Lát sau, cửa sổ chat rung rung, cô nhìn thấy câu trả lời: “Ok. Cô đã qua bài kiểm tra rồi. Khi nào cô đến?”
Hiểu Khiết hết sức ngạc nhiên: “Í? Qua rồi? Tôi có thể sang London rồi?”
“Đúng vậy. Cô muốn học ở trường nào? Có cần tôi tư vấn không?”
“Quyết định đi Anh của tôi khá đột ngột, nên tôi vẫn đang nghĩ…”
“Ngoài yêu cầu giảm giá, cô có yêu cầu gì khác với căn phòng cho thuê không?”
Hiểu Khiết nghiêng đầu, “Các yêu cầu khác… À, nếu cóthể lắp thêm một chiếc rèm cửa màu sữa, đặt thêm vài chậu hoa ngoài cửa sổ nữa thì càng tuyệt vời. Như vậy mỗi sáng thức dậy có thể nhìn ra ban công, trong lòng sẽ cảm thấy khoan khoái dễ chịu.”
Bên kia gửi đến một bộ mặt cười, Hiểu Khiết thấy vô cùng sung sướng.
Sắp đi Anh rồi, cuối cùng cũng được thực hiện mơ ước rồi.
Văn phòng kiểu mở, không gian thoáng đãng thoải mái, không có những vách ngăn cứng nhắc, diện tích tuy không lớn lắm, nhưng cũng có ban công, ngoài ban công là một vườn hoa nhỏ, trồng vài cây cảnh giản dị.
Hai mắt Tử Tề thâm quầng, ngáp to, vươn vai, cả người đau nhức. Thiên Thiên thấy vậy vội hỏi: “Boss, tối qua anh lao động chân tay à?”
“Đừng hỏi nữa! Tài liệu tôi yêu cầu cậu tìm đâu?” Tử Tề khẽ vặn người, nhìn tập tài liệu trên tay, cau mày nhìn Thiên Thiên đứng bên cạnh, “Tôi chắc chắn Trương Tư Mẫn mà tôi nhìn thấy không phải là Trương Tư Mẫn này.” Tờ lý lịch trên tay anh có dán ảnh hồ sơ của một phụ nữ đậm đà.
Thiên Thiên cười: “Có thế chứ! Tôi cũng cảm thấy lạ sao tự nhiên boss lại sinh hứng thú với một bà già?”
Tử Tề nói: “Cho nên cậu hãy tìm ra cho tôi một Trương Tư Mẫn ngoài , dáng vẻ mảnh mai, khuôn mặt thanh tú đi!”
Thiên Thiên miễn cưỡng đáp: “Nhưng cả siêu thị Bách Duyệt chỉ có mỗi một Trương Tư Mẫn đây thôi!”
Tử Tề cau mày: “Thôi, cậu làm việc không hiệu quả cũng không phải chuyện ngày một ngày hai rồi, còn cái kế hoạch kinh doanh cho lễ hội bia…”
Thiên Thiên vội vàng: “Tôi đã sửa xong và gửi email cho anh rồi ạ!”
Tử Tề cầm bản lý lịch của Trương Tư Mẫn, lại chau mày, cái cô Trương Tư mẫn mà anh muốn tìm rốt cuộc ở đâu?
Tại phòng kinh doanh, Hiểu Khiết mang tâm trạng vui vẻ, bê một khay toàn đồ uống. Cô cầm một ly cà phê đến bên trưởng phòng, lấy tờ đơn xin thôi việc ra mà không khỏi cảm thấy hồi hộp.
Đúng lúc này, trưởng phòng bỗng lên tiếng: “Ồ, tôi cũng đang có việc muốn nói với cô đây. Thư ký gọi điện đến, bảo cô đến phòng làm việc của chủ tịch.”
Hiểu Khiết đầu óc mông lung, “Phòng làm việc của chủ tịch?”
Trưởng phòng đáp: “Đúng thế, mau đi đi.”
Hiểu Khiết vô cùng bối rối, đành cất tờ đơn lại, rời đi.
Cô lo lắng đi lên tầng trên. Thư ký chủ tịch nhìn thấy cô, mỉm cười thân thiện và dẫn cô vào văn phòng chủ tịch.
Hiểu Khiết nhìn thấy một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi trên ghế, cô tưởng mình nhìn nhầm, ông trông quen quá, hình như cô đã gặp ở đâu rồi… Lát sau cô trợn tròn mắt, chính là vị khách đến mua comple đây mà.
Cao Quốc Thành vẫytay bảo thư ký ra ngoài, ngồi trên ghế sofa, nhìn Hiểu Khiết mỉm cười: “Chúng ta lại gặp nhau, cháu ngồi xuống đi.”
Hiểu Khiết ngồi xuống vị trí đối diện Cao Quốc Thành, cô thấy thật khó tin: “Thì ra bác chính là chủ tịch công ty… Xin lