Zarek ném chiếc điện thoại xuống đất và nhìn chăm chú vào Astrid người đang nằm ngủ trên chiếc áo khoác của anh. Anh cũng cần phải nghỉ ngơi, nhưng lại không thể xoay xở để làm việc đó. Anh quá căng thẳng để mà nghỉ ngơi.
Sau khi đóng cánh cửa sập lại, anh đi đến chỗ tấm nệm cô đang nằm.
Những ký ức tràn về trong anh.
Anh nhìn thấy bản thân mình đang chìm trong cơn thịnh nộ. Nhìn thấy những khuôn mặt và lửa. Cảm nhận cơn sóng thịnh nộ đang bừng cháy trong anh. Anh đã giết từng người một mà đáng ra anh có trách nhiệm phải bảo vệ.
Đã giết…
Một tiếng cười hiểm ác vang lên trong đầu anh. Một nguồn sáng lóe lên khắp căn phòng.
Và Ash…
Zarek vật lộn để nhớ ra. Tại sao anh lại không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra tại New Orleans?
Chuyện gì đã xảy ra với ngôi làng của anh?
Tất cả chỉ là những hình ảnh chắp vá và thật khó hiểu. Giống như hàng ngàn mảnh ghép bị đổ xuống sàn nhà và anh không thể tìm ra cách lắp ghép chúng lại.
Anh lặp đi lặp lại những phần thông tin ít ỏi đó, cố gắng hết sức để nhớ lại quá khứ.
Thời gian chậm chạp trôi qua trong khi anh lắng nghe bất kỳ âm thanh nào báo hiệu Thanatos đang tiến đến đây. Vào khoảng thời gian gần trưa sự kiệt sức xâm chiếm anh và anh nằm xuống bên cạnh Astrid.
Ngược lại với ý muốn của mình, anh nhận thấy mình ôm lấy Astrid trong vòng tay và hít vào mùi hương ngọt ngào, thơm ngát tỏa ra từ mái tóc của cô.
Anh xích lại gần cô hơn, nhắm mặt lại và cầu nguyện một giấc mơ êm đềm sẽ đến…
Zarek trượt chân khi cậu bị kéo về phía trước và bị cột chặt vào trong cái cột ở bên ngoài một cái sân nhỏ vào thời La Mã cổ đại. Bộ áo xiêm tả tơi, rách nát của cậu bị lột ra khỏi người , phơi bày toàn bộ cơ thể trần của cậu trước mặt ba con người đang đứng quanh cây cột để trừng phạt cậu.
Cậu lúc này đã được mười một tuổi.
Những người anh em của cậu Marius và Macus đứng trước cậu với cái nhìn buồn chán trên khuôn mặt bọn họ trong khi cha của bọn họ rút dây roi da ra.
Zarek đông cứng người, biết rõ về cơn đau bỏng rát mà cậu sắp sửa phải nhận.
“Con không quan tâm bao nhiêu đòn roi mà cha sẽ dành cho nó, thưa cha.” Marius nói. “Con không thấy hối lỗi về việc sỉ nhục Maximillius và con vẫn sẽ làm vậy vào lần tới khi con thấy nó.”
Cha bọn họ dừng lại. “ Nếu ta nói thằng nô lệ đáng khinh này là em trai của con. Con có quan tâm không?”
Hai cậu bé bật cười. “ Cái thứ rác rưởi này sao? Không có một giọt máu La Mã nào trong người nó cả.”
Cha bọn họ tiến về phía trước. Luồn tay vào tóc Zarek và giật ngược đầu cậu về sau để hai anh em có thể nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo của cậu. “Các con có chắc nó không có quan hệ máu mủ nào không?”
Bọn họ ngừng cười.
Zarek giữ toàn bộ cơ thể mình hoàn toàn bất động, và nín thở. Cậu luôn biết cha mẹ mình là ai. Mỗi ngày cậu luôn được nhắc nhở về điều đó khi những người nô lệ khác nhổ vào thức ăn của cậu và ném đồ vào cậu hay đánh cậu bởi vì họ không dám trút cơn tức giận và sự thù ghét vào những thành viên còn lại trong gia đình của cậu.
“Cha đang nói cái gì vậy, thưa cha?” Marius hỏi.
Cha cậu đập mạnh đầu Zarek vào cây cột, rồi thả tóc cậu ra. “ Ta sinh ra nó cùng với con điếm ưa thích nhất của cậu các con. Thế các con nghĩ tại sao nó lại được gửi đến cho ta khi còn là một đứa trẻ chứ?”
Marius cong môi. “ Nó không phải là anh em của con. Con thà nhận Valerius là em trai con hơn là cái thứ bần tiện này.”
Marius tiến đến chỗ Zarek. Nó cúi xuống, cố khiến cho Zarek nhìn vào mắt nó.
Không còn cách nào khác Zarek nhắm mắt mình lại. Cậu đã học từ lâu rằng việc nhìn thẳng vào mặt các anh em trai của cậu đồng nghĩa với một trận đòn dữ dội hơn nữa.
“Thằng nô lệ kia, mày nói sao? Mày có bất kỳ giọt máu La Mã nào trong người mày không?”
Zarek lắc đầu.
“Mày là em trai của tao à?”
Một lần nữa cậu lại lắc đầu.
“Vậy mày gọi người cha đáng kính của tao là một kẻ nói dối à?”
Zarek đông cứng người khi cậu nhận ra một lần nữa anh lại bị bọn họ lừa. Sợ hãi, cậu cố thoát ra khỏi cây cột. Cậu muốn chạy khỏi thứ sắp sửa ập đến với cậu.
