Chương
“Tử Minh, tha cho Tử Hào đi, nó không nói dối, hung thủ hại lão gia chính là mẹ mày.” Lâm Sơn Hà càng nói càng nhiều, hắn đi đến trước mặt Lâm Tử Minh, “ Nhưng mà tao cũng tin rằng, cô ta không còn cách nào khác, ai bảo cô ta là người trong tổ chức đó.”
Lâm Tử Minh nghe thấy điều này, suy nghĩ của anh bắt đâu bôi rồi, nói thật, anh thật sự không ngờ, sẽ là một kết quả như vậy!
Hơn nữa, anh có thể cảm nhận được Lâm Sơn Hà và Lâm Tử Hào đã không lừa dôi mình.
“Nhưng mẹ tôi, bà ấy, không phải đã chết khi tôi còn nhỏ?” Lâm Tử Minh siết chặt răng hỏi.
Lâm Sơn Hà nói với một giọng nói sâu sắc, “Cô ta chưa chết, vẫn chưa Cho!
Mẹ của Lâm Tử Minh đã chết khi anh ta còn rất nhỏ, về việc này anh nhớ rất rõ ràng, vì một căn bệnh nghiêm trọng đã cướp đi mẹ của anh, anh vân nhớ những cơn đau lúc đó.
Nhưng bây giờ Lâm Sơn Hà lại nói cho anh biết rằng mẹ anh chưa chết, lại còn là thủ phạm thực sự hãm hại ông nội?
Trên đời này, không có chuyện gì lế bịch hơn thê này!
Mặc dù Lâm Tử Minh đã trải qua những cơn bão dữ dội, tất cả mọi loại gió, trái tim anh vẫn vững chắc như một tảng đá, nhưng bây giờ anh vẫn đang trong trạng thái hỗn độn và vô vọng.
Bởi vì những lời của Lâm Tử Hào và Lâm Sơn Hà đã rất bát ngờ : đến nỗi đã vượt quá giới hạn khả năng chấp nhận của anh.
Lúc đó, anh đã chứng kiến mẹ mình chết, anh còn nắm tay mẹ mình, kết quả bây giờ nói với anh ráng chính mẹ anh là hung thủ hại ông nội của mình? Làm sao có thê chứ! Hơn nữa, mẹ anh vân luôn tôn trọng ông nội, bọn họ không tranh cãi gì cả, tại sao mẹ anh lại muốn làm thê? Hoàn toàn không hợp lý mà.
Giả tạo, tất cả chỉ là giả dối, đó chỉ là lời nói dối của Lâm Tử Hào và Lâm Sơn Hà bảo toàn cho Lâm Gia mà thôi.
Khi tâm trạng của anh thay đổi rất nhiều, ý thức của anh bị rồi loạn, anh mắt kiểm soát bình thường, trong tiềm thức bàn tay lại càng siết chặt cổ của Lâm Tử Hào hơn, như thế này, Lâm Tử Hào càng thêm đau khỏ, hai chân giây dụa càng mạnh hơn, sức mạnh vật lộn của hắn ta dần dần trở nên nhỏ lại, hắn ta sắp ngạt thở.
Lâm Sơn Hà vội vàng nói: “Tử Minh, mày nhanh chóng thả Tử Hào. ra đi, nó sắp bị mày siết cỗ chết rồi.”
Giọng nói này đã đánh thức Lâm Tử Minh, anh buông tay khỏi Lâm Tử Hào, nét mặt anh không chắc chắn.
Cả người Lâm Tử Hào gục xuống đất, cả cái lưng đằng sau toát mô hôi lạnh, rội thở hôn hên., bây giò trong ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh đã tràn ngập sự lo sợ với sự sợ hãi, không còn cái ánh mắt ngạo mạn lúc trước nữa.
Vừa nãy hắn thực sự cảm thấy mình sắp chết rồi, như là đã gặp được thần chết vậy, chỉ cần qua mười giây nữa, thì chắc chắn hắn sẽ chết ngạt.
Im lặng là một sự im lặng dài.
Lâm Tử Minh cúi đầu, nhẹ, nét mặt anh ta liên tục thay đồi.
Đối với Lâm Gia mà nói, đây là thời điểm tốt nhất đề tần công Lâm Tử Minh, nhưng không ai dám làm vậy, tất cả bọn họ đã bị Lâm Tử Minh chinh phục rồi.
Sau một phút, Lâm Tử Minh nói: “Bằng chứng ở đâu?”
Anh ngắng đầu lên, nhìn vào Lâm Sơn Hà.
Đó là ánh mắt kiểu gì vậy?
Lâm Sơn Hà không dung được nó, hắn hình nhìn thầy một con thú hoang trong mắt của Lâm Tử Minh, dường như nhìn thấy sao, thấy sự hủy diệt.