Chương
Trong Diệu Đông bên kia cưới tự giễu, nói: – Không sao, anh đã quen rồi. Đêm nay anh tổ chức sinh nhật ở Kim Long KTV, em có thể đến không?”
Sở Phi theo bản năng đề nghĩ từ chối, cô đối với Trương Diệu Đông không có tình cảm, hiện tại sau khi tiếp xúc với chủ tịch Tử Quỳnh, cô đối với Trương Diệu Đông càng thêm không có cảm giác
Trương Diệu Đông thấy cô trầm mặc dùng giọng điều gần như cầu xin nổi: Phi Phi, những năm rồi anh đều cùng em đón sinh nhật, năm nay em có thể ở cạnh anh không?
Nghe được Trương Diệu Đông lời này. Sở Phi mềm lòng gật đầu đáp ứng. “Được Anh gửi cho tôi chỉ tôi sẽ đi qua sau
Được được. Phi Phi em có thể đến, anh thật sự vui mừng” Trương Diệu Đông mừng rỡ, cúp điện thoại, hắn gạt đi sự kích động khóe miệng bắt đầu giơ lên, tươi cười lộ ra âm mưu thực hiện được thì thào tự nói: “Hừ, chỉ sợ cô không đến, chỉ cần cô đã đến rồi,cô có bỏ chạy cũng không thoát !”
Tiếp theo, hắn còn cười rộ lên.
Sở Phi cũng không biết Trương Diệu Đông có tâm tự xấu, cô từ công ty đi ra, thấy được Lâm Tử Minh ở trong đại sảnh chờ, lập tức nhíu mày.
“Phi Phi, em tan ca rồi.” Lâm Tử Minh tươi cười sáng lạn đi về phía Sở Phi.
Sở Phi hờ hững gật đầu, cô chú ý tới, xung quanh không ít người đang bí mật chỉ vào cô, và nói thì thầm,: ” Người đàn ông này là ai?? Trông dáng vẻ khổ rách áo ôm như vậy.”
“Làm sao có thể cùng Sở Phi nói chuyện.”
“Các người mới vào, không biết Lâm Tử Minh, hắn chính là chồng của đại mỹ nữ Sở Phi, là một tên ở rể đó!”
“Không phải chứ? Sở Phi đã kết hôn ? Cô ấy xinh đẹp như vậy, khẳng định không ít người theo đuổi, tự nhiên đi lấy một tên ở rể, điên rồi chắc!”
“Chuyện này cũng không rõ ràng, có lẽ người đàn ông này giàu có, ha ha. . . . . .”
Những người này thì thầm, rơi vào trong tại Sở Phi,làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ, cô là một người da mặt mỏng, rất không thích bị người khác nghị luận.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cải, củi đầu, bước nhanh đi ra khỏi tòa nhà công ty.
“Lâm Tử Minh, anh đến đây làm gì! Tôi không phải đã cảnh cáo anh, không được đến công ty tìm tôi sao? anh là không phải lại hết tiền chứ? Tháng trước tôi mới cho anh năm trăm tệ, anh nhanh như vậy liền xài hết ? !” Sở Phi bực bội mắng.
Lâm Tử Minh thâm tình nhìn Sở Phi nói: “Phi Phi, chúng tôi kết hôn bốn năm, anh chưa có mời em được một bữa cơm, hôm nay anh đã đặt bàn ở Tụ Nhã Hiền, cho anh một cơ hội, bù lại chuyện bốn năm qua chưa thực hiện được, có thể chứ?”
Sở Phi nhíu mày, “Tụ Nhã Hiện chính là nhà hàng cao cấp, hai người ăn một chút phải tốn hai ba nghìn, anh làm sao có tiền?”
“Tôi không phải có công việc sao.”
“Nhưng không phải hôm qua anh mới nhận việc thôi à.”
Lâm Tử Minh tìm cái lấy cớ, ” cái này, là tiền ủng
lương .”Nghe nói như thế, Sở Phi không có cảm động, ngược lại là giận tái mặt đến, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Tử Minh, “Tôi phải nói thế nào anh mới hiểu, mới đầu một ngày đi làm, liền ứng lương, còn tiêu hoang phí? Lâm Tử Minh, anh chừng nào thì mới có thể biết suy nghĩ một chút!”
Anh. . . . .
Lâm Tử Minh vội vàng giải thích nói: “Kỳ thật cũng không phải tiền ứng lương, là ông chủ thấy anh làm tốt, thưởng cho anh.”