Chương 725 Khi những con sói hoang khác nhìn thấy điều này, chúng đều sợ hãi, la hét, quay đâu bỏ chạy. Cuộc thi săn bắn này kéo dài một tuần, trong tuần này, tất cả người chơi phải ở trong rửng, ăn và uông hoạt động đều ở trong đó, khôi phục hoàn toàn cuộc sông của người nguyên thủy, nêu. không thê chịu được nữa, hãy nhân báo thức, rất nhanh nhân viên giải cứu sẽ đến, nhưng cũng đồng nghĩa với việc mắt tư cách thi đâu. Đã ở đây cả tuần nay, mọi người đều đang hướng vệ trung tâm khách sạn, những người chưa từ bỏ thi đấu đều chạm mặt, đang giành lấy bảng tên của nhau cho đến khi người cuối cùng là thủ lĩnh. Lâm Tử Minh không có hứng thú với thủ lĩnh này, anh chỉ muốn giết Cố Huyền. Rất nhanh hai ngày sau, Lâm Tử Minh đã giết chết bón con sói hoang dã, một con lợn rừng, một con gâu nâu, đối với những con vật khác không thù địch với anh, anh đã thả gi đi. Cuối cùng, vào ngày thứ ba, anh đã gặp băng nhóm người chơi đầu tiên, đó không phải là ai, mà chính là Đỗ Tân Lực. Đỗ Tân Lực cũng sửng sốt khi nhìn thấy anh, rồi bật cười, lộ ra vẻ lạnh li gớm ghiếc. Lâm Tử Minh cũng lộ ra biểu hiện kỳ lạ khi nhìn thấy bọn họ. Đây cũng là quá trùng hợp rồi. Anh lang thang trong khu rừng lớn hai ngày, gặp không dưới hai trăm con quái thú nhưng chưa gặp qua người nào. Kết quả là người đâu tiên anh gặp phải là đoàn đội của Đỗ Tân Lực? Nếu như không phải đã sớm biết trước răng lân này hoàn toàn là máy tính ngâu nhiên, anh sẽ nghĩ răng có phải là người bên ban tổ chức đã sắp xếp trước. Thực lòng mà nói, hai ngày nay Lâm Tử Minh không có gặp được bất kỳ ai, chỉ gặp được dã thú, khá là nhàm chán. Bây giờ gặp được Đỗ Tân Lực và những người khác, anh vẫn có hơi Vui Vẻ. So với sự sạch sẽ của mình, Đỗ Tân Lực và những người khác có vẻ hơi chật vật. Đặc biệt là bốn người còn lại, trên người bọn họ đều có chỗ bị thương, bắn thỉu, thậm chí còn có vết máu. Vừa nhìn đã biết đã vật lộn với thú dữ. Chỉ có Đỗ Tân Lực là coi như đàng hoàng một tý, ít nhất trên người cũng không đến nôi bản thỉu, những có thê thây mô hôi mà gã chảy ra, trên tóc và mặt đều dính rất nhiều bụi. Lúc này bọn họ nhìn thấy Lâm Tử Minh, ảnh mắt đều phát ra ánh sáng xanh, đều vô cùng hưng phần kích động. Đỗ Tân Lực càng là cười lớn ra tiêng: “Ha ha ha ha… Họ Lâm kia, không nghĩ tới ông đây lại gặp được mày! Lân này tao xem thử còn ai có thể cứu mày được!” Bốn người đồng. bọn với gã cũng cười lộ nhe cả răng ra, ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh tràn đây: hung ác và đùa giỡn. Trong mắt bọn họ, Lâm Tử Minh nghiễm nhiên đã là một người chết. Lâm Tử Minh cũng bật cười, là bị bọn họ chọc cười. Chuyện giữa anh và Cố Huyền đều ầm ï đến như vậy, mấy người Đồ Tân Lực còn không biệt, còn dám tới khiêu khích anh? Thực sự không biết chữ “chết” viết như thế nào mà. Đám người Đỗ Tân Lực giải tán, từ từ bao vây quanh Lâm Tử Minh, sợ Lâm Tử Minh muốn chạy trồn. Nhưng kết quả bọn họ phát hiện ra rằng Lâm Tử Minh thế mà không bỏ chạy, thay vào đó còn dùng ánh nhìn bọn họ như thằng hề, điều này khiến bọn họ vô cùng khó chịu. Vốn dĩ bọn họ còn dự liệu răng: Lâm Tử Minh khẳng định sẽ sợ vỡ mật trong hoàn cảnh này, sẽ quỳ xuông câu xin tha thứ với bọn họ. Nhìn thấy Lâm Tử Minh đã ở bên trong vòng vây của bọn họ, Đỗ Tân Lực càng bình tĩnh hơn. Trên tay câm một thanh mã tấu, trên lưỡi đao còn dính máu, trông đặc biệt kinh khủng và dọa người. “Lâm Tử Minh, tao xem lần ¡ này mày có thể chạy đi đâu được, cũng không hỏi qua thử xem Đỗ Tân Lực tao là ai, lại dám cướp người phụ nữ mà {ao thích?”. Đô Tân Lực cười gắn, vẻ mặt tàn nhẫn, nhìn trông hết sức dọa người. Trong khu rừng rộng lớn này, gã hoàn toàn từ bỏ vẻ hiên lành bình thường, không còn che giâu mà đề lộ ra bộ mặt xâu xa của mình! Mội người đêu có một mặt tôi sâu thẳm trong trái tim mình, nhưng trong thế giới hiện thực, có quá nhiêu hạn chế, những su nghĩ xâu xa bị giam cầm, không thê phát tiết được.