Đan Vũ Càn Khôn

chương 406: độc chiếm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là sự tình mà hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua.

Đồng dạng, Nhiếp Bá cũng cảm thấy loại dị thường này, bởi vì hắn cũng là tu luyện giả Hỏa hệ Nguyên lực.

- Vừa rồi Tần Phàm này tựa hồ là hoàn thành một đột phá nào đó, chẳng lẽ là vũ kỹ phi hành kia đột phá sao? Nhưng vì cái gì vũ kỹ phi hành này sẽ có tác dụng áp chế đối với Hỏa nguyên khí trong cơ thể ta?

Nghe được Tần Tinh Hà nói, lúc này trong nội tâm Nhiếp Bá cũng lộ ra âm trầm, Tần Phàm này thật sự làm cho hắn kinh ngạc lần nữa, hôm nay thậm chí đã đến một tình trạng khiếp sợ.

Càng làm cho hắn kiêng kị chính là, Tần Phàm vậy mà có thể áp chế những tu luyện giả Hỏa hệ Nguyên lực khác!

Nguyên khí bị áp chế, đây đối với một Linh Vũ sư mà nói là sự tình thập phần nghiêm trọng, này sẽ để cho thực lực của hắn không cách nào phát huy hoàn toàn!

May mắn hiện tại loại áp chế chi lực này còn không tính quá mạnh mẽ, bất quá Nhiếp Bá nghĩ đến nếu như Tần Phàm lại đột phá lần nữa, hậu quả kia quả thực không cảm tưởng nổi.

- Phi hành vũ kỹ?

Mọi người thấy toàn thân Tần Phàm bị Liệt Diễm thiêu đốt, sau lưng triển khai một đôi cánh màu đỏ thắm, trên mặt đều lộ ra thần sắc hâm mộ hoặc đố kỵ, thậm chí có một ít thèm thuồng!

Phi hành vũ kỹ trong truyền thuyết!

Không cần đột phá đến cảnh giới Võ Thánh liền có thể tự do phi hành ở trên bầu trời! Không có người không hướng tới!

Mọi người ở đây tuy đều là thế hệ thiên phú dị bẩm, bọn hắn tự nhận đạt tới Võ Tôn chi cảnh là không có vấn đề, thậm chí cũng không cần đợi bao lâu thời gian! Nhưng mà đột phá đến Võ Thánh, cái kia tiếp qua hai mươi năm, ba mươi năm bọn hắn cũng chưa chắc có thể thành công!

Võ Tôn đối với người bình thường mà nói đã khó đột phá, Võ Thánh càng là khó trong khó! Coi như là những thiên tài này tiến vào Chân Vũ Thánh địa, cũng không có tin tưởng tuyệt đối kia.

Nói cách khác, có lẽ cả đời bọn hắn cũng không thể phi hành trên bầu trời!

Lực hấp dẫn của Phi hành vũ kỹ này đối với bọn họ có thể nghĩ.

- Xem, Viễn Cổ Hỏa Thú kia kìa!

Rất nhanh, mọi người liền phát hiện Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia phủ phục dưới đáy hồ, lại một lần nữa bắt đầu kinh ngạc, bởi vì bọn họ phát hiện Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia vừa rồi khí thế độc ác ngập trời, vào lúc này tựa hồ là có chút sợ hãi Tần Phàm!

Lúc này Tần Phàm vẫn đứng trên tảng đá không lớn ở giữa hồ kia, bất quá tảng đá này thành hình mũi nhọn, hạ bàn ngược lại là đủ ổn, giống như một ngọn núi nhỏ.

Mà Tần Phàm thì như đứng ở trên đỉnh núi cao ngạo độc lập, tăng thêm toàn thân bốc hỏa, còn có một đôi cánh hoa lệ quỷ dị, thật giống như Viễn Cổ Ma Thần.

Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia phủ phục ở dưới đáy hồ, giống như là nô bộc của hắn, ở một bên nhìn thấy chủ nhân mà sợ hãi, nhưng một bên tựa hồ lại muốn dựa lấy lực lượng bản thân muốn phản kháng.

- Tần Phàm, ngươi dẫn xuất Viễn Cổ Hỏa Thú này đi ra, chúng ta cùng một chỗ đối phó nó.

Lúc này Nhiếp Bá mở miệng nhìn Tần Phàm kêu lên.

Nghe vậy, Tần Phàm xoay người lại, trên mặt mỉm cười ung dung nói ra:

- Chư vị vừa mới bắt đầu không phải ước định tốt rồi sao, ai bắt được vũ khí Viễn Cổ này thì thuộc về người đó? Hiện tại ta muốn đi đối phó Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ này, nếu như chư vị không sợ, cũng cùng nhau xuống đây đi, nếu không tại hạ sẽ một mình đối phó nó.

