Chương
Ngồi trong xe nhìn ra đám Sở Thiên tiên lại gắn đằng đằng sát khí, Sở Thiên càng sợ hãi, sông chết không chịu xuống xe, Lâm Tử Minh đã hơi mắt kiên nhấn, ra lệnh cho cậu ta: s.ế xe, anh không nói đến lần thứ hai.
Cảm nhận được Lâm Tử Minh đang cáu, Sở Thiên cũng không dám trái lời, ngoan ngoãn xuống xe, ngắng lên đã thấy bọn Tiền Phong đang tới, hai chân lếp run lên bằn bật, sắp không đứng vững được nữa.
Lâm Tử Minh máng cho là đồ vô dụng, rồi đưa mắt trông ra đám Tiền Phong đang dần tới trước mặt.
Tiền Phong và đám người bừng bừng khí thề tiền lên, thấy thực sự chỉ có Sở Thiên và Lâm Tử Minh, hắn phá lên cười, nói: “Sở Thiên, ranh con khá đấy, nói là đến khai chiến mà chỉ có mày với ông anh rễ đến à? Hay mày nghĩ anh rễ mày là cao thủ võ lâm, solo chấp hết được mười mây người bọn tao chắc?”
Lời của hắn khiến những người khác rộ lên cười, ánh mặt nhìn Sở Thiên như nhìn một thằng ngốc.
Sở Thiên run lên bần bật, nói: “Tiền Phong, mày vênh ít thôi, anh rễ tao là chủ tịch công ty truyền thông Tử Quỳnh, bọn mày mà dám động vào chúng tao, anh rễ tao sẽ không tha cho bọn mày!”
“Chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh?” Tiền Phong cười dị hợm: “Ôi, tao lại sợ quá cơ, khí thế ghê nhỉ, ha ha ha, sao mày không lấp anh rễ mày là ngọc hoàng đại đề ấy?”
Sở Thiên tức điên, sợ còn nhiều hơn, bây giò hiển nhiên Tiền Phong sẽ không chịu tha cho hán, bị đánh cho bầm dập là không thể tránh khỏi.
“Anh rễ, làm thế nào giờ, bọn nó sẽ đánh cả anh luôn đấy.”
Lâm Tử Minh hỏi ngược lại: “Thế em nói xem nên làm thê nào, họa do em gây ra mà.”
Sở Thiên nghiền răng, bắt chấp: “Anh rễ, lát nữa em giữ chân bọn nó, anh chạy lên xe nhẻ, rồi báo cảnh sát hộ Si, Lâm Tử Minh có phần kinh ngạc: “Mình em ở lại, không sợ bị đánh chết à?”
Sở Thiên thở dài, đáp: “Cũng hết cách rồi, họa do em gây ra, đâu thể làm anh liên lụy được chứ, đi đi, anh rễ, để em giữ nà chúng nó.”
Thấy sự quyết tâm trong mắt Sở Thiền, Lâm Tử Minh cảm thấy an ủi phần nào, nhóc con này vẫn có chút ý thức trách nhiệm.
“Nhớ lấy, lần này anh chủi mông cho, nhưng sau lần này sẽ không còn lần sau nữa, biết chưa?” Lâm Tử Minh ‘ chăm chú nhìn hắn.
Sở Thiên ngỡ ngàng, còn chưa kịp nói gì đã thây Lâm Tử Minh bước ra nói với Tiên Phong: “Tiền Phong đúng không, lần trước đã dạy dỗ một trận rôi mà cậu vẫn chưa chịu nhớ, còn dám đưa bao nhiêu người đến hẹn đánh nhau, trẻ con không học lấy cái tốt đẹp, cả ngày chỉ muôn sinh sự.
Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, dẫn người của cậu cút xéo, sau này học hành đàng hoàng, không được bắt nạt Sở Thiên nữa. băng không tôi chẳng. ngại dạy dỗ cậu thêm một bài học nữa đâu.”
Nghe những lời Lâm Tử Minh nói, đám người Tiền Phong đều sững sờ, cho răng Lâm Tử Minh là tên ngốc.
“Anh rẻ! Anh điên rồi à”
Sở Thiên khiếp đảm dựng tóc gáy, vội kéo Lâm Tử Minh lại.
Đám Tiền Phong hoàn hồn lại, giận quá hóa cười: “Hạ ha ha, được đây được đấy, chết đến nơi còn dám già môm, Sở Thiên, anh rễ mày đúng là hàng độc!”
“Chết cười mắt thôi, còn đòi cho anh Phong một bài học sâu sắc cơ chứ, không biết một cái gì cả.”
“Lão tưởng mình là ai, Diệp Vấn à, một chọi được mười mấy?”
“Diệp Vấn cái rắm, có mà thiểu năng.”
Bọn họ hùa nhau nhạo báng Lâm Tử Minh một cách trắng trợn, còn rất nhiều người tặng Lâm Tử Minh ngóc cái lộn ngược.