Tử Tề mặt mũi tái nhợt trở về nhà, ngạc nhiên phát hiện Quý Tinh đang ngồi trên sofa. Anh nhăn nhó, cố kiềm cơn giận, không nhìn cô, cởi áo khoác ngoài vắt lên ghế, sau đó để thuốc lên bàn.
Quý Tinh lấy thuốc ra, xé túi thuốc định đưa cho anh. Tử Tề không thèm để tâm đến cô, tự mình xé một túi khác rồi uống cùng nước.
Quý Tinh đau khổ: “Trong mắt anh, em đã trở thành một người vô hình rồi ư?”
Tử Tề lạnh lùng nói: “Trả tôi chìa khóa.”
“Cái gì?”
Tử Tề nhìn cô, nét mặt lạnh tanh, “Trả chìa khóa nhà cho tôi, tôi không muốn mỗi lần về đến nhà lại có người lạ ở đây.”
Quý Tinh khổ sở: “Em đến đây chính là không muốn trở thành cái người lạ đó. Tử Tề, thế nào cũng sẽ có cách mà.”
Tử Tề không thèm quan tâm đến cô, nhấc điện thoại, gọi , chốc lát điện thoại được kết nối, “Cảnh sát phải không? Nhà tôi bị đột nhập bất hợp pháp.”
“Cao Tử Tề!” Quý Tinh nghiến răng dập điện thoại xuống. Cô cầu xin, “Anh bảo em phải làm thế nào mới được anh tha thứ đây?”
Tử Tề nhìn thẳng vào cô, cương quyết đáp: “Tôi đã nói rồi, ‘bảo trọng’ nghĩa là tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại em nữa. Để chìa khóa lên bàn, em về đi.” Dứt lời anh đi vào phòng tắm.
Quý Tinh lao như tên bắn về phía anh, ôm chặt anh từ phía sau, hai mắt đẫm nước. Cô van nài, “Tử Tề, là lỗi của em, em xin lỗi, anh đừng như thế. Em yêu anh, em biết anh vẫn yêu em.”
Tử Tề muốn đẩy cô ra, nhưng cô cứ ra sức ôm chặt lấy anh. Hơi choáng đầu hoa mắt, anh hít một hơi thật sâu, “Em tưởng chỉ có một mình em đau khổ? Nhưng tôi đã chấp nhận thực tế rồi, tôi không muốn tiếp tục đau khổ nữa, tôi cũng có quyền được hưởng hạnh phúc chứ.”
Quý Tinh lại nói: “Trốn tránh sẽ không hạnh phúc được! Anh đang tự lừa dối bản thân!”
Tử Tề cố ra sức đẩy cô ra, suýt chút nữa thì làm cô ngã xuống đất. Anh quay lại nhìn cô: “Bạch Quý Tinh, em hãy thôi đi, từ Thượng Hải về tôi sẽ kết hôn với Lâm Hiểu Khiết, giữa chúng ta thực sự kết thúc rồi.”
Quý Tinh mím môi lại, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt.
“Nếu yêu mà cả hai lại phải thỏa hiệp và chịu đựng chứ không ai chấp nhận thay đổi vì đối phương, thì tình yêu đó mãi mãi chỉ là một tấn bi kịch, chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”
Anh quay người đi vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Quý Tinh nhìn cánh cửa đóng kín, hiểu rằng lần này bất luận thế nào anh cũng sẽ không quay đầu lại, cô không kiềm chế nổi nữa, bật khóc nức nở.
Trong phòng tắm, Tử Tề đứng trước bồn rửa mặt, liên tục hất nước lên mặt. Anh chống hai tay trước bồn, ngẩng đầu soi mình, những giọt nước nhỏ vẫn đọng trên tóc, vẻ mặt mệt mỏi, sức lực như cạn kiệt.
Ngoài phòng khách, Quý Tinh hai mắt sưng húp, vẫn đứng yên tại chỗ. Di động trong áo khoác Tử Tề đổ chuông, cô chỉ nhìn chứ không động đậy. Chuông điện thoại kêu một lúc rồi tắt, sau đó lại vang lên âm báo tin nhắn.