Nói xong, một cái thả người trực tiếp nhảy xuống dưới đáy hồ kia!

- Tần Phàm, ngươi...

Xem tình này hình, thần sắc trên mặt mọi người đều trở nên âm trầm, nhưng đồng thời lại cảm thấy không thể làm gì.

Đúng là đầu Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia bị trọng thương, hiện tại lại bị Tần Phàm áp chế! Tần Phàm lại không phải người ngu, tại sao phải cùng mọi người chia xẻ?

Mà về phần nhảy xuống dưới đáy hồ nham thạch nóng chảy vây quanh, bọn hắn lại không có dũng khí cùng năng lực như Tần Phàm!

Lúc này tuy đáy hồ có Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia lộ ra có chút trống trải, nhưng bốn phía đều là nham thạch nóng chảy! Những nham thạch nóng chảy này tựa hồ là bị cái gì cách trở, cũng không phải nguyên lai như vậy, hiện lên hình dáng một thác nước, bất quá ai biết những nham thạch nóng chảy này có thể đột nhiên vọt xuống lần nữa hay không?

Bọn hắn không phải Tần Phàm, bọn hắn cũng không thể biết trước những nham thạch nóng chảy này lúc nào sẽ khôi phục nguyên dạng!

Hơn nữa thể phách trong bọn hắn ngoại trừ Viên Cảnh Thiên, thì không có người khác dám nói so ra vượt qua Tần Phàm! Một khi nham thạch nóng chảy này có động tác, bọn hắn tất nhiên sẽ vạn kiếp bất phục!

Ngay cả là phòng ngự cao nhất Viên Cảnh Thiên, hắn cũng không có can đảm kia!

Độ ấm của những nham thạch nóng chảy này đều cực cao, nếu như là lượng nhỏ, có lẽ hắn còn có thể miễn cưỡng thừa nhận, nhưng một khi bị những nham thạch nóng chảy này nuốt hết hoàn toàn, đó cũng không phải là nói giỡn! Dù là hắn, tất nhiên cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh hài cốt không còn.

Tuy mọi người muốn vũ khí Viễn Cổ kia, nhưng ở dưới tình huống tùy thời có khả năng mất đi tánh mạng kia, bọn hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Phàm độc chiếm thành quả chiến đấu.

Mà lúc này, Tần Phàm nhảy tới đáy hồ, vừa rơi xuống đất, lại cảm giác đáy hồ này lộ ra thập phần cứng rắn, cũng không có nước bùn chồng chất như hồ nước bình thường! Bởi vì trong hồ này không phải nước, đều là nham thạch nóng chảy, nếu là có bùn, chỉ sợ cũng bị nung thành đất khô cằn rồi.

Ở dưới đáy hồ cũng truyền đến một hồi nóng rực kinh người, bất quá lúc này bề ngoài thân thể của Tần Phàm bị ngọn lửa kia bao vây lấy, lại không sợ nóng rực loại trình độ này, thậm chí cảm giác này truyền đến, còn mơ hồ để cho hắn cảm thấy có chút ôn hòa, thoải mái, dễ chịu như tắm gió xuân.

Hắn hướng lên nhìn thoáng qua, thấy bọn người Nhiếp Bá, Viên Cảnh Thiên quả nhiên không người nào dám như hắn nhảy đến đáy hồ. Đương nhiên, nếu như những người này thực có can đảm nhảy xuống cùng hắn tranh đoạt, hôm nay Hỏa hệ Nguyên lực, còn có những nham thạch nóng chảy này đều bị hắn khống chế mà nói, cũng tuyệt đối tự tin có thể cướp được vũ khí Viễn Cổ kia!

Ở chỗ này, tựa như lĩnh vực của hắn!

Hôm nay hắn đã rõ ràng cảm giác được vũ khí Viễn Cổ kia là một thanh đao! Hơn nữa còn là đao hỏa thuộc tính! Thậm chí hắn ẩn ẩn cảm giác được thanh đao ở trong bụng Hỏa Thú kia truyền đến một loại cảm ứng đặc thù, đó là một cảm giác quen thuộc, tựa hồ là cùng đao đạo mình tu luyện có vũ khí đồng nguyên!

- Chẳng lẽ vũ khí này là tới từ thời đại Đao Vương sao?

Trong nội tâm Tần Phàm thầm nghĩ, bất quá hắn biết rõ cây đao này chắc có lẽ không phải là của Đao Vương, bởi vì vũ khí của Đao Vương ở trong Đao Vương mộ, hắn cũng không có đi lấy, mà Đao Vương lấy Đao Vương lệnh với tư cách ban thưởng đưa cho hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio