------------- "Ha, nơi này khí tức sung túc, không hổ là một phương bảo địa. Sư muội, nói không chắc chúng ta ở đây có thể có thu hoạch lớn a." Trịnh Cẩm Phàm mở rộng cánh tay, cười ha ha.
Tần Khả Nhi không thèm nhìn hắn, mặt cười trên lau Hàn Sương, trong mắt tất cả đều là căm ghét.
"Đúng rồi, tính ra, Lý Mặc tiểu tử kia lấy đi luyện tài đều sắp bốn tháng chứ?" Trịnh Cẩm Phàm đột mà nhớ tới việc này, sau đó cười lạnh nói, "Sư muội, ta cũng sớm nói qua tiểu tử này không đáng tin, hắn loại kia xuất thân, trên người mang theo nhiều như vậy hiếm có dược liệu bản đã đáng giá hoài nghi, không chắc tất cả đều là lừa gạt đến. Chính là sư muội quá hồn nhiên, lúc này mới bị hắn lừa. Bất quá ngươi yên tâm, hắn như cho rằng lừa ngươi cũng có thể chạy thoát, vậy thì mười phần sai, ta nhất định phải để hắn cả gốc lẫn lãi phun ra!"
Tần Khả Nhi muốn nói lại thôi, này Trịnh Cẩm Phàm da mặt dầy, càng cùng hắn tiếp lời, hắn ngược lại càng hưng phấn, còn không bằng không để ý tới hắn.
Cho tới Lý Mặc lâu như vậy không tìm đến nàng, nàng duy vừa nghĩ tới lý do, chỉ sợ là luyện chế thất bại, bị vướng bởi bộ mặt mà thật không tiện xuất hiện thôi.
Tuy rằng hắn có tứ đẳng Chú Huyền thạch, lại khoe khoang khoác lác, thế nhưng, thiên vạn loại nhân tố cũng có thể ảnh hưởng luyện khí thất bại.
Tuy rằng đáng tiếc khổ cực chiếm được luyện tài, nhưng xem ở Tô Nhạn trên mặt, cũng không có cái gì tốt tính toán.
Hai người một đường thâm nhập, ngay khi đến một cái sườn núi thì, phía trước đột mà truyền đến tiếng cãi vã.
"Cút ngay, này Hắc Thiền thảo là chúng ta Hoàng Nham tông phát hiện trước!"
"Thối lắm! Rõ ràng là chúng ta Ngọc Thiết môn phát hiện!"
Hai người chạy tới ruộng dốc, liền nhìn thấy hai đạo nhân mã chính đang cãi vã không ngớt.
Hoàng Nham tông sáu người, đầu lĩnh chính là một cái hán tử mặt đen, Ngọc Thiết môn tám người, đầu lĩnh chính là một cái bạch y thô lỗ hán tử.
Mà ở ruộng dốc một bên cự nham xuống, sinh trưởng mười mấy cây Hắc Thiền thảo.
"Chương Vũ, ngươi không muốn quấy nhiễu!" Hán tử mặt đen hét lớn.
"Đỗ Phong, ngươi mới là không muốn bàn lộng thị phi!" Thô lỗ hán tử trừng mắt cả giận nói.
"Nhỏ tông phái chính là nhỏ tông phái, chỉ là một đống Hắc Thiền thảo đều muốn tranh tới tranh lui, sư muội, xem sư ca ta như thế nào giải quyết này phân tranh." Trịnh Cẩm Phàm xem thường nở nụ cười, nhanh chân từ giao lộ đi ra.
Vừa đứng định, tầng tầng khặc một tiếng, đưa tới hai tông nhân mã ánh mắt.
Sau đó cố làm ra vẻ tiêu sái vừa chắp tay, cao giọng nói ra: "Chư vị, đại gia đều là người trong đồng đạo, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau, cộng tu Thiên Đạo, hà tất vì một đống Hắc Thiền thảo giằng co?"
Liếc người đến một chút, Chương Vũ một ngụm nước bọt thổ trên đất, quát lớn: "Nơi nào đến hỗn tiểu tử, nói chút rắm chó không kêu. Ta Ngọc Thiết môn phát hiện Hắc Thiền thảo, có lý do gì muốn phân cho những người khác?"
