Thi Sơn Thanh nhìn chằm chằm vào di động chừng một phút, cuối cùng mới áp vào tai, đánh đòn phủ đầu: “Cậu đã chuẩn bị xong tư liệu chưa?”
Nghe trong di động truyền đến giọng nam trong trẻo, lòng Long Ngọ mềm nhũn, bất giác mở miệng: “Xong rồi, ngày mai có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm.”
Mời cậu ăn cơm? Thi Sơn Thanh ôm gối ngây ngẩn cả người: “Vì sao?”
“Ừm…” Vẫn muốn làm bạn với cậu. Long Ngọ nghĩ thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại trầm ngâm một lúc chẳng biết nói gì.
“Ờ.” Thi Sơn Thanh hơi híp mắt lại, lập tức nói: “Vậy tôi cúp đây.”
Ném di động qua một bên, Thi Sơn Thanh đứng bất động trên sô pha nửa ngày. Lông mi đen rậm rũ xuống che thần sắc nơi đáy mắt.
Đây là đồng ý rồi hả? Long Ngọ rối rắm nhìn điện thoại đã ngắt kết nối.
Đội trưởng vẫn luôn bảo cô phải học cách kết bạn, không được ở mãi trong thế giới của mình. Hiện tại cô đã thích một người, muốn làm bạn với cậu ấy nhưng luôn có cảm giác thật khó khăn.
Vừa nãy còn chưa nói xong mà. Long Ngọ chỉnh sửa lại tư liệu rồi tắt máy tính. Cô nhìn di động do dự một lúc, vẫn quyết định gửi cho cậu một tin nhắn.
Di động rung lên vài đợt, Thi Sơn Thanh lập tức nhìn sang nhưng không cầm lấy ngay. Đợi di động hết sáng, cậu mới thả gối đi đọc tin nhắn.
Quả nhiên vẫn là cô, gửi cho cậu một tin: Chín giờ sáng mai gặp nhau ở cổng trường được không?
Tại sao ăn cơm lại phải đi lúc chín giờ, sớm thế? Thi Sơn Thanh mím môi. Không biết đang nghĩ cái gì, mà hai gò má của cậu lại ửng đỏ.
Cuối cùng ngón tay thon dài của Thi Sơn Thanh lướt xuống lịch sử tin nhắn, tải gói biểu tượng cảm xúc mà Long Ngọ gửi tới lúc trước, sau đó gửi một biểu tượng cảm xúc qua. Phía trên là hình bàn tay làm ra dấu “OK”, đương nhiên còn có một con bướm màu lam lấp lánh ánh vàng.
Thời gian hẹn là chín giờ, nhưng Thi Sơn Thanh đã hẹn đồng hồ báo thức vào lúc sáu giờ. Mọi ngày phải đến bảy giờ cậu mới rời giường, nên lúc này mới hạ đường huyết ngồi ngu ngơ trên giường nửa ngày mà vẫn chưa có tinh thần. Đôi mắt bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên mang theo hơi nước ướt át, ngay cả lông mi cũng hơi ướt. Cậu cúi đầu, vài sợi tóc ngắn mất trật tự che đi nửa khuôn mặt, trong lòng hơi uất ức.
Long Ngọ đáng ghét!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thi Sơn Thanh sau khi tỉnh dậy.
Từ từ cởi bộ đồ ngủ ra, Thi Sơn Thanh nhìn quần áo trong ngăn tủ lại sững sờ tiếp. Cậu chẳng biết phải mặc cái gì mới được.
Đều do Long Ngọ cả!
Thi Sơn Thanh lại đổ lỗi lên đầu bạn Long Ngọ không hề biết gì.
Long Ngọ đã chờ ở cổng trường từ rất sớm, vì trước giờ cô vẫn luôn dậy sớm mà. Cô cố ý đến trước giờ là vì muốn chuẩn bị cho tốt nhiệm vụ nhóm, cô còn mang theo cả máy tính nữa.