“Phải không?” Marius ra lệnh.
Cậu lắc đầu.
Nhưng đã quá muộn. Ngọn roi xé toạc không khí với một tiếng rít rợn người và đập vào lưng cậu, xé toạc da thịt cậu.
Zarek tỉnh dậy trong cơn run rẩy. Anh vật lộn để thở trong khi anh nhoài người ngồi dậy và nhìn một cách hoang mang, nửa mong đợi một trong những người anh em của anh xuất hiện ở đây.
"Zarek?"
Anh cảm thấy hơi ấm từ một bàn tay dịu dàng đặt trên lưng mình.
“Anh ổn chứ?”
Anh không thể nói khi mà những ký ức cũ vẫn đang cháy bừng bên trong anh. Trong giây phút đó Marius và Marcus đã biết được sự thật về anh và cho đến cái ngày cha của Zarek trả tiền cho một tên buôn nô lệ mang anh đi, những người anh em của anh đã tìm đủ mọi cách để bắt Zarek trả giá cho sự thật rằng bọn họ có chung một dòng máu.
Anh đã không biết đến một ngày bình yên.
Ăn xin, nông dân hay kẻ quý tộc, tất cả bọn họ đều tốt hơn anh.
Và anh không là gì cả ngoại trừ một thằng bé chịu đòn thảm hại cho tất cả bọn họ.
Astrid ngồi dậy và vòng tay mình quanh eo của anh. “Anh đang run rẩy. Anh lạnh à?”
Vẫn vậy, anh không trả lời. Anh biết mình nên đẩy cô ra khỏi anh, nhưng ngay lúc này anh muốn nhận lấy sự an ủi từ cô. Anh muốn một ai đó nói với anh rằng anh không vô dụng.
Một ai đó nói với anh rằng họ không lấy làm xấu hổ về anh.
Nhắm mặt lại, anh kéo cô lại gần anh và tựa đầu mình vào vai cô.
Astrid choáng váng trước hành động không giống anh chút nào. Cô vuốt ve mái tóc anh và chậm rãi đu đưa anh trong vòng tay mình. Chỉ ôm anh thôi.
“Anh sẽ nói em biết chuyện gì không ổn chứ?” Cô lặng lẽ hỏi.
“Tại sao chứ? Nó cũng có thay đổi được gì đâu.”
“Bởi vì em quan tâm, Zarek ạ. Em muốn khiến nó dễ chịu hơn. Nếu anh cho phép em.”
Giọng anh thấp đến nỗi cô cố lắng tai mới có thể nghe thấy anh đang nói gì. “Có những nỗi đau mà không có bất kỳ thứ gì có thể chữa khỏi.”
Cô đặt bàn tay mình lên một bên má lởm chởm râu của anh. “ Như là?”
Anh lưỡng lự trong vài nhịp tim trước khi nói. “Em có biết anh đã chết thế nào không?”
“Không.”
“Bò trên tay và đầu gối của mình, như một con thú bò trên nền đất, cầu xin sự thương xót.”
Cô nao núng trước câu nói của anh. Cô đau đớn thay anh đến nỗi cô gần như không thở được khi mà ngực cô đang thắt chặt lại.
“Tại sao vậy anh?
Anh cứng người và nuốt nghẹn. Lúc đầu cô nghĩ anh sẽ nhích ra khỏi cô, nhưng anh không nhúc nhích. Anh ngồi yên ở đó, để cô ôm lấy anh.
“Em đã thấy cái cách mà cha anh tống khứ anh rồi đúng không? Cách ông ta trả cho tên buôn nô lệ để mang anh đi?”
“Phải.”
“Anh sống với tên buôn nô lệ trong năm năm.”
Vòng tay anh siết chặt quanh cô như thể anh gần như không thể thừa nhận chuyện đó với cô. “Em không thể hình dung nổi cách họ đối xử với anh đâu. Thứ mà anh buộc phải lau dọn.”
Mỗi ngày khi anh thức dậy, anh nguyền rủa bản thân mình vì vẫn còn sống. Mỗi đêm anh cầu nguyện cái chết sẽ đến với anh trong giấc ngủ. Cái ý tưởng bỏ trốn không bao giờ thoáng qua trong em khi mà em sinh ra là một nô lệ. Cái ý nghĩ anh không xứng đáng nhận lấy những gì mà họ đối xử với anh chưa một lần lọt vào tâm trí anh. Đó là con người anh. Là tất cả những gì anh biết. Và anh chưa bao giờ hy vọng bất kỳ ai sẽ mua anh và mang anh rời khỏi đó. Mỗi khi có một khách hàng ghé qua và họ nhìn thấy anh, anh nghe thấy tiếng thở dốc của họ. Nhìn thấy những nụ cười khinh bỉ kinh tởm của họ trong bóng mờ.”
Đôi mắt Astrid ngập nước mặt trước câu chuyện của anh. Anh là một người đàn ông rất đẹp trai mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ chết để có được anh,và dù vậy vẻ ngoài của anh đã bị hủy hoại một cách tàn nhẫn. Không với bất kỳ lí do nào ngoại trừ sự độc ác.
Không ai đáng bị nhục mạ và biến thành kẻ tàn tật theo cái cách mà anh đã nhận lấy.
Không một ai.
Cô ấn môi mình vào trán anh, vén tóc anh ra khỏi mặt anh trong khi anh tiếp tục thổ lộ với cô những điều mà cô chắc chắn anh sẽ không bao giờ thổ lộ với bất kỳ một linh hồn sống nào khác.