Đỗ Phong cũng là ôm cánh tay cười lạnh nói: "Này Hắc Thiền thảo, lão tử tuy nhiên không có nửa điểm tâm tư phân cho ngoại môn người. Tiểu tử, ngươi nơi nào đến cũng lăn chạy đi đâu, bớt ở chỗ này nói hưu nói vượn!"
Trịnh Cẩm Phàm sắc mặt một thoáng cũng đen, hắn tự làm tiêu sái nói ra lời nói này, vốn cho là dựa vào chính mình Trác Việt khí chất, đối phương hơn nửa cũng có thể đoán được chính mình xuất thân Đại tông phái, làm sao cũng đến cho ba phần mặt.
Không nghĩ, hai bầy mọi người thô lỗ cực kì.
Hắn liền vẻ mặt chìm xuống nói: "Các ngươi có biết ta là cái gì tông môn xuất thân? Cũng dám như vậy nói chuyện với ta?"
Tần Khả Nhi thấy hắn lại muốn bắt sư môn ép người, nhất thời một mặt xem thường.
"Quản ngươi là cái gì tông môn, cũng đừng nghĩ ở chúng ta Ngọc Thiết môn trước mặt phạm hoành!" Chương Vũ mạnh mẽ lườm hắn một cái.
"Lời này lão tử đúng là tán thành, mệnh ném, tông phái bộ mặt vậy cũng ném không được. Ngươi tiểu tử thúi này, đừng ở chỗ này dài dòng, không nữa lăn, xem ta đánh gãy chân chó của ngươi!" Đỗ Phong quát mắng một tiếng.
"Các ngươi. . ."
Trịnh Cẩm Phàm nhất thời tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
Trước ở chợ, hắn bị Tào Phì ba người xem thường sự tình trả nín đầy bụng tức giận, bây giờ lại bị này hai nhóm người không để vào mắt, nơi nào trả được được.
Thần sắc hắn lạnh lẽo, trường kiếm tới tay, chính là một cái thượng phẩm Huyền Khí.
Hắn lạnh lùng nói ra: "Rất lâu không người nào dám coi thường như vậy ta. Nếu lời hay các ngươi không nghe lọt, vậy chỉ dùng vũ lực để giải quyết được rồi!"
"Tiểu tử thúi cho rằng nắm đem thượng phẩm Huyền Khí, cũng có thể ở trước mặt chúng ta trêu đùa uy phong? Cũng không nhìn một chút chúng ta có bao nhiêu người!" Chương Vũ xem thường nở nụ cười, bên người chư đồng môn cũng đều cất tiếng cười to lên.
Tần Khả Nhi nhíu mày lại, cho dù nàng không ưa Trịnh Cẩm Phàm hành vi, nhưng hắn trước sau là tông môn người, mà lại bất luận thắng bại, lấy phương thức này xử lý vấn đề thế này, thực sự bị hư hỏng tông môn bộ mặt.
Ngay khi nàng chuẩn bị khuyên can này một hồi ác chiến thời gian, đột nhiên nhận ra được một luồng dị dạng.
Chẳng biết lúc nào, một cái người áo đen xuất hiện ở phía trước sườn dốc trên.
Nơi đó, khoảng cách đá tảng đã không có bao xa.
Màu đen lồng xuống, người đến mặt như tiều tụy, tựa hồ tu luyện một loại nào đó công pháp đặc thù, cho tới khó có thể phân biệt ra được tuổi tác.
Lúc này, mọi người cũng đều phát hiện người áo đen.
Bất quá, đại gia đều muốn hay là sự chú ý tập trung ở Trịnh Cẩm Phàm trên người duyên cớ, mà quên có người lại đây.
"Hắc Thiền thảo sao. . ."
Người áo đen trầm thấp nở nụ cười thanh, không có dừng bước ý tứ, trực tiếp hướng về cự nham phương hướng đi đến.
"Dừng lại cho ta!"
Chương Vũ trầm quát một tiếng nói: "Thật là to gan, chúng ta Ngọc Thiết môn đồ vật, ngươi cũng muốn trắng trợn cướp giật hay sao?"
"Thối lắm, đây là chúng ta Hoàng Nham tông đồ vật, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!" Đỗ Phong cũng hét lớn.
Một phương sáu người, một phương tám người, các chiếm một bên, khí thế mãnh liệt.
"Hắc vậy thì thật là tốt bắt các ngươi đến tế kiếm được rồi."
Người áo đen trầm thấp nở nụ cười, tay phải vi khẽ nâng lên, áo choàng xuống lộ ra một cái dài bốn thước trường kiếm màu xanh.