Cô đưa mắt về phía phòng tắm, sau đó lôi điện thoại trong áo khoác anh ra xem trộm. Trên màn hình hiển thị là của Hiểu Khiết: Anh ngủ chưa? Lát nữa em mang ít thuốc cúm đến cho anh.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Quý Tinh mỉm cười.
Cô xóa tin nhắn đó đi, để điện thoại vào túi áo khoác rồi lấy giấy ăn lau sạch nước mắt, chỉnh lại trang phục, lôi một viên an thần từ túi thuốc trên bàn đi tới tủ rượu, lấy chai vang Petrus lần trước uống dở ra.
Cô rót rượu ra hai ly, cho viên thuốc vào một ly, khẽ lắc cho đến khi thuốc tan hoàn toàn.
Quý Tinh thầm nhủ quả quyết: Kể từ giờ phút này, chúng ta sẽ không thể rời xa nhau.
Cửa phòng tắm mở ra, Tử Tề tái mét xuất hiện, thấy Quý Tinh chưa rời đi, anh lại sa sầm mặt mày.
“Sao cô vẫn còn ở đây?”
Quý Tinh trở lại với vẻ quý phái sang trọng, cầm hai ly rượu đi về phía Tử Tề, “Em hiểu rồi, chúng ta đều rất mệt rồi, hãy chia tay một cách vui vẻ đi.”
Thấy thái độ bỗng nhiên thay đổi của cô, Tử Tề thoáng nghi ngờ.
Quý Tinh lại nói: “Ly Petrus này cũng giống như mối quan hệ của chúng ta, rất mạnh mẽ, dễ say. Khi say rồi sẽ thấy lâng lâng bay bay, nhưng sau khi tỉnh dậy có thể sẽ hơi đau đầu. Chỉ là để có được niềm vui ấy thì chút tác dụng phụ này có đáng gì.”
Tử Tề nhìn cô chằm chằm không hiểu cô muốn nói gì.
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Cho nên, dù sáng mai tỉnh dậy có cảm thấy đau lòng, em vẫn hy vọng bây giờ chúng ta có thể nói tạm biệt nhau theo cách vui vẻ này.”
Đầu óc choáng nhẹ, Tử Tề có do dự, tuy nhiên vẻ thành khẩn trên gương mặt cô vẫn thôi thúc anh cầm chiếc ly, không vội uống ngay.
Quý Tinh căng thẳng nhìn anh, tim đập thình thịch.
“Hy vọng uống hết ly này, chúng ta thực sự sẽ kết thúc tất cả.” Dứt lời, Tử Tề nâng ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn.
Chiếc ly trên tay anh đã thấy đáy, Quý Tinh cười lạnh rồi cũng uống hết ly rượu của mình, “Chúc anh ngủ ngon và có giấc mơ đẹp.”
Cô đặt ly rượu xuống, trên gương mặt là nụ cười mê người đặc biệt chỉ Bạch Quý Tinh mới có.
Sau khi Tử Tề về rồi, Hiểu Khiết vẫn không yên tâm, tạt qua hiệu thuốc mua một lô.
Gọi cho Tử Tề một lúc rồi mà không thấy anh nghe máy, cô càng lo lắng, vội trả tiền thuốc rồi bắt taxi chạy đến nhà Tử Tề.
Đến nơi, cô đang định gõ cửa thì phát hiện cửa không khóa. Đẩy cửa bước vào, phòng khách tối om, chỉ có ánh sáng mờ mờ phát ra từ ngọn đèn trong phòng ngủ.
“Anh ngủ rồi à?” Cô bật một chiếc đèn nhỏ, để thuốc lên bàn, lấy một tờ giấy ra viết tin nhắn: Em cầm thuốc cảm đến, anh phải uống nhiều nước và chịu khó nghỉ ngơi nhé, hẹn gặp anh ở Thượng Hải.
Cô đặt tờ giấy xuống cạnh túi thuốc, đưa mắt về phía phòng ngủ rồi bước ra cửa. Đang tính tắt đèn thì nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng ngủ.