Đến tám rưỡi thì Thi Sơn Thanh cũng ra đến nơi. Long Ngọ ngước mắt nhìn, lại cảm thấy hôm nay cậu còn đẹp trai hơn. Nhưng chuyện thế này nên để trong lòng là được rồi, Long Ngọ vẫn chưa ngốc đến nổi nói ra miệng.
“Cậu tới sớm thế.” Long Ngọ kéo ra một nụ cười mà cô cho là khá hiền lành.
Hiển nhiên Thi Sơn Thanh không hề cảm kích, cậu còn dậy sớm hơn cả người nào đó. Cậu lạnh lùng nói: “Cậu cũng tới rất sớm.”
“Vậy chúng ta đến cửa hàng thức ăn nhanh để chuẩn bị cho xong tư liệu nhé, ngày kia đã phải nộp rồi.” Long Ngọ chỉ chỉ KFC đối diện ngã tư đường, lại đập đập túi laptop, nhiệt tình nói.
Thi Sơn Thanh nhìn Long Ngọ với vẻ khó tin. Cậu cảm thấy mình phí nhiều tâm tư để tìm quần áo hợp làm gì chứ, quả thật cứ như một thằng ngốc vậy.
“Sao thế?” Long Ngọ bị Thi Sơn Thanh trừng đến mức thấy hơi luống cuống, liền nhẹ giọng hỏi.
Cậu ghét cô như thế! Đâu phải là không có lý do.
“Tôi còn chưa ăn sáng.” Thi Sơn Thanh vốn định đi thẳng một mạch, không thèm để ý đến cô nữa. Nhưng cuối cùng vẫn uất uất ức ức nói ra miệng, đầu cậu còn đang choáng lắm.
Sáng sớm Long Ngọ vừa thức dậy đã cất máy tính rồi đến căn tin ăn hai cái bánh bao. Cô tưởng đã hẹn nhau chín giờ thì Thi Sơn Thanh sẽ tự giải quyết chuyện ăn sáng sớm một chút, đâu có nghĩ là cậu chưa ăn.
“Vậy thì đi ăn sáng trước.” Long Ngọ dẫn người đi về phía đối diện, miệng còn lẩm bẩm: “Cậu đừng ngủ nướng, ăn sáng là phải ăn.”
Đương nhiên Thi Sơn Thanh không thể nói vì mình chọn quần áo quá lâu nên mới không kịp ăn sáng được. Cậu chỉ có thể trừng Long Ngọ ở phía sau để trút cảm xúc.
“Ăn cháo nhé?” Long Ngọ nhìn thực đơn, rồi quay đầu lại nhìn Thi Sơn Thanh đã ngồi vào chỗ.
Cậu vừa vào đã đặt mông ngồi đó không thèm chọn món, nên Long Ngọ đành phải ra đây chọn giúp cậu.
“Tùy cậu.”
Long Ngọ chọn món xong thì ngồi chỗ đối diện Thi Sơn Thanh, do dự một lúc mới hỏi: “Cậu không vui à? Có phải đã làm nhiễu giấc ngủ của cậu rồi không? Vậy sau này tôi sẽ hẹn cậu trễ hơn. Nhưng ngủ nhiều quá cũng không tốt cho cơ thể đâu.”
“Không có.” Thi Sơn Thanh hơi thả mềm giọng, nhưng vẫn kiên định nói: “Không có ngủ nướng.”
“Ờ.” Long Ngọ nhạt nhẽo đáp lại.
Chờ đến lúc số bọn họ được gọi, Long Ngọ lập tức đi bưng đồ tới. Động tác của cô quá nhanh, Thi Sơn Thanh đành phải nhận lấy.
“Cảm ơn.”
“Không có gì, cậu ăn đi. Tí nữa xem tư liệu, không có vấn đề gì thì tôi gửi cho cậu.” Long Ngọ nói xong thì móc máy tính ra.
Cháo không nhiều, mùi vị bình thường, được cái thanh đạm. Thi Sơn Thanh múc ăn từng thìa. Long Ngọ phía đối diện tập trung tinh thần nhìn vào máy tính, ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu.