Kiếm trên loang lổ hoa văn, khác nào dây leo giống như quấn quanh, lộ ra xán lạn ánh sáng lộng lẫy.
Tính chất hiếm thấy, khó có thể phân biệt ra được cấp bậc.
Mà nghe được người áo đen nói như vậy, hai tông nhân mã đều dồn dập lấy ra Huyền Khí đến.
"Muốn nắm chúng ta tế kiếm, thực sự là khẩu khí thật là lớn. Chương dũng, ngươi đi thử xem tiểu tử này cân lượng!" Chương Vũ vung tay lên.
Một cái thanh niên má hóp liền đại bước ra ngoài, cầm trong tay đại bối đao, tu vi chính là Kim Thân cảnh trung kỳ.
"Đỗ Trạch, ngươi đi, này nên chúng ta Hoàng Nham tông sự tình!" Đỗ Phong lớn tiếng nói.
Một người thanh niên nghiêm mặt đi ra đội ngũ, trường thương ở tay, toả ra hừng hực khí thế.
Hai người hai bên trái phải hướng về người áo đen phóng đi, sau đó đồng thời ra tay.
Ai cũng nghĩ, nhận chức này áo bào đen giả có như thế nào tu vi, ở hai người mãnh liệt thế tiến công xuống nhất định cũng phải thối lui.
Ai biết, người áo đen uyển như là ma từ giữa hai người xuyên qua.
Ngay khi hắn rơi xuống đất thời gian, phía sau phát sinh "Kèn kẹt" vài tiếng vỡ vang lên, chỉ thấy đại bối đao cùng trường thương đột nhiên nứt mở tung đến, hóa thành từng khối từng khối mảnh vỡ rơi xuống trên đất.
Mọi người trực là giật nảy cả mình, lúc này chương dũng hai người phát sinh tiếng kêu thảm thiết thê lương, từ trong thân thể chui ra lượng lớn cành cây, chỉ trong nháy mắt, hai người đã thành là máu thịt be bét, tại chỗ chết thảm.
Tức khắc, mọi người giật nảy cả mình.
Tất cả đều vì là người áo đen này đáng sợ năng lực khiếp sợ, Tần Khả Nhi cũng là túc khẩn lông mày, thầm hô không ổn.
Người áo đen âm tà tà nở nụ cười, đột nhiên tốc độ đột ngột tăng, nháy mắt xuất hiện ở Hoàng Nham tông mọi người trung gian.
"Không được!"
Đỗ Phong quát to một tiếng, mọi người vội vã ra tay.
Chỉ là, người áo đen tốc độ quá nhanh quá nhanh, kiếm lên thời gian, liền nghe được thanh tiếng kêu thảm thiết.
Sắc bén cành cây từ mọi người đầu, tứ chi cùng thân người các nơi khoan ra, cao tốc sinh trưởng, nhất thời bên ngoài thân máu tươi trực tiêu, trong nháy mắt liền đã mất mạng, mà cái kia từng thanh Huyền Khí cũng liên tiếp rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vỡ.
"Tại sao lại như vậy?"
Hoàng Nham tông người đều quát to một tiếng, sợ hãi cực điểm.
Huyền Khí, ngàn đúc bách luyện, dĩ nhiên tượng trang giấy giống như không đỡ nổi một đòn.
Bọn họ nơi nào còn dám ở này lưu lại, dồn dập nhanh chân cũng chạy.
Chỉ là, người áo đen tốc độ nhanh kinh người, mấy người này trả không chạy ra bao xa, cũng đã bị người áo đen đuổi theo, từng cái đánh giết.
Đợi đến người áo đen dừng lại thì, hai cái tông phái người đều đã chết thảm tại chỗ.
Trong lúc nhất thời, máu chảy thành sông, toàn bộ cảnh tượng trực là nhìn thấy mà giật mình.
Người áo đen chậm rãi vừa nghiêng đầu, hướng về hai người vị trí trông lại.
Cái kia lạnh lẽo như lưỡi đao giống như ánh mắt, uyển như dao lập tức đâm vào Trịnh Cẩm Phàm buồng tim bên trong.
Một luồng không tên sát khí bao phủ toàn thân, Trịnh Cẩm Phàm đột nhiên cả người run lên, có loại trước nay chưa từng có cảm giác sợ hãi, cho tới cánh tay đều phát sinh run rẩy.