“Anh tỉnh rồi à?” Hiểu Khiết quay đầu, nụ cười trên gương mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Quý Tinh đứng đó, chỉ mặc một chiếc sơ mi của Tử Tề, hàng cúc trước ngực chỉ cài hững hờ vài chiếc, đôi chân thon dài tuyệt đẹp để lộ, trông như vừa mới ngủ dậy.
Hiểu Khiết kinh ngạc, trong lòng biết bao điều muốn hỏi nhưng không biết phải mở miệng thế nào.
“Tử Tề mệt rồi, vẫn ngủ.” Quý Tinh cố tình ra vẻ rất bất ngờ, đặt ngón trỏ lên miệng ra hiệu, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Hiểu Khiết vừa bối rối vừa lúng túng, miễn cưỡng nặn lời, thốt lên qua kẽ răng: “Tại sao cô lại ở đây?”
Quý Tinh cười nhạt, “Rõ ràng thế này cô còn chưa hiểu? Tại sao tôi lại có chìa khóa nhà Tử Tề? Tại sao lại mặc quần áo của anh ấy? Tại sao lại uống rượu cùng anh ấy? Tại sao lại xuất hiện trước mặt cô? Câu trả lời chỉ có một.”
Hiểu Khiết không dám tin vào mắt mình, tâm trạng cô xao động, “Tôi không tin, cô lừa tôi!” Hiểu Khiết vung tay, chiếc nhẫn tuột ra rơi xuống. Nó lăn đúng đến chân Quý Tinh.
Cô ta cúi xuống nhặt lên, từ từ đeo vào ngón áp út của mình.
Hiểu Khiết trợn tròn hai mắt, chiếc nhẫn từ từ được lồng vào ngón tay của Quý Tinh, rất vừa vặn.
“Nhìn rõ đi, ai mới là chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn này?” Quý Tinh giơ bàn tay ấy lên, dương dương tự đắc tuyên bố chủ quyền.
Chiếc nhẫn lấp lánh tỏa ánh sáng trên ngón áp út của Quý Tinh, Hiểu Khiết choáng váng chệnh choạng. Nếu không có chiếc tủ phía sau, cô gần như đã ngã quỵ.
Quý Tinh nói: “Người Tử Tề thực sự yêu là tôi. Anh ấy muốn ở bên tôi nhưng lại lo sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, cho nên mới tung hỏa mù với cô, lẽ nào cô không cảm thấy vậy? Cô cứ lên mạng kiểm tra đi, ngày tháng là sinh nhật tôi!”
Hiểu Khiết nhớ lại nội dung Tử Tề viết trên tấm thiệp: Để chúng ta cùng đón ngày tháng quan trọng này, để tối nay sẽ trở thành ngày kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời chúng ta.
Quý Tinh lại nói: “Tại sao hôm khai mạc siêu thị Bách Duyệt tôi lại có mặt?”
Những lời mà cô ta từng nói, thái độ của anh ấy sau khi nếm món ăn mà cô ta làm, và cả lời đáp rất chân thành lúc đó - “Hiện tại, tôi cảm thấy mình... thật hạnh phúc.”
Quý Tinh lạnh lùng mỉa mai, “Chả lẽ cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tử Tề phải có bạn gái rồi chứ?”
Nghĩ lại, Tử Tề từng cười khổ nói với mình: “Bạn gái ư, cô ấy chưa bao giờ đón Valentine với tôi.”
Hết hình ảnh này đến hình ảnh khác thi nhau xuất hiện trong đầu Hiểu Khiết, ký ức ấy bức cô phát điên. Đau khổ lắc đầu, không dám tin tất cả những điều này là sự thật, lòng đắng chát, mắt ngấn nước chỉ trực trào ra, cô gắng kiềm chế để không rơi nước mắt.
Quý Tinh biết âm mưu đã thành, đắc ý cười: “Cô yên tâm, tôi cũng không có ý định tranh chức Cao phu nhân với cô, cứ yên tâm mà kết hôn với Tử Tề.” Cô ta đưa hộp khăn giấy cho Hiểu Khiết, cố tình nói, “Khóc cái gì chứ? Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, coi như cô chưa từng gặp tôi, lau nước mắt đi.”
