Chương 734 “Còn không chịu ra sao?” Trên mặt Lâm Tử Minh lộ ra nụ cười vui vẻ, tiếp sau đó anh tùy ý đá văng ra hai hòn đá ở trên mặt đất, vèo vèo hai tiếng, hai tảng đá này giông như là được ban cho sinh mạng sông vậy, giông như hai viên đạn, cực nhanh bay về hai phương hướng. Một khắc sau, bang bang hai tiếng, đập vào trên thân cây. Tiếp theo, có hai người từ dưới bóng râm đi ra, võ tay nói: “Quả nhiên là anh hùng hào kiệt, chưa tới ba mươi tuổi đã đạt dới cảnh giới cao thủ tiên thiên, có thể coi là thiên tài trong thiên tài, khó trách anh lại dám thách thức cổ Huyền.” Hai người đi ra, một nam một nữ. Người đàn ông tầm hơn ba mươi tuôi, một thân cơ báp đặc biệt săn chắc, nhìn cả người thật giỏng như ở trong thân thể có chứa bom nguyên tử, đặc biệt kinh khủng. Người còn lại là một người phụ nữ da trăng, VÓC người cao gây, mái tóc màu bạc, cả người tỏa ra một khí tức ác liệt như một thanh đao sắc bén. Cả hai người này đều là cao thủ cảnh giới tiên thiên. Lâm Tử Minh đôi mặt với hai cao thủ cảnh giới tiên thiên, cũng không có chút hoảng sợ nào, ngược lại lỗ ra vẻ mặt có ý vị sâu xa nói: “Các người đã theo dõi tôi hai ngày nay, là muôn cướp đi bảng tên trên người tôi sao?” Vừa nói, Lâm Tử Minh vừa lấy ra mọt đống bảng tên, lắc lắc trong tay. “Lâm Tử Minh, tôi muốn đấu với anh một trận, nhìn xem có phải anh thật SỰ CÓ bản lĩnh này hay không, có thể khiêu chiến Cố Huyền.” Người. đàn ông trung niên hơn ba mươi tuồi nói, hắn vừa dứt lời, thân hình đã đến trước mặt Lâm Tử Minh cách năm thước. Từ trên người hắn, tản ra một khí tức khủng bô, khiến cho con hỗ Đông Bắc ở bên dưới Lâm Tử Minh bị dọa sợ nằm xuống, run lây bầy, không dám nhúc nhích. Hồ Đông Bặc là vua muôn thú, lại sợ hãi người đàn ông trung niên này, có thể thây được đôi phương kinh khủng tới nhường nào.” Nhưng mà Lâm Tử Minh đối mặt với khí thê của hắn cũng không hề sợ hãi một chút nào cả, lắc đâu một cái nói: “Anh không phải đối thủ của tôi, cả hai người cùng tiến lên đi, như vậy may ra còn có chút cơ hội.” Nghe được lời này của Lâm Tử Minh, đôi phương liền nhướn mày lên, trong mắt lóe lên một tia tức giận, mắng . một tiếng cuÔng vọng sau đó trực tiệp ra quyền, phát động công kích đối với Lâm Tử Minh. Lâm Tử Minh lắc đầu, tiện tay thả bảng tên ra, bảng tên còn chưa rơi xuống đất anh cũng đã cùng đối phương giao đâu. Từ lúc Lâm Tử Minh bước vào cảnh giới tiên thiên tới nay, đây là lần đầu tiên anh giao thủ với cao thủ cảnh giới tiên thiên, ngay lập tức, tỉnh thần chiến đấu của anh cũng bùng cháy, bắt đầu nghênh tiếp. Phanh, sau va chạm, Lâm Tử Minh cũng không có lùi bước, nhưng đối phương lại lùi hai bước, thực lịc đã hiện ra sự chênh lệch. Không đợi thêm bắt kỳ một giây nào, Lâm Tử Minh lại tiếp tục cùng đối phương giao đầu. Bọn họ đều là cao thủ tuyệt đỉnh cảnh giới tiên thiên, giao đấu với nhau, sức phá hoại là vô cùng lớn, trong vòng chưa đầy nửa phút bọn họ đã đánh ngã không biết bao nhiêu cây đại thụ, mang lại động tĩnh vô cùng lớn, làm kinh động tới người bên ngoài trong bán kính hai cây sô. “Tình huống gì vậy? Sao phía nam lại có động tĩnh lớn như vậy? Chẳng lẽ có cao thủ đánh nhau sao?”