"Huyền. . . Cái tên này là Huyền Nguyên cảnh!"
Trịnh Cẩm Phàm run rẩy bất an, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.
Mặc hắn có gan to bằng trời, cũng không dám cùng kẻ địch như vậy chiến đấu.
Càng không muốn tượng hai tông này nhân mã như vậy, bị chết thê thảm như thế.
Một bên, Tần Khả Nhi vẻ mặt nghiêm túc, như gặp đại địch, Huyền Kiếm tới tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen.
"Sư muội, chạy. . . Chúng ta chạy. . ."
Trịnh Cẩm Phàm run giọng nói ra.
"Chạy không thoát."
Tần Khả Nhi lạnh lùng trả lời.
Người áo đen tốc độ đáng sợ, vượt xa hai người, chạy, liền đem sinh cuối cùng một phần cơ hội cho ném mất.
"Vậy ngươi muốn cùng người như thế đánh? Căn bản không có phần thắng!"
Trịnh Cẩm Phàm gầm nhẹ, vẻ mặt nhăn nhó.
Liếc hắn một cái, hờ hững bên trong mang theo vài phần xem thường, Tần Khả Nhi lạnh lùng nói ra: "Ngươi như phải đi, ta không ngăn cản ngươi."
Trịnh Cẩm Phàm mạnh mẽ tỏa xuống nha, nhìn nàng, nhìn lại một chút người áo đen, rốt cục không chống đỡ được sợ hãi tử vong, cắn răng nói: "Sư muội, ta cũng sẽ không ngồi chờ chết! Ngươi chết rồi, đừng oán ta!"
Dứt lời, hắn nhanh chân cũng chạy, cái kia tốc độ nhanh kinh người, phảng phất liền bú sữa kính đều đã vận dụng.
Tần Khả Nhi đột mà nở nụ cười, mang theo vài phần thê lương.
Rốt cục có thể thoát khỏi người sư ca này dây dưa, nhưng càng là muốn trả giá tử vong đánh đổi.
Người áo đen mắt thấy Trịnh Cẩm Phàm chạy trốn, phát sinh trầm thấp tiếng cười. Thân hình lóe lên, trăm trượng cự ly nháy mắt tới gần, đi thẳng tới Trịnh Cẩm Phàm phía trước.
"A "
Trịnh Cẩm Phàm giật nảy cả mình, vội vã ngừng lại bộ.
Mà người áo đen kia vừa nhấc cánh tay, trường kiếm màu xanh liền chống đỡ ở Trịnh Cẩm Phàm yết hầu trên.
Trịnh Cẩm Phàm thay đổi sắc mặt, càng không hiểu nổi vì sao chạy trốn chính mình sẽ bị trước tiên nhìn chằm chằm, trong mắt hắn lộ ra khủng hoảng, run giọng kêu lên: "Tiền bối đừng. . . Đừng giết ta. . ."
"Ác, như thế sợ chết?" Người áo đen nhếch miệng nở nụ cười.
"Bởi vì tiền bối quá mạnh mẽ. . ." Trịnh Cẩm Phàm mặt hốt hoảng đáp.
"Há, ta quá mạnh mẽ?" Người áo đen cất tiếng cười to lên, "So với sư phụ của ngươi trả cường sao?"
"Vâng. . . So với sư phụ của ta còn mạnh hơn." Trịnh Cẩm Phàm nào dám chần chờ.
Người áo đen liền tà tà cười một tiếng nói: "Ta xem tư chất ngươi ngược lại cũng không tồi, bên người ngược lại cũng xác thực cái tuỳ tùng. Như vậy đi, ngươi như dấn thân vào ta dưới trướng, vậy ta tạm tha ngươi một mạng."
Trịnh Cẩm Phàm sững sờ, cũng vẻn vẹn chỉ là sững sờ, sau đó liền hét lớn: "Vâng. . . Ta đồng ý bái ở tiền bối dưới trướng."
Nhìn thấy Trịnh Cẩm Phàm một bộ khúm núm, vì cầu sinh thậm chí từ bỏ sư môn dáng vẻ, Tần Khả Nhi một mặt phỉ nhổ.
Thường ngày ngông cuồng tự đại, tự cho là tiêu sái phong độ vào đúng lúc này, rốt cục hoàn toàn lột xuống, người này bất quá là nhát như chuột, bối sư nghĩa khí tiểu nhân.
Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện