Chương
“Nào có nào có, chuyên gia Cố chính là thần tượng của những người yêu thích đồ cô như chúng tôi! Hôm nay có thể qặp đươc ngài, Sở mồ thât vinh hạnh!” – Sở Hoa Hùng như kẻ.
cuông nhiệt, xoa tay nói: “Không biết chuyên gia Cổ có thể chụp chung với tôi một tâm ảnh được không?”
“Việc này…” Cố Hưng khá bắt lực.
Thế nhưng Sở Hoa Hùng không đợi ông ta nói xong, đã nháy. mắt ra dấu cho Liễu Tố Hồng, yêu cầu Liễu Tố Hồng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Liễu Tố Hồng cũng biết Cố Hưng là người tài giỏi, lập tức lấy điện thoại ra chụp một vài tâm ảnh.
Sở Hoa Hùng lúc này mới hài lòng.
Cố Hưng nhìn Hầu Dương Văn hỏi: “A Văn, con không phải đi thành phố Vân Nam sao?”
Hầu Dương Văn đối với Cố Hưng lễ phép, cung kính nói: “Thưa thầy, con, quay về lầy một ít đồ đạc, tối nay sẽ đi tới thành phố Vân Nam.”
“Uh.” Cố Hưng gật đầu, chào Sở Hoa Hùng, sau đó liền rời đi.
Sở Hoa Hùng lập tức nói: “Chuyên gia Cố khoan đã, ở say, tôi có một món đồ của triều Minh.
Ống ta chưa nói xong, Tư Đô Nam liền ho khan hai tiếng, nói lớn: “Chú, cháu đột nhiên nhớ ra, chúng ta còn chưa có gọi món đâu! Hai nhân viên phục vụ lại đây, cho chú gì của tôi gọi món ăn! Chú gì, hôm nay cháu làm khách, mọi người không cân khách sáo, muôn ăn cái gì liên gọi cái đó!”
Tư Đồ Nam toát mồ hôi lạnh, hiện tại hành động mà hắn thể hiện ra bên ngoài, nêu cần thận quan sát, có thể phát hiện hắn không bình thường, nhất là trong ánh mắt của hắn, đề lộ ra một tia lo sợ cùng chột da.
Chỉ tiếc, chỉ có Lâm Tử Minh phát hiện, những người khác bao gôm cả Sở Phi, vẫn còn bị sốc bởi sự xuất hiện của Cô Hưng.
Lâm Tử Minh nhìn bộ dạng này của hắn, khóe miệng nhéch lên với độ cong càng thêm lớn, Cô Hưng đến thật đúng lúc, Tư Đồ Nam lần này sế bị đánh sưng lên.
Hầu Dương Văn cũng kéo Cố Hưng đi ra ngoài cửa, vừa nói: “Thây, chúng ta cũng trở về gọi món đi.”
Bọn họ phối hợp khá tốt, Cố Hưng bị lừa dối thành công, bắt đầu đi ra ngoài. CÓ điều. Lâm Tử. Minh làm sao lại bỏ lỡ cơ hội này, hắn lập tức hô to và đi ra ngoài: “Chuyên gia Có, tại đây cháu có một pho tượng ‘ được xem là gồm sứ thanh hoa của triều Minh, mời ngài xem qua.”
Lời nói này của Lâm Tử Minnh rất to và rõ ràng, lập tức làm cho Cố Hưng dừng lại, vẻ mặt ngạc nhiên, quay lại, nói: “Cái gì? Gỗm sứ thanh hoa của triều Minh? Ở đâu, cho tôi xeml”
Trong nháy mắt, sắc mặt của Tư Đồ Nam và Hầu Dương, Văn hết sức khó coi, bọn họ trừng mắt liệc Lâm Tử Minh, trong ánh mắt tràn ngập thịnh nộ và sát khí, hận không thê xé xác Lâm Tử Minh! Phé vật này, không nói cũng không có ai nghĩ hắn câm điếc!
Sở Hoa Hùng cũng khôi phục tinh thần, vội vàng nói: “Đúng đúng, Chuyên ,.gia Có, tôi ở đây có một pho tượng gồm sứ thanh hoa của triều Minh, giá trị hơn một ngàn vạn, có lẽ là trong thời kỳ Khang Hi.”
Tiếp theo, ông ta còn hung hăng trừng mắt liếc Lâm Tử Minh một cái, nói: “Đồ phê vật, mày nhìn rõ cho tao, đây là chuyện gia Cô, có tên tuổi trong giới đô côi Ngài ấy nói đây chính là hàng thật, tật nhiên trăm phần trăm là hàng thật, vê sau mày cũng đừng khoe khoang kĩ thuật tào lao của mày ở trước mặt taol Kẻo lại làm trò hề cho thiên hạt”
Lâm Tử Minh nhẫn nại, cười nói: “Đã biết.”
Hắn cố ý liếc Tư Đồ Nam một cái, dùng miệng hình nói với hắn ta: “Không sợ sao? Mày hiện tại bỏ trốn còn kịp đây.”
Tư Đồ Nam hiểu được ý tứ của hắn, lúc này, hắn khó chịu đến mức giống như đang ăn cứt vậy, hận không thê đánh ngườiI Nhưng hắn càng ngày hoang mang, lo lắng không yên, trong lòng không ngừng măng thâm, đang yên đang lành, như thê nào Cố Hưng lại chạy, đến đây, Chết tiệt! Sớm biễt rằng, hắn sẽ không lựa chọn ăn ở nhà hàng này!