Chương
“Ah, ah, ah! Nam à, cháu đừng bốc đồng như thế!”
“Đúng rồi, Nam à, anh đang làm gì thế? Đó là món đồ cô hàng trăm triệu , đập nó nhự thế thì đau đơn chết à, bỏ nó xuống nhanh lên!”
Sở Hoa Hùng và Liễu Tô Hồng. nói, và nhanh chóng cầm lấy cái món đồ cô trong tạy Tư Đồ Nam, sợ Tư Đồ Nam lại bồng bột lần nữa, thật sự sẽ đập nát nói Tư Đồ Nam vẫn chưa bỏ tay ra hắn cứ nhìn chằm chằm Sở Phi, nếu như Sở Phi tự mình Sở Phi chấp nhận nó.
Sở Phi dưới ánh mắt của hắn cô ấy đã cúi thấp đầu, có những chút do dự, nhẹ nhàng gật đâu, đồng ý rôi.
Ngay lập tức, Tư Đồ Nam nở nụ cười thành công, rồi liếc nhìn thầy Lâm Tử Minh, nhìn Lâm Tử Minh chỉ im lặng, khuôn mặt không biểu hiện gì hét, trong tim hãn càng đắc ý hơn, nghĩ răng Lâm Tử Minh đã mất đi ý tưởng chống đối.
“Chú, dì à, như thế mới đúng chứ, đây là cháu tặng cho chú dì phần.
thành tâm của cháu, chú dì từ chối cháu rất đau lòng mà.”Rồi hắn đặt hộp quà xuống nói với một nụ cười: “Chú, dì ơi, hai người có thê mở nó ra xem nếu như hai người không thích nó cháu sẽ tặng cái khác cho hai người có giá trị hơn.”
Sở Hoa Hùng đã rất sợ hãi khi thấy hộp quà được đặt chặt lên bàn, hãn ta mới cảm thấy nhẹ nhõm, trán toát rất nhiều mồ hồi lạnh.
Vừa nãy thật sự là qúa nguy hiểm đi, hắn đều có thê cảm nhận được tim của mình đã đập quá tải, cũng may là hắn không có bị bệnh fim, nêu không vừa nãy đã bị kích động mà lăn ra rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng không. đồ lỗi cho mỉ Đồ Nam, mà cảm thầy âm áp hơn trong tim, cảm kích hơn và Tại mãn hơn.
Tư Đồ Nam thật sự là một dứa trẻ tốt, vì muốn hắn nhận món đồ cổ đó, mà: đã dùng chiến thuật như thế.
Liễu Tô Hồng g cũng được an ủi, VÕ ngực thở hồn hến, càng thêm phần hài lòng với Tư Đỗ Nam, giống như mẹ vợ đang nhìn con rẻ của mình vậy.
Sở Hoa Hùng và Liễu Tô Hồng nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, rồi từ từ mở hộp quà ra.
Quá phấn khích, tay của họ cũng đang run lên một chút……
Trái tim của Sở Phi cũng đập rất nhanh, cô ây mở mắt ra và theo dõi rất kỹ.
Chỉ có Lâm Tử Minh là vẫn rất bình tĩnh, anh ta không có biêu hiện gì trên ¡. mặt, thậm chí chỉ có một nụ cười nhạt nhẽo.Không phải là anh đang giả vờ, mà là trị giá mấy trăm triệu đồ cố, vỗn dĩ không lọt vào mắt của anh được, thậm chí không thể làm tim hắn đập nhanh hơn được. Không nói đây có khả năng rất cao là đồ giả, cho dù là thật anh cũng, chẳng thèm quan tâm, trước đây ở Lâm Gia, đô cô như thế này anh không biết đã nhìn thấy.
bao nhiêu lần rồi, lúc còn nhỏ anh còn đập vỡ máy cái liền. Càng không nói đên, bây giò anh ông chủ giàu có hơn tỷ, chỉ cân mỗi ngày tính tiền lãi cũng là một khoản tiền rất lớn rồi.
Vẻ thanh bình tĩnh của anh ,, trong mắt của Tư Đồ Nam đã biến thành một màn diễn kịch khiến hắn rất không thoải mái. Vốn dĩ trong trí tưởng tượng của hắn, Lâm Tử Minh nhất định phải rất ghen tuông, rất điên .
rồ, thậm chí phản ứng cực đoan, như thê sẽ khiến Sở Phi và hai người lớn phản cảm , nhưng mà LâM tử Minh quá bình tĩnh, Thậm chí ngay cả nhìn bê ngoàicũng không có chút gì là khó chịu, khiên hãn càng khó chịu thêm I Cuối cùng, Sở Hoa Hùng và Liễu Tô Hồng cũng mở hộp quà ra, quả nhiên họ đã thây một loại gồm sứ Thanh Hoa rất chất lượng, đường nét rất đẹp, nhìn ra được là nó là hàng lâu năm rồi!
Sở Hoa Hùng ngạc nhiên mặt đỏ lên đến nói cũng không thê nói rõ ràng được nữa, “Đẹp quá! Đẹp quá đi!” Ta có thể tận mắt thây được loại gốm sứ màu trắng và xanh của triều đại Minh, đáng , cả đời này cũng đáng rồi!”