Hiểu Khiết phẫn nộ, người phụ nữ này có thể xem mọi chuyện một cách nhẹ nhàng thế ư?
“Đừng lo, tôi không nói với Tử Tề rằng cô đã biết sự thật đâu. Cô có thể tiếp tục diễn vai ‘Cao phu nhân hạnh phúc’.” Quý Tinh cười khẩy.
Hiểu Khiết dằn lòng, không cho phép nước mắt rơi xuống nữa, nhưng hình ảnh Quý Tinh trước mắt cứ càng lúc càng trở nên mơ hồ. Cô đẩy mạnh hộp khăn giấy, hổ thẹn và căm phẫn bỏ chạy.
Quý Tinh nhìn theo bóng lưng Hiểu Khiết mà mỉm cười chiến thắng.
Bên ngoài, trời đang mưa, người trên đường đều rảo bước vội vã, chỉ có Hiểu Khiết thẫn thờ như mất hồn trên phố. Cô không ngừng nhớ lại những lời mà Quý Tinh vừa nói, và hành động tốt đẹp của Tử Tề với mình.
“Người Tử Tề thực sự yêu là tôi. Anh ấy muốn ở bên tôi nhưng lại lo sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của tôi, cho nên mới tung hỏa mù với cô, lẽ nào cô không cảm thấy vậy?”
“Đằng nào cũng bị nhốt rồi, vậy thì chỉ còn một cách... Cứ xem như chúng ta đang diễn hoàng tử và công chúa ngủ trong rừng đi.”
Cô lang thang không biết đi về đâu, tâm trạng vô cùng đau khổ.
Ngày Valentine, được Tử Tề tặng quà, cô cảm động đến mức thốt lên: “Cảm ơn anh đã làm em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới.”
Nhưng gặp Quý Tinh ở nhà Tử Tề, cô ta đã vạch trần tất cả, vạch trần những lời nói dối đẹp đẽ đó, “Cô yên tâm, tôi cũng không có ý định tranh chức Cao phu nhân với cô, cứ yên tâm mà kết hôn với Tử Tề.”
Tại sao lại lừa dối cô? Tại sao lại lừa dối cô?
Hiểu Khiết đứng giữa ngã tư, hết người này đến người khác lướt qua, chỉ có cô là vẫn thẫn thờ đứng nguyên chỗ cũ, bất động bởi vì cô không biết đi đâu nữa.
Giơ tay lên, ngón áp út trống trơn không còn chiếc nhẫn, lại nhớ tới hình ảnh Từ Tề cầu hôn.
“Hiểu Khiết, em có đồng ý lấy anh không?” Lúc ấy anh rất chân thành.
Nhưng ngay sau đó, lại là hình ảnh Quý Tinh cầm chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út mình, đồng thời tuyên bố, “Nhìn rõ đi, ai mới là chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn này?”
Tại sao lại lừa dối cô? Rõ ràng không phải cầu hôn cô, tại sao còn làm vậy? Những ngày qua cô sung sướng hạnh phúc như thế, mỗi đêm nhìn chiếc nhẫn đều vui đến mức không ngủ được. Hôm nay mới biết chiếc nhẫn đó không phải anh mua nhầm, mà là vì chiếc nhẫn đó hoàn toàn không phải chuẩn bị cho cô. Những ngày vừa qua chỉ mình cô là con ngốc, ngờ nghệch chìm đắm trong một tình yêu mà cơ bản không tồn tại.
Cô đứng nhìn dòng xe cộ qua lại, đau đớn vô cùng. Lấy điện thoại ra, lật tìm trong danh bạ, cuối cùng gọi cho Giai Nghi.
“A lô, Hiểu Khiết à? Muộn thế này mà vẫn còn ở ngoài?”
Sự lo lắng của Giai Nghi khiến mắt cô lại đỏ hoe. Khẽ sụt sịt, Hiểu Khiết đáp: “Ngày mai phải đi Thượng Hải nên ra ngoài mua đồ.”