Không có một chút cảm xúc nào trong giọng nói của anh. Manh mối duy nhất để lộ nỗi đau của anh chính là cái cách cơ thể anh đang căng ra.
Là cái thực tế anh vẫn chưa buông cô ra.
“Một ngày một quý bà xinh đẹp xuất hiện.” Anh thì thầm. “ Bà ta có một người lính La Mã đi theo mình như người hộ tống. Bà ta đứng trước lối vào và vận một bộ áo xiêm màu xanh thẫm. Mái tóc của bà ta đen nhánh như màn đêm, làn da của bà ta mịn màng và không tì vết. Anh không thể nhìn rõ bà ta, nhưng anh nghe những tên nô lệ khác thì thầm về bà ta và bọn họ chỉ làm vậy khi gặp một người phụ nữ thực sự đặc biệt.
Một cơn đau nhói vì ghen tuông như đâm xuyên qua Astrid.
Zarek yêu bà ta sao?
“Bà ta là ai vậy anh?” Cô hỏi.
“Chỉ là một người phụ nữ đáng kính khác, muốn tìm một tên nô lệ.”
Hơi thở của Zarek phả vào cổ cô khi anh chơi đùa với một lọn tóc của cô giữa những ngón tay chai sạn của mình. Sự dịu dàng trong hành động đó không lọt qua kẽ mắt của cô.
“Bà ta tiếng lại gần cái lồng nơi anh đang lau chùi những cái bô.” Anh nói. “Anh không dám nhìn bà ta và rồi anh nghe bà ta nói, ‘ Tôi muốn tên này.’ Anh cho rằng ý bà ta là một trong những người đàn ông khác. Nhưng khi họ đến chỗ anh, anh như chết lặng.”
Astrid mỉm cười buồn bã. “Bà ta nhận ra một thứ tốt đẹp khi bà ta nhìn thấy nó.”
“Không.” Anh gay gắt nói. “Bà ta muốn một tên hầu báo động bà ta và tình nhân của bà bất kỳ lúc nào chồng bà ta đột ngột trở về nhà. Bà ta muốn một tên nô lệ trung thành với bà ta. Một kẻ nợ bà ta mọi thứ. Anh là sinh vật bẩn thỉu nhất ở đó và bà ta chưa bao giờ thất bại trong việc nhắc nhở anh về chuyện đó. Chỉ cần một từ thôi và bà ta sẽ tống khứ anh về lại địa ngục của mình.”
Rồi anh nhích người ra khỏi cô.
Cô vươn tay ra chỉ để tìm thấy anh đang ngồi cạnh mình. “Bà ta có làm vậy không anh?”
“ Không. Bà ta giữ anh ngay cả khi chồng bà ta giận dữ trước sự hiện diện của anh. Ông ta không thể chịu nổi bóng dáng của anh. Anh là một kẻ đáng ghê tởm. Tật nguyền. Nửa mù. Người anh chằng chịt sẹo đến nỗi trẻ con thường khóc ré lên mỗi khi chúng nhìn thấy anh. Phụ nữ sẽ thở dốc và che mặt lại, rồi nhanh chóng tránh khỏi đường anh đi như thể tình trạng của anh có thể lây sang họ.”
Astrid nhăn mặt trước những gì anh miêu tả. “ Anh phục vụ bà ta trong bao lâu?”
“Sáu năm. Anh đã hoàn toàn trung thành với bà ta. Anh đã làm mọi thứ bà ta yêu cầu anh.” (V: vậy là a Zarek chết lúc tuổi)
“Bà ta có tử tế với anh không.”
“Không. Không thực sự. Bà ta chỉ gần như tử tế với anh thôi. Bà ta cũng không muốn nhìn vào anh như những người khác. Vì vậy bà ta giữ anh trốn trong một cái lồng nhỏ, và chỉ mang anh ra khi người tình của bà ta đến thăm. Anh sẽ đứng ngoài cổng và lắng nghe những người lính chào đón đức ngài của bà ta. Bất kỳ lúc nào ông ta trở về lúc họ đang ở bên nhau, anh sẽ chạy đến phòng của bà ta và gõ vào cửa để báo động họ.”
Việc đó giải thích rất nhiều về cái chết của anh. “Đó là cách mà anh đã chết à? Đức ngài của bà ta bắt gặp anh đang báo động cho họ sao?”
“Không. Vào cái ngày đó, anh đi đến phòng bà ta để báo động bà ta, nhưng khi anh đến đó anh nghe tiếng bà ta khóc vì đau đớn, xin người tình của bà ngừng làm đau bà. Anh phóng vào trong và nhận thấy hắn ta đang đánh đập bà ta. Anh cố kéo hắn ta ra. Nhưng hắn ta đánh đập anh. Hắn ta cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chồng của bà ta bên ngoài và hắn bỏ đi. Bà ta bảo anh rời đi và anh làm theo.”
Zarek rơi vào im lặng khi ký ức đó ùa về trong anh như mới. Anh vẫn có thể thấy cái lồng nhỏ được coi là căn phòng của anh. Ngửi thấy mùi hôi thối của nó và của cơ thể thương tật của anh. Cảm thấy cái bỏng rát trên mặt và cổ anh nơi Arkus đã liên tục đấm vào anh khi anh cố kéo người lính đó ra khỏi Carlia.
Người lính đó đã tặng anh trận đòn nặng đến nỗi anh mong đợi nó sẽ giết chết anh. Anh đã nhức nhối và gẫy nhiều phần xương đến nỗi anh khó có thể di chuyển, khó có thể hít thở, trong khi anh bò về cái lỗ mà Carlia giữ anh ở đó.
Zarek đang ngồi trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào bức tường, thầm ước cả cơ thể anh ngừng cơn đau lại.
Rồi cánh cửa bật mở.
Anh nhìn lên và nhìn thấy bóng hình mờ mờ của chồng Carlia, Theodosius, liếc nhìn anh với cơn thịnh nộ nguyên thủy khiến cả khuôn mặt người đàn ông già đó trở nên méo mó.
Lúc đầu Zarek đã ngây thơ cho rằng người thượng nghị sĩ đã phát hiện ra sự phản bội của vợ mình và vai trò của anh trong việc báo động cho bà ta mỗi khi ông ta trở về nhà.
Nhưng không phải thế.
“Làm sao mà người dám!” Theodosius nắm tóc anh kéo anh lên và ném anh vào cái lồng. Người đàn ông đó đã đấm đá anh suốt quãng đường từ sân của căn biệt thự đến phòng của Carlia.
Zarek té nhào vào căn phòng ngủ của bà ta, chỉ cách bà ta một vài thước. Anh nằm trên sàn nhà, bị đánh đập và đẫm máu và run rẩy, mà không hiểu lý do tại sao lần này anh lại bị đánh đập.
Bất lực, anh chờ đợi bà ta sẽ nói một cái gì đó.
Khuôn mặt bầm tím của bà ta tái mét, bà ta đứng đó như một nữ hoàng rách rưới, siết chặt bộ váy rách rưới và dính màu vào sát cơ thể bị đánh đập của bà ta.
“Đây có phải là tên đã cưỡng bức nàng không?” Theodosius hỏi vợ mình.
Miệng của Zarek hoàn toàn khô khốc trước câu hỏi đó. Không – anh đã không nghe chính xác những gì ông ta nói.
Bà ta khóc rống lên trong khi nữ hầu của bà ta cố an ủi bà. “Phải. Chính hắn đã làm việc đó với em.”
Zarek cả gan nhìn thẳng vào Carlia, không thể tin nổi lời nói dối của bà ta. Sau những gì mà anh đã làm cho bà ta...
“Lệnh bà của tôi_”
Theodosius đá dữ dội vào đầu anh, ngắt ngang lời nói còn lại của anh.
“Câm mồm, mày đồ con chó vô dụng.” Rồi ông ta quay về phía vợ mình. “Ta đã nói với em nên bỏ mặc nó ở cái hầm chứa phân bẩn thỉu đó. Em đã nhìn thấy cái gì sẽ xảy ra khi em thấy thương xót cho những sinh vật như hắn chưa?”
Rồi Theodosius gọi lính gác của ông ta.
Zarek ngay tức khắc bị lôi ra khỏi phòng và mang đến chỗ những nhà trức trách. Anh cố gắng bảo vệ sự trong sạch của mình, nhưng luật pháp La Mã chỉ tuân theo một nguyên tắc cơ bản: có tội cho đến khi được chứng mình là trong sạch.
Lời nói của anh một tên nô lệ không là gì cả so với lời nói của Carlia.
Trong suốt một tuần tra xét, vị thẩm phán người La Mã của anh đã tra tấn anh cho đến khi anh nhận hoàn toàn tội lỗi của mình.
Anh sẽ nói bất kỳ điều gì để họ dừng những đòn tra tấn dã man của họ lại.
Anh chưa bao giờ biết đến nhiều đau đớn như trong cái tuần lễ ấy. Thậm chí sự tàn bạo của cha anh cũng không sánh kịp với những dụng cụ tra tấn của chính quyền La Mã.
Và vì vậy anh bị kết án. Anh, một tên trai tân, người chưa bao giờ chạm đến da thịt phụ nữ theo bất kỳ cách nào, sắp sửa bị hành hình vì cưỡng bức chủ nhân của mình.
“ Họ túm anh ra khỏi cái lồng và dắt anh đi quanh thị trấn nơi mọi người tụ tập lại để khạc nhổ lên anh.” Anh thì thầm một cách cứng ngắc với Astrid. “ Bọn họ chế nhạo và ném thức ăn ôi thiu, gọi anh bằng tất cả những cái tên mà em có thể tưởng tượng ra được. Những người lính cởi khóa cho anh ra khỏi chiếc xe ngựa và kéo anh vào giữa đám đông. Họ cố buộc anh đứng dậy nhưng cả hai chân của anh đều đã bị gãy. Cuối cùng, họ để anh ở đó bò trên tay và đầu gối của mình để đám đông có thể ném đá vào anh. Em biết đấy, anh vẫn có thể cảm nhận được những hòn đá đang trút xuống cơ thể anh như một trận mưa. Nghe thấy họ bảo anh đi chết đi.”
Astrid vật vã để thở khi anh kể nốt câu chuyện của mình.
“Em rất tiếc.” Cô thì thầm, đau nhói thay cho anh.
“Đừng có thương hại tôi.” Anh gầm gừ.
Cô tựa vào anh, ấn môi mình vào má anh. “Tin em đi, em không có ý thương hại anh đâu. Em sẽ không bao giờ thương hại một người có sức mạnh như anh.”
Anh nhích xa khỏi cô, nhưng cô nhanh chóng ôm lấy anh. “Anh không mạnh mẽ.”
