Chương
Vương Vệ Quý làm việc rất hiệu quả, mới hai ngày đã tìm được văn phòng mới, đồng thời hoàn tất các giây tờ thủ tục.
Sau biểu hiện của Lâm Tử Minh hôm ấy, hiện tại việc tuyển dụng cũng nhẹ nhàng hơn.
Nòng cốt của công ty vệ sĩ vần là khả năng võ thuật, có Lâm Tử Minh đích thân huấn luyện chắc chắn sẽ không thua kém.
Ngoài vệ sĩ nam, Lâm Tử Minh còn dặn Vương Vệ Quý tìm một nhóm vệ sĩ nữ có tổ chất tỐT, sẽ chuyên phụ trách sự an toàn của Sở Phi.
Kì nghỉ hè này qua đi rất mau, em trai Sở Thiên của Sở Phi cũng sắp đến ngày tựu trường.
“Anh rẻ, anh đưa em đến trường được không?”
Lâm Tử Minh đang đọc báo trong phông khách, Sở Thiên đi tới hỏi đầy mong đợi.
“Anh còn phải tới công ty, thôi không đưa em ổi được đâu.” Lâm Tử Minh đáp, khó khăn lắm mới có hai ngày nghỉ, sao có thể lãng phí cho Sở Thiên được.
Mặt Sở Thiên tức thì ủ giũ, nhích mông sát lại, nói giọng đáng thương: “Anh rê, em xin anh mà, đưa em đi đi, rồi em sẽ giới thiệu cho anh hai bạn học nữ xinh đẹp.”
Lâm Tử Minh suýt nghẹn với câu nói của đứa em rễ, Liễu Tô Hồng ngôi cạnh lập tức. › tặng hắn một củ trời giáng, rồi măng: “Ranh con, nói vớ nói vẫn, muốn chết à?”
Sở Thiên đau điếng, xoa đầu vội nói: “Mẹ, mẹ đánh đau thê, con chỉ đùa thôi mà. Nhưng hôm nay anh rễ đưa em đến trường đi, anh rễ, xin anh đấy.”
Hắn vừa dứt lời, lại bị Liễu Tô Hồng kéo tai, quát: “Anh rễ con phải quản lí mây công ty liền nữa kìa, làm gì có thời gian rảnh rỗi đưa con đến trường, lớn tồng ngồng rồi, không tự đi được à, bót làm phiên anh rễ đi, cần thận no đòn với mẹ!”
Từ sau khi biết được thân phận của Lâm Tử Minh, hiện giờ thái độ của Liễu Tô Hồng với Lầm Tử Minh đã thay đổi độ.
Bộ dạng Sở Thiên rất ấm ức, trong mắt còn toát lên vẻ sợ sệt và kinh hãi, bị Lâm Tử Minh đề ý thấy, nói: “Có phải em đã gây rắc rôi gì nên không dám đến trường một mình đúng không?”
Thoạt tiên Sở Thiên gật đầu, rồi lại lắc đầu nguy nguậy, nói: “Đâu có, _chỉ là muôn anh rễ đưa em đi học thôi tha”
Làm gì có chuyện Lâm Tử Minh không nhận ra điệu bộ này của hắn rõ ràng là đã gây chuyện, nên không dám đi một mình, sợ ăn đòn.
Lâm Tử Minh ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, anh đi với em.”
Sở Thiên mừng rỡ tức thì: “Cảm ơn anh rễ! Em nhất định sẽ giới thiệu cho anh bạn học nữ xinh đẹp… Ái da! Mẹ, sao mẹ lại đánh nữa! Đau muôn chết!”
“Mày còn dám giới thiệu bạn học nữ cho anh rễ, mẹ không chỉ đánh mày nhừ đòn đâu mà đánh chết luôn.”
Liễu Tô Hồng tức giận.
Lâm Tử Minh trừng mắt bát lực, lên lầu thay quần áo, rồi đưa Sở Thiên đến trường.
“Nói đi, gây ra họa gì rồi?” ,Sau khi lên xe, Lâm Tử Minh ngán ngắm nói.
Sở Thiên đáp: “Vẫn là cái thằng Tiền Phong, không biết là nó theo ô ông thầy nào học được mây đường võ mèo ba chân, cực kì huênh hoang , lần trước em với bạn đi hát karaoke, gặp phải bọn nó, bị bọn nó lên mặt. Giờ khai giảng rồi, chắc chắn bọn nó sẽ chặn đường em.”
“Thế nên cậu mới nhờ anh đưa đi học?” Lâm Tử Minh hỏi ngược lại.