Chương
Vương Vệ Qúy không hiểu tại sao Lâm Tử Minh lại cười lớn như Vậy, rất bối rối.
Chỉ thấy Lâm Tử Minh nói: “Tôi không thể hợp tác với Bắc Thiên Hội, nói như thê này, tôi có thù oán với phó chủ tịch của Bắc Thiên Hội, muốn thành lập một công ty vệ sĩ để chống lại Bắc Thiên Hội. “
“Cái gì?” Bây giờ đên lượt Vương Vệ Qúy bị sốc, không ngờ răng Lâm Tử Minh sẽ có thù oán với Bắc Thiên Hội, giờ hắn cảm thấy sợ hãi tột độ, tay chân lạnh ngắt.
Lâm Tử Minh nheo mắt. lại, nhìn chằm chằm Vương Vệ Qúy đầy ẳn ý, “Sao, anh sợ hãi?”
Đù mẹ!
Vương Vệ Qúy nuôt nước bọt, thực sự sợ hãi, Bắc Thiên Hội là một con quái vật. to lớn, đừng. nhìn bây giờ hắn là tổng tài của công ty truyền thông Tử Quỳnh, rất oai phong, nhưng so với Bắc Thiên Hội cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé.
“Chủ tịch, anh, đã chọc Bắc Thiên Hội như thê nào vậy? Bắc Thiên Hội này không dễ khiêu khích …” Vương Vệ Qúy ôn tồn nói. So với sự hoảng loạn của Vương Vệ Qúy, Lâm Tử Minh có _vẻ bình tĩnh hơn nhiều, anh nhẹ nhàng dựa vào ghế của ông chủ, nói với vẻ lười biếng: “Anh không cân phải lo lắng về điều này. Công ty vệ sĩ này tôi nhật định sẽ mở, còn vệ Bắc Thiên Hội tôi sẽ xử lý, anh có thể giúp tôi liên lạc với một số lính đặc nhiệm đã nghỉ hưu, những người có thê chịu khổ, chăm chỉ làm việc, hoặc là người luyện võ, gửi họ cho tôi, chọn lựa một thời gian, tôi đích thân đi đến Bắc Thiên Hội bái Mã Đầu. “
Vương Vệ Qúy vẫn muốn khuyên can Lâm Tử Minh, nhưng khi thây Lâm Tử Minh đã quyết tâm, hắn cũng không nói nữa, với tư cách thuộc hạ, nghĩa vụ của hắn đã hoàn thành, nên tiên nên lui hắn vẫn biết điều đó.
” Bắc Thiên Hội hy vọng sẽ không làm tôi thất vọng.”
Sau khi Vương Vệ Qúy rời đi, Lâm Tử Minh tự li bâm một mình khi nhìn vào tài liệu của Bắc Thiên Hội trong tay, trong mắt hiện lên một tia sáng.
Tâm trạng của Tần Dao gần đây rất chán nản, cô ấy bơ phờ trong mọi chuyện.
Cô ấy đã gia nhập công ty truyền thông Tử Quỳnh được nửa năm, nhưng số lần, gặp Lâm Tử Minh có thê đêm được bằng một bàn ¡ tay, cho dù được thăng chức trong nửa năm dựa trên sắc đẹp, năng lực, đã tăng thêm hai lần lương, nhưng điều này còn xa so với mục tiêu của cô ây, cô ây đên công ty truyền thông Tử Quỳnh chỉ là muốn dụ dỗ được Lâm Tử Minh!
Kết quả sau khi bước vào, thậm chí còn khó nhìn thầy khuôn mặt của Lâm Tử Minh, làm sao cô ấy có thể dụ dỗ được Lâm Tử Minh?
Đặc biệt khi sau đó cô ây đi dò hỏi biệt được Sở Phi đã trở thành chủ tịch của Thịnh Khoa, tâm lý của cô ấy càng mắt cân bằng hơn. Tại sao chứ, cô ây là người đầu tiên phát hiện ra thân phận của Lâm Tử Minh, vậy tại sao người được Lâm Tử Minh sủng ái lại là Sở Phi? Cái này không công bằng mài Cô ấy rất không can tâm, nhất định phải gặp Lâm Tử Minh một lần, cô ấy không tin Lâm Tử Minh không bị vẻ đẹp và hình thể của cô ấy chỉnh phục.
Phải biết rằng cô ây đã làm việc cho Tử Quỳnh được nửa tháng, có không dưới it trăm người đàn ông theo đuổi.
Tần Dao đi ra khỏi công ty truyền hình Tử Quỳnh, nhìn thây một người đàn ông mặc quần áo cô trang ngồi ở câu thang, trong miệng vẫn còn ngậm một cái màn thâu lớn, nhai ngầu nghiên, hình ảnh của một bánh bao lớn mà.
Sau khi nhìn thấy cô ấy xuất hiện, cao hứng đứng dậy chạy tới, vẻ mặt vô cùng vui vẻ chạy đên bên cạnh Tần Dao nói: “Em họ, em tan ca rôi à, anh đưa em vê.”
Khi Tần Dao nhìn thấy hắn, sắc mặt đột nhiên thay đồi, cau mày nói: “Sao anh lại ở đây? Không phải tôi đã bảo anh không cần đến đón tôi sao? Anh coi lời tôi nói như gió bay như?”
Hình tượng bánh bao đó gãi đâu nói: “Em họ, đừng hung dữ như vậy, anh quan tâm em mà, trước khi vào thành phố, mợ đã dặn anh phải bảo vệ em, Dây giờ bên ngoài có nhiêu kẻ biến thái, sợ em sẽ bị ức hiếp.”