Giai Nghi thở phào, “Chẳng mấy khi đi Thượng Hải, đừng chỉ biết đến công việc, nhớ là phải ra bến Thượng Hải ngắm cảnh đêm, phong cảnh đẹp lắm đấy, bảo Tử Tề đưa cậu đi nhé.”
Hiểu Khiết cố nén dòng nước mắt, gắng mỉm cười, “Ừ, có cần tớ mang quà lưu niệm về không?”
Giai Nghi đáp: “Không cần, tiện thì cậu mua hộ mình gói kẹo sữa White Rabit, nghe nói thơm lắm nên tớ muốn ăn thử.”
“Được rồi. Dạo này cậu khỏe hơn chưa? Tiểu Mã có bắt nạt cậu không?” Hiểu Khiết lau nước mắt, quan tâm hỏi.
Giai Nghi lập tức trách móc: “Tớ bí bách sắp chết rồi, ngày nào anh ấy cũng bắt tớ ở nhà, nhất quyết không cho ra ngoài.”
Ngay sau đó nghe thấy giọng của Tiểu Mã, “Vợ ơi... Vợ ơi...”
“Gì thế?”
“Anh hâm nóng súp cá cho em rồi đây, mau ăn đi.”
Thấy Giai Nghi và Tiểu Mã tình cảm thắm thiết, Hiểu Khiết vui thay: “Xem ra Tiểu Mã là ông chồng tốt đấy, cậu mau ăn súp cá tình yêu đi, tớ không làm phiền nữa.”
Hiểu Khiết định cúp điện thoại, Giai Nghi nhạy cảm, thấy bất thường bèn gặng hỏi: “Sao vậy Hiểu Khiết? Xảy ra chuyện gì à?”
Một lần nữa, sự quan tâm của Giai Nghi khiến cô suýt bật khóc, vội kiềm chế cảm xúc, Hiểu Khiết nói: “Không sao, lâu rồi không gặp, tự nhiên muốn nghe giọng cậu. Xe bus đến rồi, không nói nữa, tạm biệt.”
Cô sợ sẽ nức nở luôn, vội cúp điện thoại. Nhưng ngay sau đó, một cảm giác hoang mang bơ vơ lại ào đến. Hiểu Khiết nhìn danh bạ, không biết có thể tìm ai. Cứ liên tục đổi màn hình, phát hiện Tom đang online trên MSN.
Ngón tay cô run run viết.
Nội thất cao cấp kết hợp một cách tinh tế khéo léo khiến căn phòng không quá u ám hoài cổ, lại thể hiện được phong cách sang trọng đẳng cấp của chủ nhân, đồng thời cũng không làm mất đi tính hiện đại.
Thang Tuấn khoác chiếc áo choàng tắm, cầm bàn chải đánh răng bước ra từ phòng tắm, nghe thấy âm báo tin nhắn từ MSN. Anh nhìn vào cửa sổ trên màn hình máy tính, mặt bỗng biến sắc.
Tin nhắn từ Hiểu Khiết: Chồng chưa cưới lừa dối tôi.
Thang Tuấn ngậm bàn chải, vội trả lời: Cô vẫn ổn chứ?
Rất nhanh anh nhận được lời đáp của Hiểu Khiết: Không ổn chút nào.
Anh lo lắng: Cô đang ở đâu?
Vừa nhấn nút gửi đi, không ngờ Hiểu Khiết đăng xuất, anh lo lắng đến mức buột miệng: “Shit!”
Nhanh chóng tìm điện thoại trong túi áo, gọi cho cô nhưng đầu bên kia chỉ có tiếng tổng đài. Anh cúp máy, lại gọi lần nữa, vẫn vậy.
Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Thang Tuấn sốt ruột, tiếp tục gọi, “Lâm Hiểu Khiết, mau nhận điện thoại!”
Trước cửa hàng tạp hóa, Hiểu Khiết đứng bên trạm xe bus, nhìn chiếc điện thoại hết pin im lặng. Thở dài, cô cất nó đi rồi lại thẫn thờ nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ tấp nập.
