Chương
“A cái gì a, mày biết đói bụng, thì không biết phải sớm một chút về nhà? Không nhìn xem hiện tại là mấy giờ, chín giờ rưỡi rồi, chúng tao còn phải chờ mày sao? mày cho là mày là ai, cả ngày chỉ biết ăn mà không biết kiếm tiền, đồ ăn hại!” Lưu Tố Hồng đặc biệt mắng liên tiếp, không lặp lại, đem Lâm Tử Minh mắng không còn gì, Sở Phi không nhịn được, nói: “Tôi để lại đồ ăn cho anh, ở trong tủ lạnh, anhlấy ra hâm nóng một chút. Được rồi mẹ, mẹ cũng ngừng mắng, yên tĩnh chút đi.”
Lưu Tổ Hồng mắt trợn trắng nói: “Mẹ mắng hắn vài câu làm sao? Hắn đáng bị mắng! Bốn năm, hắn đều không có đi tìm việc đầu, mỗi ngày đứng ở trong nhà, ”
Sở Phi nói: “Hắn đi tìm công việc.”
“Cái gì? Hắn đi tìm công việc? Thật hay giả?” Lưu Tổ Hồng như là nghe được chuyện lạ, không tin nói, “Loại phế vật này còn có người thuê hắn?”
“Vâng, làm đại lý bất động sản.” Sở Phi thản nhiên nói, gỡ mặt nạ dưỡng da, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh khác.
“Phòng đại lý bất động sản? Đây là công việc rác rưởi gì, một tháng kiếm được năm nghìn tệ sao?” Lưu Tổ Hồng thần tình khinh bỉ, “mày có thể tìm công việc, cũng là chuyện tốt, về sau tiền lương của mày đều phải giao cho tao, tao giúp mày giữ, biết không?”
Lâm Tử Minh ánh mắt cổ quái, tiền lương một tháng của hắn chắc vài ngàn vạn nhỉ? Nếu giao cho mẹ vợ, có đem bà dọa ngất xỉu không?
Đương nhiên chuyện như vậy hắn cũng sẽ không nói ra, không cần thiết …. gật gật đầu đáp ứng, sau đó mở tủ lạnh lấy đồ ăn, cho vào lò vi sóng.
Lúc này từ phòng khách ,Lưu Tổ Hồng đè thấp giọng, “Phi Phi, con nói đêm qua, Vương tổng đem con đưa cho chủ tịch của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Tử Quỳnh hả?”
Sở Phi trên mặt xuất hiện một ít mất tự nhiên, gật gật đầu.
“Này, chủ tịch Tử Quỳnh thật sự không có chạm vào con?” Lưu Tổ Hồng nhìn chằm chằm Sở Phi, biểu tình có điểm cổ quái.
Lại tới nữa, Sở Phi nhíu con, rất không bình tĩnh, hôm nay Lưu Tố Hồng đã muốn hỏi qua cô tôi vài lần, “con không nghĩ phải trả lời vấn đề này nữa, mẹ tin hay không thì tùy.”
“Haizz, con đừng mất kiên nhẫn, mẹ này không phải chỉ tò mò thôi sao.” Lưu Tố Hồng giữ chặt cô, tiếp tục nói, “Theo con nói như vậy, vị chủ tịch này tuổi trẻ, như Vương tổng nói còn quý con, cho con mượn hai ngàn vạn, lại không có chạm vào con, còn đeo mặt nạ, không cho con xem mặt hắn, con nói hắn có thể hay không là người con quen?”
Lâm Tử Minh ở phòng bếp dụng thẳng tai nghe, đột nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ thân phận hắn bị bại lộ ? !
Sở Phi cũng là tim đập gia tốc rất nhiều, theo lý mà nói, thật đúng là có khả năng này, bằng không chủ tịch Tử Quỳnh, vì cái gì phải đeo mặt nạ đâu? Không có đạo lý
Chính là cô cẩn thận nhớ lại một chút, phát hiện những người mình quen, không có ai ở tầng lớp siêu giàu như vậy!
Hơn nữa dáng người đối phương, cũng không phải cô tôi những bạn bè là đàn ông mà cô biết. Ngược lại là có điểm giống Lâm Tử Minh.
Với suy nghĩ này, cô không thể không hướng mắt nhìn Lâm Tử Minh đang ở trong bếp.
Lâm Tử Minh cảm nhận được ánh mắt của Sở Phi, tim hắn nhảy lên, nhanh chóng đi vào tránh đi ánh mắt của Sở Phi.
Sở Phi sẽ không phải là nhận ra ra hắn rồi đấy chứ?
May mắn, Sở Phi rất nhanh chóng quay mặt đi ,cười nhạo chính mình., đúng là tự làm mình hoang mang, tự nhiên lại đem Lâm Tử Minh cùng chủ tịch Tử Quỳnh có liên hệ với nhau?