Chờ phục vụ bưng khay trên bàn xuống, Long Ngọ mới chuyển máy tính về phía cậu, “Cậu nhìn xem.”
Long Ngọ chuẩn bị rất kỹ càng, cũng chỉnh sửa lại rất cẩn thận. Cho dù Thi Sơn Thanh có muốn tìm cũng không tìm ra lỗi. Thi Sơn Thanh xem qua toàn bộ tư liệu một lần cũng không phát hiện ra vấn đề gì lớn, chỉ có mấy chỗ không giống với nhận định của cậu. Cậu chỉ ra để hỏi, cuối cùng cũng cảm thấy ổn.
“Vậy tôi sẽ gửi nó qua cho cậu.” Long Ngọ thở phào nhẹ nhõm. Lâu lắm rồi cô không lên lớp, thật ra lần này có hơi thấp thỏm.
“Ừ.”
Long Ngọ vốn cho rằng sẽ phải thảo luận một lúc, kết quả chờ Thi Sơn Thanh ăn sáng xong rồi cô gửi tư liệu qua cho cậu, cũng chỉ mới mười giờ.
“Muốn đi đâu?” Thi Sơn Thanh dứt khoát hỏi luôn. Cậu phát hiện phải đá một trái bóng thẳng với Long Ngọ, không nên hàm súc.
“Có nhà hàng này, chắc cậu sẽ thích.” Long Ngọ phải nghĩ thật lâu mới quyết định được. Người dân ở thành phố Hải hay ăn ngọt, người nơi khác sẽ không quen. Nhà hàng mà Long Ngọ muốn đi là do người nơi khác mở, cô rất thích, vì cô cũng không thích ngọt.
Còn chưa đi đã biết mình thích rồi cơ đấy, quá kiêu căng. Thi Sơn Thanh than thở trong lòng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú vẫn là vẻ bình tĩnh.
Vừa ra ngoài Long Ngọ liền vẫy một xe taxi, vì nhà hàng cũng gần nội thành.
“Cậu đã quen thuộc thành phố Hải chưa?” Long Ngọ tìm chuyện để nói.
Thi Sơn Thanh còn chưa trả lời, thì tài xế đằng trước nhìn thoáng qua Long Ngọ qua gương chiếu hậu rồi cười nói: “Đây là tới thăm em trai à? Hai anh em nhìn chẳng giống nhau gì cả. Thành phố Hải cũng được lắm, chỉ có đồ ăn chắc là không hợp với hai người nhỉ.”
“…” Hai người im lặng mất một lúc. Lúc lên xe hai người không nói chuyện giống như kiểu bạn bè. Hơn nữa tướng mạo và giọng điệu của Long Ngọ khá già dặn, nên khó trách khiến người ta hiểu lầm.
Thi Sơn Thanh liếc mắt nhìn Long Ngọ đang ngây người, khóe miệng hơi cong lên một chút, sau đó nói với tài xế: “Anh tôi rất thích lo lắng.”
“Đúng vậy!” Lái xe gật đầu đồng ý: “Trẻ con muốn trưởng thành đều phải học cách tự lập.”
Long Ngọ đang muốn giải thích, bỗng thấy trong mắt Thi Sơn Thanh toàn là ý cười thì lập tức im lặng.
Quên đi, cậu vui là được. Bạn bè là để đùa giỡn. Long Ngọ nghĩ vậy thì đột nhiên thấy đắc ý: Cô cũng có thể chủ động kết bạn đấy thôi.
Tuy nhà hàng gần nội thành, nhưng vị trí vẫn hơi chếch. Nhà hàng này mở trước khi Long Ngọ bắt đầu nhớ được. Sau khi thành phố Hải phát triển, đã dỡ bỏ rất nhiều ngôi nhà cũ nên ông chủ cũng phải chuyển đi, cũng may là vẫn còn mở ở thành phố Hải. Long Ngọ thích tới đây, không phải chỉ vì đồ ăn hợp khẩu vị của cô, mà người chủ cũng tương đối kiệm lời, sẽ không quá nhiệt tình với khách quen. Nhiều nhất người chủ cũng chỉ gật đầu, rồi lặng lẽ giảm giá trên hóa đơn.