Một chiếc ô tô dừng ở vị trí đối diện, đôi vợ chồng ôm đứa con nhỏ bước xuống. Họ vừa ôm con vừa nắm tay nhau tình cảm đi vào cửa hàng sau lưng cô. Cảnh tượng này lại khiến cô đau lòng. Liếc thấy tấm đề can “Baby in Car” dán phía đuôi xe của đôi vợ chồng nọ, Hiểu Khiết bất giác nhớ tới Thang Tuấn, anh cũng từng cẩn thận dán một tấm như vậy.
Cô rầu rĩ lầm bầm, “Cả Thang Tuấn cũng về Thượng Hải rồi...”
Trong lúc đó, Thang Tuấn lo lắng đi đi lại lại trong phòng, không ngừng gọi cho cô, nhưng điện thoại vẫn chỉ có tiếng trả lời của tổng đài.
Anh nhìn avatar trước tên Hiểu Khiết trên MSN mà rối bời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hiểu Khiết lại offline, điện thoại cũng không gọi được?
Trầm ngâm một lúc, Thang Tuấn lấy hộ chiếu từ trong ngăn kéo ra, tiện tay vơ vài bộ quần áo nhét vào vali, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Bất chợt điện thoại đổ chuông, anh cứ tưởng là Hiểu Khiết, vội nhấc máy, “A lô, Hiểu Khiết?”
“Thang Tuấn, chị đang ở trong phòng cấp cứu, em đến đây ngay được không?” Trong điện thoại là giọng nói yếu ớt của Thang Mẫn.
Thang Tuấn sửng sốt, Thang Mẫn đang ở trong phòng cấp cứu? Anh sợ hãi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chị đang ở bệnh viện nào vậy?”
Thang Mẫn cố chịu đau, “Em phải đồng ý với chị là không được nói với mẹ.”
“Em đồng ý!” Thang Tuấn thoáng do dự nhưng rồi đồng ý ngay.
Rất nhanh, Thang Tuấn xách hành lý, lao vào phòng cấp cứu. Anh tìm khắp nơi mới thấy Thang Mẫn. Cô yếu ớt nằm trên giường bệnh, bác sĩ và y tá đều đang đứng bên.
Thang Tuấn nhanh chóng lại gần, nhìn gương mặt xanh xao của Thang Mẫn mà lo lắng: “Chị làm sao thế? Chị đừng làm em sợ!”
Bác sĩ lên tiếng: “Xin hỏi anh là người nhà của cô Thang phải không?”
Thang Tuấn gật đầu, “Bác sĩ, chị tôi làm sao vậy?”
Bác sĩ nói: “Cô Thang bị viêm ruột thừa nên cần mổ ngay, anh làm ơn ký vào biên bản đồng ý phẫu thuật này.”
Y tá đưa cho Thang Tuấn, anh lập tức ký tên rồi trả lại bác sĩ.
Thang Mẫn gắng gượng nhìn Thang Tuấn, nhắc thêm lần nữa, “Không được để mẹ biết.”
“Chị sợ mẹ lo lắng?”
Thang Mẫn cười khổ, “Không muốn bà ấy quá vui mừng thì có. Yên tâm, đây chỉ là bệnh vặt, phẫu thuật xong là ổn.”
Y tá đẩy cô vào phòng mổ, Thang Tuấn vẫn nắm chặt tay chị gái.
Thấy Thang Tuấn lo lắng, Thang Mẫn cố làm như không sao, an ủi anh, “Em giúp chị như thế là được rồi, đừng tưởng chị phải làm phẫu thuật là em được rảnh rỗi đâu, mau đi làm việc đi.”
Thang Tuấn nói: “Sao em có thể để chị một mình ở đây, chị yên tâm, em sẽ bên cạnh chị.”
Thang Tuấn nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại, đi đi lại lại, chốc chốc đưa mắt về bóng đèn đỏ phía trên cửa. Anh lại nhìn đồng hồ, vô cùng sốt ruột nhưng không biết phải làm thế nào, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế.
Tiếng va chạm từ móc đeo chìa khóa trên vali thu hút sự chú ý của Thang Tuấn, chiếc móc thỏ Peter... Anh thở dài, “Hy vọng em cũng bình an vô sự.”
