chung với Tống An Thần lâu như vậy nên cũng ít nhiều hiểu được tính cách của anh. Cô sợ anh sẽ lắc mình biến về tổng tài bá đạo làm trò trước mặt mọi người mà kéo cô đi. Ai ngờ Tống An Thần khóe miệng nhấp nhấp, chỉ nói một câu “Được”, sau đó không hề lưu lại mà xoay người rời đi.
Cô nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại có một tia mất mát, rốt cuộc cô đang mất mát cái gì, đây không phải là ý muốn của cô sao? Cuối cùng cô dùng ba chữ “làm ra vẻ” đánh giá chính mình, thu hồi tầm mắt, chịu đựng đau, cùng Tiểu Ni còn có Linda đi vào phòng giám đốc Lâm.
Tiểu Hải đã sớm lái xe ở dưới lầu chờ Boss, lúc này nhìn thấy Tống An Thần đi xuống liền nhanh chóng xuống xe giúp Boss mở cửa. Không ngờ Tống An Thần không ngồi vào ghế sau mà là nhìn anh mở miệng nói: “Tôi tự mình đi bệnh viện là được, anh giúp tôi đi mua một đôi tất chân màu da, còn có một đôi giày nữ đế bằng size .”
Tiểu Hải sửng sốt một chút, bất quá rất mau đã hiểu được, anh gật đầu như giã tỏi, “Vâng, Tống tổng.”
Tống An Thần ngồi vào ghế điều khiển, tuyệt trần mà đi. Tiểu Hải nhìn theo xe Boss đã đi xa, trong lòng vì Linda mà thắp một nén nhang, tuy rằng anh không rõ sự tình từ đầu đến cuối như thế nào, chỉ là bạn học Linda này dữ nhiều lành ít rồi.
Vào văn phòng, giám đốc Lâm liếc mắt ba người các cô một cái, sau đó nhìn Tiểu Ni mở miệng nói: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tiểu Ni cô nói trước.”
Tiểu Ni đem sự tình trải qua nói một lần, giám đốc Lâm nghe xong không có bất cứ nhận xét gì. Tiếp theo lại hỏi Hạ Chi Tình cùng câu hỏi, Hạ Chi Tình cũng không thêm mắm thêm muối mà đem sự tình tường thuật lại một lần. Lâm Tiêu nghe xong, vẫn như cũ không có nhận xét gì, mà là nhìn Linda nói: “Tôi làm việc luôn luôn công bằng, giống như Tống tổng nói, chúng tôi sẽ không oan uổng bất cứ một vị nhân viên nào, cho nên Linda, tôi muốn nghe xem cô nói như thế nào?”
Lúc này Linda giống như gà trống đại bại, rũ đầu, hoàn toàn không giống như vừa rồi xúc động trào dâng. Có lẽ đã khôi phục lý trí, EQ cô ta tuy rằng không cao nhưng cũng không thấp, một khi khôi phục lý trí lại liền biết cô ta có giãy giụa hay biện giải gì thì cũng chả làm được cái mẹ gì. Hơn nữa cô ta cũng không thể nói dối, nhiều đồng nghiệp ngoài kia đều có thể làm chứng, nếu cô ta mà nói dối sẽ chỉ làm thanh danh và bản lý lịch tăng thêm một cái tội trạng.
Hơn nữa, chuyện hôm nay đúng là cô ta động thủ khiêu khích trước, cho dù không phải cô ta đi chăng nữa thì căn cứ theo quan hệ ngày thường của cô ta và đồng nghiệp, bọn họ sẽ không đứng ra vì cô ta nói chuyện.
Nghĩ vậy, cô ta liền biết chính mình không còn đường để lui. Giờ phút này trong lòng cô ta vô cùng hối hận, nhưng mà trên đời không có thuốc hối hận. Cô ta trầm mặc một hồi, cuối cùng lựa chọn không phản kháng, thấp giọng nói: “Sự tình giống như các cô ấy nói, tôi không có gì để bổ sung thêm.”
Giám đốc Lâm nhướng mày: “Cho nên cô thừa nhận là cô trước cố ý vướng ngã Hạ Chi Tình, sau đó mở miệng phỉ báng cấp trên và đồng nghiệp, cuối cùng còn động thủ đánh người, là vậy sao?”
Nghe vậy, tâm Linda như tro tàn, không cần chờ cấp trên thông báo, cô ta biết mình nhất định phải bị sa thải. Cô ta hối hận bản thân không nên lỗ mãng như vậy, đãi ngộ phúc lợi của công ty đều vô cùng tốt, cũng là một công ty lớn nữa. Các bạn học và bạn bè cô ta rất hâm mộ khi cô ta có thể vào công ty này làm. Sau khi bị công ty sa thải thì sẽ rất khó để tìm một công ty có đãi ngộ phúc lợi tốt như vậy. Hơn nữa tin tức ngày nay linh thông như vậy, cô ta bởi vì lý do này mà bị sa thải, chỉ sợ rất khó tìm việc mới.