“Không, anh rất mạnh mẽ. Em không hiểu làm sao anh có thể chịu đựng những nỗi đau trong cuộc đời mình. Em luôn luôn cảm thấy cô độc, nhưng không phải theo cái cách mà anh cảm thấy.”
Anh thư giãn một chút trong khi cô dựa vào một bên người anh. Cô ước bây giờ cô có thể nhìn thấy anh. Nhìn thấy những xúc cảm trong đôi mắt đen của anh.
“Em biết đấy, anh không thực sự điên rồ đâu.”
Cô mỉm cười. “Em biết là anh không điên mà.”
Anh phát ra một tiếng thở dài mệt mởi. “Tại sao em không bỏ đi cùng Jess khi em có cơ hội? Bây giờ em đã có thể an toàn rồi.”
“Nếu em rời khỏi anh trước khi cuộc phán xét được hoàn thành, những vị thần số mệnh sẽ giết anh.”
“Thì đã sao nào?”
“Zarek , em không muốn anh chết.”
“Em cứ nói như thế mà anh thì vẫn chẳng hiểu tại sao cả.”
Bởi vì em yêu anh. Câu nói đi như nghẹn lại trong cổ họng cô. Cô khao khát một cách tuyệt vọng có đủ can đảm để nói to những từ đó với anh, nhưng cô biết anh sẽ không chấp nhận chúng.
Không phải với hoàng tử quyến rũ của cô.
Anh sẽ quát lên và đẩy cô ra bởi vì trong tâm trí của anh một thứ như tình yêu không bao giờ tồn tại.
Anh sẽ không hiểu điều đó.
Cô không biết liệu có bao giờ anh hiểu không nữa.
Nhưng trên tất cả, cô muốn được yêu anh. Theo cái cách mà cùng một lúc nó khiến cô nhức nhối và ngây ngất.
Liệu Zarek có cho phép cô hay bất kỳ ai yêu anh không?
“Em có thể nói gì với anh để anh có thể tin em đây?” Cô hỏi ngược lại. “ Anh sẽ cười nếu em nói em quan tâm đến anh. Anh sẽ giận dữ và bỏ đi nếu em nói rằng em yêu anh. Vậy thì nói cho em biết tại sao em lại không muốn anh chết đi.”
Cô cảm nhận những thớ cơ trên quai hàm anh giần giựt bên dưới bàn tay cô. “Công chúa à, anh ước gì anh có thể mang em ra khỏi đây. Anh không cần em bên cạnh anh.”
“Không, Zarek, em không cần bên cạnh anh. Nhưng em muốn được ở cùng anh. “
Zarek nhăn mặt khi cô nói những từ ngữ đẹp đẽ nhất mà anh từng nghe thấy.
Cô khiến anh ngạc nhiên. Giờ đây không còn bức tường ngăn cách giữa họ nữa. Không còn những bí mật. Cô hiểu anh theo cái cách mà không một ai khác hiểu được.
Và cô đã không bị anh xua đuổi.
Anh không hiểu cô. “Hầu hết thời gian anh thậm chí còn không muốn ở cùng bản thân mình. Sao em lại muốn cơ chứ?”
Cô đẩy nhẹ anh. “Em thề là anh giống một đứa trẻ ba tuổi vậy đó. Tại sao ? Tại sao? Và tại sao? Tại sao bầu trời lại xanh? Tại sao chúng ta lại ở đây? Tại sao con chó của anh lại có lông? Một vài thứ chỉ vậy thôi, Zarek ạ. Chúng không cần phải hợp lý. Chấp nhận chúng đi.”
“Nếu như anh không thể thì sao?”
“Vậy thì anh có một vấn đề còn tồi tệ hơn việc Thanatos muốn anh chết.”
Anh ngẫm nghĩ về chúng trong một chốc. Anh có thể chấp nhận điều mà cô trao tặng anh không?
Liệu anh có dám không?
Anh không biết làm cách nào để trở thành một người bạn. Anh không biết làm thế nào để bật cười vì vui vẻ hay tử tế.
Với một người đàn ông đã hơn hai ngàn tuổi, anh thực sự biết rất ít về cuộc sống.
“Nói cho anh nghe, công chúa. Một cách thành thực. Em định sẽ phán xét anh như thế nào?”
Cô không do dự mà trả lời. “Em sẽ tuyết bố anh trắng án nếu em có thể.”
Anh cười cay đắng trước câu nói đó. “ Anh bị kết án vì một thứ mà anh đã không làm và được tha bổng vì việc anh đã làm. Có cái gì đó không đúng về chuyện này.”
“Zarek_”
“Và bây giờ liệu họ sẽ chấp nhận lời phán xét của em không?” Anh hỏi, ngắt lời cô. “Em không hoàn toàn công bằng, đúng không nào?”
“Em...” Astrid ngừng lại trong khi cô ngẫm nghĩ về chuyện đó. “Họ sẽ chấp nhận lời phán xét đó. Chúng ta chỉ cần tìm ra cách nào đó để chứng minh cho họ thấy anh có thể ở cùng những người khác mà không gây nguy hiểm cho họ.”
“Công chúa à, em không có vẻ gì là chắc chắn về chuyện đó cả.”
Cô không chắc về chuyện đó. Chưa một lần nào trong suốt cuộc đời bất tử của mình cô vi phạm lời thề về sự công bằng.
Với Zarek cô đã phạm vào nó.
“Nằm xuống đi, Zarek.” Cô nói, kéo kéo vai anh. “Cả hai chúng ta đều cần nghỉ ngơi.”
Zarek làm như cô bảo. Trước sự thất vọng và niềm vui của anh, cô tựa đầu mình lên ngực anh và xích lại gần anh.
Anh chưa bao giờ ôm một người phụ nữ như thế này và anh nhận thấy bàn tay anh đang luồn vào mái tóc vàng của cô. Trải chúng ra khắp ngực anh. Anh nghiêng đầu để có thể nhìn xuống cô.
Cô nhắm mặt lại trong khi cô lười nhác vẽ những vòng tròn trên ngực anh, quanh núm vú của anh, thứ đang cứng lại và sưng phồng lên bên dưới chiếc áo len màu đen của anh.
Anh cảm thấy một sự gần gũi đối với cô mà không có một cách nào có thể diễn tả được. Nếu anh biết cách làm thế nào để cầu nguyện, anh sẽ ước họ có thể mãi mãi như vậy .
Nhưng mơ ước và hy vọng là những thứ xa lạ đối với anh như tình yêu và lòng tốt vậy.
Không như cô, anh không thấy một tương lai ở phía trước.
Anh chỉ nhìn thấy cái chết của mình hiện ra rõ ràng trong tâm trí anh.
Thậm chí nếu Thanatos không giết anh, thì cũng chẳng ích gì để mong ước anh có thể ở cùng Astrid.
Cô là một nữ thần.
Anh là một tên nô lệ.
Anh không có vị trí nào trong thế giới của cô cũng như việc anh không có vị trí nào trong cái thế giới loài người đó.
Cô độc. Anh luôn luôn cô độc. Và anh sẽ tiếp tục như vậy.
Chẳng có gì quan trọng nếu anh thoát khỏi Thanatos. Anh đang sống chỉ để nhìn thấy cô được an toàn.
Thở dài, anh nhắm mắt lại và buộc bản thân mình chìm vào giấc ngủ.
Astrid lắng nghe Zarek khi anh ngủ. Bàn tay anh vùi vào tóc cô, và thậm chí ngay cả khi trong tình trạng vô thức, anh vẫn ôm cô như thể sợ phải thả cô ra.
Cô ước gì cô có thể chui vào đầu anh một lần nữa. Ước chỉ trong một khoảnh khắc cô có thề nhìn sâu vào đôi mắt đen như màn đêm của anh và nhìn thấy vẻ đẹp từ người chiến binh bóng tối của cô.
Nhưng không phải vì khuôn mặt và cơ thể anh khiến cô bùng cháy vì anh.
Mà chính vì người đàn ông bên trong trái tim méo mó và sứt mẻ ấy.Người đàn ông có thể sáng tạo ra những vần thơ và nghệ thuật. Người đàn đã giấu đi sự yếu đuối của mình đằng sau những lời cay nghiệt và những câu đốp chát chua cay,
Và cô yêu anh. Thậm chí ngay cả lúc anh xấu tính và cáu kỉnh. Thậm chí ngay cả khi anh giận dữ.
Nhưng rồi, cô thấu hiểu phần người đó trong anh.
Làm sao một người có thể chịu đựng quá nhiều nỗi đau mà không trở nên sợ hãi nó chứ?
Và giờ đây chuyện gì sẽ xảy đến với anh?
Thậm chí nếu cô khiến phán xét của mình được công nhận, cô nghi ngờ rằng Artemis sẽ để anh rời khỏi Alaska.
Anh sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.
Cô rùng mình trước ý nghĩ về sự cô độc của anh.
Và điều gì sẽ xảy đến với cô?
Làm sao cô có thể trở về cuộc sống cũ của mình mà không có anh ở bên? Cô thực sự thích ở bên cạnh anh. Anh rất hấp dẫn theo nhiều cách sinh động khác nhau.
“Astrid ?”
Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên trước âm thanh của tên cô trên môi anh. Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô bên ngoài giấc mơ. Cô thậm chí còn không nhận ra anh đã thức giấc.
“Vâng?”
“Làm tình với anh đi em.”
Cô nhắm mắt lại và tận hưởng từng từ một nhiều như cô tận hưởng âm thanh tên cô trên môi anh.
Một cách châm biếm, co nhướng một bên chân mày với anh. “Tại sao chứ?”
“Vì anh cần bên trong em ngay bây giờ. Anh muốn cảm nhận mối liên kết với em.”
Cổ họng cô thắt lại với lời nói đó. Làm sao cô có thể từ chối lời yêu cầu đơn gian của anh cơ chứ?
Astrid quỳ trên đầu gối của mình, và kẹp lấy hông của anh. Anh ôm lấy mặt cô trong tay mình và kéo cô xuống để trao cho cô một nụ hôn cháy bỏng.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng một người đàn ông có thể giống như thế này. Qúa mạnh bạo và dù vậy lại quá dịu dàng.
Cô cắn nhẹ môi anh và cằm anh bằng răng của mình. “Anh nên nghỉ ngơi đi.”
“Anh không muốn nghỉ ngơi. Dù sao thì anh cũng hiếm khi ngủ.”
Cô biết đó là sự thật. Khoảng thời gian duy nhất anh ngủ một mạch hơn vài tiếng đồng hồ là lúc cô đánh thuốc anh. Suy xét từ những gì cô đã thấy trong những giấc mơ của anh và điều mà M’Adoc đã nói, cô hiểu quá rõ lý do.
Và trong tim mình cô muốn xoa dịu anh.
Cô kéo áo sơ mi của mình ra khỏi đầu.
Zarek nuốt nghẹn trước hình ảnh bộ ngực và làn da trần của cô. Anh căng cứng bên dưới cô. Chỉ mới khoảng vài tiếng kể từ lúc họ mới vừa giao cấu với nhau.
Không, cô không giao cấu với anh.
Đó là lý do tại sao giờ đây anh lại cần có cô. Anh thèm khát trong tuyệt vọng bàn tay cô trên da thịt anh. Cơ thể trần trụi của cô tựa vào người anh.
Bởi vì họ không giao cấu với nhau. Điều mà họ chia sẻ với nhau có nhiều ý nghĩa hơn hành động đó. Nó là điều gì đó căn bản, nguyên sơ và nó đầy sự thăng hoa.
Cô đã làm gì với anh vậy?
Nhưng rồi anh hiểu ra.
Cô đã làm một điều tưởng như không thể. Cô đã lẻn vào trái tim đã chết của anh.
Một mình Astrid thôi cũng khiến anh nhức nhối. Khiến anh khao khát.
Khiến anh là con người.
Trong vòng tay của cô, anh tìm thấy lòng trắc ẩn của bản thân mình. Thậm chí tìm thấy cả linh hồn thất lạc của anh.
Cô có ý nghĩa gì đó với anh và ít nhất anh cũng có thể giả vờ anh có ý nghĩa gì đó với cô.
Anh đưa tay xuống chậm rãi kéo khóa quần của cô xuống để anh có thể trượt tay mình vào trong chiếc quần lót cotton màu hồng của cô và bao bọc những ngón tay của mình trong sự ẩm ướt ấm nóng của cô. Anh vẫn cảm thấy ngạc nhiên khi cô cho phép anh chạm vào cô theo cách đó.
Dù cho phụ nữ dễ dàng chấp nhận anh khi anh là một Thợ săn đêm hơn lúc còn là con người thì điều đó vẫn không thay đổi con người anh. Anh lẩn tránh họ, biết rõ rằng lý do duy nhất mà giờ đây họ bị quyến rũ bởi anh là vì Acheron đã sửa chữa lại cơ thể của anh. Vì vậy anh gầm gừ với những người dâng tặng bản thân họ cho anh và anh chỉ chiếm lấy một phần của họ khi anh mệt mỏi với việc tự thủ dâm với bản thân rồi.
Nhưng sau cùng thì, họ không có nghĩa gì với anh cả. Anh thậm chí còn không thể nhớ nổi khuôn mặt họ.
Astrid rên rỉ khi anh vuốt ve cô.
“Zarek .” Cô thì thầm, hơi thở của cô nhẹ nhàng phả lên má của anh. “Em yêu cái cách bàn tay anh cảm nhận cơ thể em.”
“Thậm chí ngay cả khi anh là một tên nô lệ còn em là một nữ thần sao?”
“Em không phải là một nữ thần cũng như anh không phải là một người nô lệ.”
Anh định tranh cãi với cô nhưng rồi thôi. Anh không muốn bất kỳ điều gì phá hỏng giây phút này. Đây có thể là giây phút cuối cùng anh ở cùng cô.
Thanatos có thể xông đến nghiền nát cánh cửa đó bất kỳ giây phút nào và giết chết anh, và nếu anh chết, anh muốn có một khoảnh khắc được hạnh phúc.
Và cô khiến anh hạnh phúc. Theo cái cách mà anh tưởng như không bao giờ có thể xảy ra.
Khi anh ở cùng cô, dường như có một thứ gì đó trong anh muốn bay vút lên. Muốn cười vang.
Anh hoàn toàn cảm thấy ấm áp.
“Anh biết không.” Cô thì thầm. “Em nghĩ rằng trước đây em đã sai. Em nghĩ anh đã khiến em trở thành một người phụ nữ cuồng dâm.”
Zarek mỉm cười trước câu nói và bỏ tay ra khỏi cô để anh có thể cởi dây kéo quần và giải phóng bản thân anh ra khỏi chiếc quần. Anh kéo nó xuống chân mình, đến đầu gối anh , nhưng lại không muốn rời khỏi cô để hoàn toàn cởi cái quần ra.
Anh nâng cô lên rồi đặt cô lên người anh.
Cả hai người họ cùng rên rỉ.
Thật là khiêu gợi khi nhìn cô trần trụi trong khi vẫn còn quần áo trên người. Anh nâng hông mình lên khỏi nền nhà, đâm mạnh mình vào sâu trong sự ấm áp của cô trong khi anh lướt bàn tay mình trên bộ ngực trần của cô.
Astrid thở dốc với sự cứng rắn của Zarek bên trong cô. Cô đẩy chiếc áo sơ mi của anh lên để vùng bụng cứng rắn, cơ bắp của anh lộ ra, nhưng anh vẫn còn mặc đầy đủ quần áo. Chiếc quần da của anh cọ sát vào hai bên bắp đùi của anh mỗi khi anh chuyển động.
Bàn tay anh rời khỏi cô.
Vài giây sau, cô cảm giác chiếc áo khoác lông thú Eskimo mềm mại của anh chạm vào da cô khi anh choàng nó quanh cô.
“Anh không muốn em bị lạnh.” Anh lặng lẽ giải thích.
Cô mỉm cười với anh, cảm động trước sự chu đáo của anh. “Làm sao mà em có thể lạnh được khi có anh bên trong em?”
Anh chồm người lên và vòng tay anh quanh người cô. Bờ môi anh sở hữu môi cô với đam mê dữ dội khiến cho cô khó thở và yếu đuối.
Astrid thét lên khi cô đắm chìm trong vòng tay anh.
Zarek chờ đến khi anh cảm nhận cơn cực khoái cuối cùng của cô trôi qua trước khi anh ngồi lên, vẫn còn bên trong cô và đặt cô nằm ngửa trên sàn nhà.
Hôn cô một lần nữa, anh đâm vào nhanh hơn, tìm kiếm sự bình yên của bản thân mình.
Và khi anh đã tìm được nó, anh không nhắm mắt mình lại, anh nhìn chăm chú xuống người phụ nữ đã trao tặng bình yên cho anh.
Cô nằm bên dưới anh, hơi thở phập phồng, đôi mắt cô không thể nhìn được, cái chạm của cô như mang theo ma thuật.
Anh biết rằng không có thứ gì mà anh không làm cho cô. Nếu cô yêu cầu, anh sẽ bước vào trong lửa địa ngục chỉ để làm cô cười.
Anh nguyền rủa trước cái nhận thức đó.
"Zarek?"
Anh nghiến răng mình khi anh đẩy cô ra. “Gì?”
Cô giữ cằm anh trong tay mình và quay mặt anh đối diện cô, rồi cô hôn anh mãnh liệt. “Anh dám quay đi khỏi em sao.”
Anh không thể thở khi mà anh cảm nhận cô bằng mọi tế bào trong cơ thể mình. Phần dưới trần trụi ẩm ướt của cô cọ vào háng anh, làn da mát lạnh của cô chạm vào da anh.
Nhưng hơi ấm từ môi và hơi thở của cô khiến anh nóng lên.
Ngọn lửa từ ý chí ngoan cường của cô. Nó đốt cháy anh, mang đi hàng thế kỷ đầy đau thương và cô đơn.
“ ‘Bạn biết không – bông hoa của tôi.’” Anh thì thầm. “ ‘ Tôi có trách nhiệm với cô ấy’”. Anh dịu dàng hôn cô. “ ‘ Cô ấy thậm chí còn không có bốn cái gai để bảo vệ bản thân mình khỏi những mối nguy hại.’”
Astrid lắng nghe khi anh trích dẫn trong cuốn Hoàng tử bé. “Sao anh lại yêu cuốn sách đó đến vậy?” Cô hỏi.
“Bởi vì anh muốn nghe thấy tiếng chuông khi anh nhìn lên bầu trời. Anh muốn cười vang, nhưng anh lại không biết cách.”
Môi cô run lên trong nỗi buồn. Đó là một bài học từ cuốn sách đó. Nó nhắc nhở mọi người sẽ ổn thôi khi biết quan tâm và rằng một khi bạn để ai đó trong tim mình, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy thực sự cô đơn. Thậm chí ngay cả một việc đơn giản như ngước nhìn bầu trời cũng an ủi bạn, thậm chí ngay cả khi người bạn yêu quý đang ở rất xa. “Nếu em dạy anh cách cười đùa thì sao?”
“Anh sẽ bị thuần hóa.”
“Anh sẽ vậy sao? Hay anh sẽ là con cừu với cái bịt mõm không được khóa lại và ăn hết bông hồng trong khi cậu ta đáng ra không được làm vậy? Em nghĩ rằng bằng cách nào đó thậm chí ngay cả khi bị thuần hóa, anh vẫn khó mà có thể kiểm soát được.”
Rồi Astrid cảm thấy điều khác thường nhất. Môi Zarek cong lên bên dưới bàn tay cô.
“Anh đang cười sao?”
“Anh đang cười, công chúa ạ. Nhưng không toe toét. Không để lộ răng.”
“Hay để lộ răng nanh?
“Hay để lộ răng nanh.”
Cô chồm người về trước và hôn anh một lần nữa. “Em cho là anh rực rỡ khi anh cười.”
Anh càu nhàu trước câu nói đó, rồi giúp cô mặc đồ vào.
Thậm chí ngay cả lúc tính mạng họ đang gặp nguy hiểm, cô cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ khi ở đây.
Với anh.
Hay cô đã nghĩ vậy.
Trong sự tĩnh lặng, cô nghe thấy âm thanh cào cấu kỳ lạ phía trên họ.
Zarek bật dậy.
“Cái gì vậy anh?” Cô thì thầm.
“Một ai đó đang ở trong căn nhà gỗ của anh.”
Kinh hoàng bao lấy cô. “Anh có nghĩ đó là Thanatos không ?”
“Có.”
Anh nhẹ nhàng đặt cô ra khỏi anh và để cô đứng tựa lưng vào tường. Sợ hãi, cô giữ người hoàn toàn bất động trong khi cô nghe tiếng anh chuyển động và những âm thanh ở phía trên.
Zarek cầm lấy một trái lựu đạn, rồi suy nghĩ lại. Điều cuối cùng anh muốn là khiến họ mắc kẹt bên dưới lòng đất. Anh lấy ra bộ móng vuốt bạc thứ bao phủ từng ngón tay bên bàn tay trái của anh, và di chuyển xuống hành lang tiến trở ngược lại cánh cửa sập bên dưới cái lò sưởi của anh.
Anh nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng phía trên anh.
Rồi một tiếng chửi rủa.
Đột nhiên, mọi thứ lại trở nên yên ắng.
Zarek căng cả người, mong muốn nghe thấy âm thanh của ai đó ở trên kia và tiếng động thể hiện họ đang làm gì.
Một cơn rùng mình kỳ lạ chạy dọc sóng lưng anh khi luồng không khí đằng sau anh bị khuấy đảo.
Anh quay lại mong đợi sẽ nhìn thấy Astrid.
Nhưng đó không phải là cô.