Chương
Hàn Kim Long toát ra một hào quang mạnh mẽ giọng nói điềm tĩnh, làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi, run sợ, không một ai nghi ngờ lời nói của hắn ta hết.
Cũng trong lúc đó, Lâm Tử Minh nắm lấy tay của Sở Phi, nhẹ nhàng hỏi: “Vợ yêu, em có muốn lấy lại những gì đã mất của mình ở Sở Gia, khiến họ ăn năn hối lỗi và xin lỗi em không?”
Sở Phi sửng sốt, trong một thời gian, không hiểu được lời nói của Lâm Tử Minh nghĩa là gì.
Lâm Tử Minh nhìn cô đắm đuối nói: “Vợ yêu, em có còn nhớ những gì anh vừa nói không? Anh nói anh sẽ bảo vệ em, những thiệt thòi mà em phải chịu ở Sở Gia anh sẽ giúp em đòi lại hết.”
Rồi Lâm Tử Minh đi lên trên.Hành động của Lâm Tử Minh làm cho Sở Phi sợ hết hồn, nhanh chóng ngăn anh ta lại, “ Lâm Tử Minh anh muốn làm gì vậy? Anh lại gây rắc rối cho tôi đúng không?”
Lâm Tử Minh nhìn lại với một nụ cười tự tin, “Đừng lo, lần này anh sẽ không gây rắc rối cho em đâu, em cứ ở đó chờ đi.”
Nói xong, Lâm Tử Minh nhắc tay Sở Phi ra và bước ra khỏi đám đông.
“Hàn Kim Long , anh đúng là uy phong mà, bao nhiều người như thế này mà đều sợ anh. Lâm Tử
Minh từ từ bước đến chỗ Hàn Kim Long, với nụ cười đầy ý nghĩa trên mặt.
Giọng nói của anh ta thu hút sự chú ý của mọi người, họ nhìn nhau, họ nhìn thấy Lâm Tử Minh cái tên này, dám gọi tên của Hàn Kim Long, nhìn không ra Hàn Kim Long là một nhân vật lớn như, lại còn dám giả ngốc?
Khi Hàn Kim Long nhìn thấy Lâm Tử Minh, hắn ta nhẹ nhõm, ông nội này cuối cùng cũng bước ra diễn kịch cùng hắn rồi.
Lâm Tử Minh! mày đang làm gì vậy?”
“Nhanh chóng quay lại đây cho tao, đây không phải chỗ mày có thể nói!” Sở Quốc Hoa và Sở Hoa Dấu gấp gáp la mắng Sở Phi giậm giậm chân, hạn chết Lâm Tử Minh rồi,
cái tên này này thật là kiêu ngạo , chỉ là một thằng con rể dám đứng trước mặt bọn họ nói chuyện, đây không phải là tìm đến chỗ chết như
Cô rất lo lắng cho Lâm Tử Minh, nhưng cô không dám lên đó và kéo Lâm Tử Minh về, trong lòng rất lo lắng.
Cô biết là Lâm Tử Minh đã đi ra ngoài vì cô ấy, nhưng hành động kiểu này quá ngu ngốc, cũng kéo cả chính mình vào đó!
Hàn Kim Long đã bị sốc khi thấy Sơ Gia đều quen biết Lâm Tử Minh, còn dám la mắng Lâm Tử Minh, có chút sững sờ, đây không phải là chủ tịch của Tử Quỳnh à? Sao lại có quan hệ với Sở Gia, nhìn then tình hình này thì Lâm Tử Minh còn là con rể của Sở Gia sao?
Ôi mẹ, tin này thật là kinh động .
Lâm Tử Minh mày muốn chết à, dám nói chuyện với Hàn lão đại? Nhanh chóng quỳ xuống xin lội Hànlão đại” Sở Quốc Đông trợn mắt quát, sợ bị Lâm Tử Minh liên lụy đến bọn họ, cũng nhanh chóng quay sang nói với Hàn Kim Long: “ Hàn lão đại, anh bớt giận! Anh đừng có chấp nhặt với nó”
Hàn Kim Long mặt tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Đông, lạnh lùng nói: “ ông Sở, ông thật là to gan dó!
Khi nghe xong câu nói đó, Hàn Kim Long tát vô mặt và quát vào mặt Sở Quốc Đông , đánh đến nỗi ngã xuống đất, hét lên.
Ngay lập tức Hàn Kim Long làm một hành động khiến tất cả mọi người đều sốc, chỉ nhìn thấy Hàn Kim Long với khuôn mặt khiêm nhường, cúi mình chạy từng bước nhỏ đến chỗ Lâm Tử Minh cung kinh: “Lâm tiên sinh”
Lâm Tử Minh gật đầu nhẹ nhàng, biểu hiện giống như là trời quang mây tạnh.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sốc, khó tin, giống như là nhìn thấy quỷ vậy.
Kể cả Sở Phi, cô cũng ngơ ngác, hoàn toàn choáng váng.