Linda càng ngày càng khó chịu, nước mắt theo hốc mắt lao nhanh mà ra, cô ta “ô” một tiếng, che lại đôi mắt rồi ngồi xổm trên mặt đất khóc lên.
“Các cô ra ngoài trước đi.” Giám đốc Lâm nhìn Tiểu Ni và Hạ Chi Tình nói.
Hạ Chi Tình và Tiểu Ni nghe vậy gật đầu xoay người rời đi. Khi đóng cửa lại, cô nhìn thoáng qua Linda ngồi xổm trên mặt đất khóc đến mức không kềm chế được, nội tâm có cảm giác nói không nên lời. Cô không phải thánh mẫu, tất nhiên không đồng tình Linda, cục diện hôm nay này hoàn toàn là cô ta tự tìm lấy. Tính tình Linda rất kém, cho dù hôm nay không xảy ra việc này thì về sau cũng sẽ cùng đồng nghiệp khác xung đột. Nhưng cô có tí băn khoăn chính là ngọn nguồn lúc ban đầu của việc này là bởi vì cấp trên đem một nửa đơn hàng mà Linda phụ trách chuyển cho cô, cho nên Linda mới vướng ngã cô.
Cô tuy không muốn làm tổn thương người khác, nhưng người khác lại vì cô mà tổn thương.
Đóng cửa lại, cô thu hồi nỗi băn khoăn này, bởi vì cho dù có nói ra thì khẳng định cũng sẽ bị người ta cho rằng là mèo khóc chuột, giả từ bi.
“Cậu không sao chứ?” Vừa ra khỏi văn phòng, Tiểu Ni liền lo lắng nhìn vết thương của cô.
“Chắc không sao đâu, tôi đi toilet sửa sang lại một chút.” Cô cúi đầu nhìn thoáng qua hai cái lỗ chỗ đầu gối.
“Tôi dìu cậu qua đó.”
Cô biết khách hàng của Tiểu Ni là mới buổi sáng hẹn gặp, còn có một ít tài liệu chưa chuẩn bị xong nên không dám chậm trễ thời gian của cô ấy, “Không cần, không phải chiều nay cậu cũng đi gặp mặt khách hàng sao? Cậu mau chuẩn bị đi.”
“Vậy cũng được, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi nha.”
“Được.” Cô gật đầu, thúc giục Tiểu Ni trở về làm việc, Tiểu Ni luôn nhìn cô mãi, đảm bảo cô không có việc gì mới quay về chỗ làm của mình.
Cô chậm rãi đi đến toilet, đầu gối và đầu ngón chân cọ xát thật đau, nhưng cũng may mắt cá chân không sao. Lúc mới đứng lên có chút đau, lúc ấy cô sợ rằng bị trật khớp rồi, nếu thật sự bị trật khớp, buổi chiều khẳng định không có cách nào đi gặp khách hàng. Tuy rằng cô không phải là kiểu người cầu tiến trong công việc, nhưng cũng không muốn nỗ lực tăng ca một buổi tối của mình đổ sông đổ biển.
Cô còn chưa đi đến toilet thì nhìn thấy Tiểu Hải mang theo hai cái túi đứng cách toilet không xa, giống như đang đợi người.
Đúng lúc anh ta nhấc đầu lên, nhìn thấy cô, khóe miệng cong lên một nụ cười giống như trút được gánh nặng, đi tới chỗ cô.
Bước chân anh ta rất dài, rất mau liền đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Hạ tiểu thư, Tống tổng phân phó đem mấy thứ này giao cho cô.”
“Cái gì vậy.” Hạ Chi Tình nhận túi đồ anh ta đưa qua, ngẩng đầu hỏi.
“Là đồ mua cho cô dùng, đều là Tống tổng phân phó tôi đi mua.” Tiểu Hải cung kính nói, “Tôi đi trước, cô có việc gì lúc nào cũng có thể tìm tôi.”
Hạ Chi Tình gật đầu, nhìn anh ta vội vàng rời đi, lúc này mới mở túi ra liền thấy bên trong có hai chiếc vớ màu da, còn có băng dán và nước sát trùng vân vân, một cái túi khác còn đặt một đôi giày đế bằng.
Trong lòng cô chợt ấm áp lên. Nhìn thấy có mấy người khác lại đây, cô nhanh chóng đem theo túi đi vào toilet……