Hiểu Khiết về đến nhà, bắt đầu thu xếp hành lý. Đống vỏ bia từ góc phòng bếp được lôi ra chuẩn bị cho đồng nát, cô xếp tạm lại cho ngay ngắn. Quá trình này làm cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Tử Tề trong siêu thị, anh và cô cùng xếp tháp bia.
Hiểu Khiết lắc đầu, gạt những ký ức đó ra khỏi đầu, mang chỗ vỏ bia đi, nhân thể thu quần áo phơi ngoài ban công vào trong phòng. Mở tủ cất quần áo lại nhìn thấy bộ váy dạ hội mà Tử Tề tặng.
Hiểu Khiết để quần áo xuống, đến trước máy tính, mở bài viết “SOP của cô lọ lem” trong blog. Những bức ảnh chụp mặt tiền trưng bày cho dịp Valentine, mỗi bức đều là kỷ niệm kẹt cùng Tử Tề ngày ấy.
Bức ảnh cuối cùng là bức ảnh chụp chung.
“Ở bên em anh cảm thấy rất tự tại, rất thoải mái. Anh muốn nói với em rằng, anh thích em, thích chính con người chân thực như thế này của em. Anh yêu em.”
Tử Tề đã mỉm cười, đã cúi xuống hôn cô.
Phải đứng dậy thôi Hiểu Khiết, đừng nghĩ đến bất kỳ việc gì liên quan đến Tử Tề nữa. Cô cầm bộ váy dạ hội được hiệu giặt là gửi đến, qua túi nilon trong suốt vẫn có thể nhìn thấy vết rượu trên bộ váy vẫn chưa biến mất hoàn toàn, để lại một vệt mờ. Chạm khẽ lên vết bẩn ấy...
Cho dù có cố gắng thế nào thì những việc đã từng xảy ra đều sẽ để lại dấu tích.
Cô cẩn thận cất bộ váy dạ hội vào góc sâu nhất trong tủ, lấy các trang phục khác chèn ra ngoài, sau đó đóng tủ lại, tạm biệt những hồi ức tốt đẹp.
Gấp quần áo cho vào vali, Hiểu Khiết vô tình thấy thỏ Peter mà Tom gửi tặng đặt ngay bên cạnh. Cô ôm chú thỏ lên, thầm thì: “Peter, may mà vẫn còn mày ở đây với tao...”
Peter lúc nào cũng mỉm cười như thế.
Cô đặt thỏ Peter vào trong, từ từ đóng vali lại.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Thang Tuấn lo lắng nhìn đèn cửa phòng, ánh đèn vẫn sáng khiến người ta phải lo lắng, anh cứ liên tục đi đi lại lại.
Cuối cùng đèn cũng tắt, Thang Mẫn nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra, thuốc mê vẫn chưa hết nên cô vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ ra ngay theo sau, Thang Tuấn lại gần hỏi thăm: “Bác sĩ, tình hình thế nào ạ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, “Phẫu thuật rất thành công, đợi cho hết thuốc cô Thang sẽ tỉnh thôi. Tối nay anh vất vả rồi, nếu quá trình bình phục tốt thì khoảng một tuần là có thể xuất viện.”
Thang Tuấn thở phào, gật đầu.
Trong phòng bệnh, Thang Mẫn đang truyền nước, mắt nhắm nghiền. Thang Tuấn ngồi bên giường bệnh, khẽ nắm bàn tay cô, không muốn rời đi.
Đêm hôm đó anh thức trắng, cứ ngồi bên cạnh chị gái vẫn rất yếu ớt xanh xao, chốc chốc lại quan sát những thay đổi của cô, các chỉ số huyết áp và chai nước truyền.
Đến khi trời tờ mờ sáng, y tá thay cho Thang Mẫn chai truyền mới, Thang Tuấn mới dám gục xuống chợp mắt một lát.
Không biết anh ngủ được bao lâu thì Thang Mẫn tỉnh lại. Cô mở mắt, nhẹ nhàng xoay cổ, bắt gặp Thang Tuấn đang thiếp đi bên cạnh, khẽ mỉm cười, gõ nhẹ vào trán anh.