Trước đây điều Long Ngọ không chịu nổi nhất chính là sự nhiệt tình của người ta, vì cô không biết phải đáp lại như thế nào cả.
“Anh ơi, ở đây hả?”
“Cậu, cậu đừng thế.” Long Ngọ bị gọi thế khiến mặt cô đỏ rần.
Thi Sơn Thanh hiếm khi thấy người nào đó ngoài cái mặt đơ còn có thể lộ ra biểu tình này, cảm xúc không vui ban sáng cũng nhanh chóng biến mất.
“Vậy gọi cậu là gì?”
“Gọi tên là được.” Long Ngọ khụ một tiếng, “Vào thôi.”
Long Ngọ dẫn Thi Sơn Thanh vào ngồi. Cô cầm thực đơn lải nha lải nhải giới thiệu, nhưng khuôn mặt vẫn cứng trước sau như một.
“Cậu không biết cười à?” Thi Sơn Thanh hỏi nghiêm túc.
“Cái gì, hả?” Long Ngọ hơi hoài nghi những gì mình nghe được.
“Cả ngày đều nghiêm mặt như thế, ai muốn làm bạn với cậu nữa?” Thi Sơn Thanh coi như cũng hiểu được tiếng lòng của cô.
“Tôi là như vậy.” Long Ngọ thấy hơi xấu hổ. Từ nhỏ khuôn mặt của cô đã chẳng có biểu tình gì rồi. Mặc dù vào quân đội cũng u u mê mê như thế, nhưng khuôn mặt lại càng ngày càng nghiêm.
Nhìn dáng vẻ tay chân không biết để đâu của Long Ngọ, trong lòng Thi Sơn Thanh lại có loại cảm giác vui sướng kỳ lạ. Thế này mới đúng chứ, cảm giác bị áp chế trước đây chẳng tốt đẹp gì.
Bàn tay trắng nõn thon dài đỡ cằm, Thi Sơn Thanh cong mắt, cười giống hồ ly: “Vậy tôi sẽ cố làm bạn với cậu xem sao.”
“Cậu ăn, ăn cay được không? Món này ngon lắm.” Long Ngọ lắp ba lắp bắp hỏi. Quả nhiên đội trưởng nói chẳng sai chút nào, phải dùng sự chân thành và nhiệt tình để đối đãi với người khác, thì người ta mới bằng lòng làm bạn với mình.
“À, được.” Thi Sơn Thanh do dự một lúc, rồi trả lời.
Quá trình chờ đồ ăn dài đằng đẵng, đặc biệt là với vị vua lạnh lùng như Long Ngọ đây. Tuy rằng Thi Sơn Thanh đã đồng ý làm bạn với cô, nhưng Long Ngọ hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên làm gì nữa.
Thi Sơn Thanh đang chờ đồ ăn lên hết nên im lặng tựa lưng vào ghế mà không nói lời nào, cụp nửa mắt không biết đang nghĩ cái gì.
“Về sau cậu, cậu muốn đi đâu chơi, có thể hỏi tôi. Tôi là người thành phố Hải mà.” Long Ngọ xê dịch chân, nói không được tự nhiên.
Nghe cô nói thế, Thi Sơn Thanh kinh ngạc ngước mắt: “Cậu cũng là người thành phố Hải?”
Thấy cậu đáp lại, Long Ngọ nhất thời có tinh thần hơn: “Đúng, đúng vậy. Tôi là người ở đây, khá quen thuộc thành phố Hải, nên cậu muốn đi đâu thì có thể hỏi tôi.”
“Ừ.” Thi Sơn Thanh gật đầu. Cậu vẫn chưa nói cậu cũng rất quen thuộc thành phố Hải.