Thang Tuấn nhăn mặt mở mắt, thấy Thang Mẫn đang cười nhìn mình mới yên tâm phần nào, “Chị khỏe hơn chưa? Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thang Mẫn lắc đầu, cười thật nhẹ nhõm, yếu ớt than vãn: “Bị ốm thật là tốt.”
Thang Tuấn không hiểu.
Thang Mẫn nói: “Lâu lắm rồi không được ngủ yên giấc thế này.”
“Chị giống hệt mẹ, lúc nào cũng xem nhẹ sức khỏe nên mới hay xảy ra chuyện. Bác sĩ bảo chậm chút nữa là viêm màng ruột rồi.”
“Em đúng là...”
Anh lại tiếp tục: “Bác sĩ dặn, hai tiếng phải trở người một lần, để thúc đẩy quá trình nhu động ruột, tránh hiện tượng tắc ruột.”
Thang Mẫn gật đầu.
Thang Tuấn đề nghị: “Em gọi điện thoại xin nghỉ cho chị nhé?”
Thang Mẫn thoáng kích động: “Ai bảo em nói với mẹ.”
Thang Tuấn không hiểu: “Sao không được để mẹ biết chị ốm?”
Thang Mẫn lặng lẽ nhếch mép, lạnh lùng đáp: “Chị không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người phụ nữ đó. Hơn nữa, bà ta cũng không phải mẹ chị.”
Thang Tuấn thở dài, kéo chăn cho Thang Mẫn, an ủi cô: “Chị đừng nghĩ thế, mặc dù năm đó bố đưa chị về, mẹ... có chút ý kiến, nhưng những năm qua, công việc kinh doanh chủ yếu của Hoàng Hải mẹ đều giao cho chị phụ trách...”
“Em quá ngây thơ rồi, Thang Tuấn.” Thang Mẫn ngắt lời anh, quay mặt đi chỗ khác, không cho Thang Tuấn thấy thái độ của mình, “Bà ta không bao giờ có thể yêu quý chị.” Cô lấy lại tinh thần, quay lại nhìn Thang Tuấn, “Đêm WIP này em phải vất vả thay chị rồi.”
Thang Tuấn gật đầu, nghĩ tới bản kế hoạch lại liên tưởng đến Hiểu Khiết, không biết bây giờ cô thế nào, anh yên tâm được. Thang Mẫn thấy thái độ bất an của anh như thể đang vướng bận chuyện gì đó, “Chị đã gọi trợ lý đến chăm sóc rồi, có chuyện gì thì em cứ đi giải quyết đi, chị không sao đâu.”
Thang Tuấn hơi do dự, nhưng vẫn không an lòng về Hiểu Khiết. Tình trạng Thang Mẫn cũng ổn định hơn, anh quyết định tới Đài Loan tìm Hiểu Khiết. Sau khi thu xếp mọi việc ở bệnh viện, anh xách hành lý đi thẳng ra sân bay.
Sáng sớm trên cao tốc vẫn chưa nhiều xe cộ, chiếc taxi chở Thang Tuấn lao nhanh trên đường. Cả đêm không ngủ nên trông anh có phần mệt mỏi. Điện thoại chợt đổ chuông, là của mẹ anh, “Thang Tuấn, sáng nay con đừng đến công ty vội, mẹ có việc này muốn giao cho con.”
Thang Tuấn bất giác chau mày, mẹ gọi đến chẳng đúng lúc chút nào. Anh đáp: “Chủ tịch, con có việc quan trọng phải đi Đài Loan ngay bây giờ.”
Thang Lan bực mình: “Con đi Đài Loan làm gì? Đừng quên hoạt động đêm WIP đấy.”
Thang Tuấn ngắt lời bà, gấp gáp nói: “Con xin lỗi, việc này thực sự rất quan trọng, đợi con về sẽ giải thích sau.” Anh cúp máy rồi tắt luôn.
Trông ra ngoài cửa sổ, cách một phương trời anh lo cho Hiểu Khiết.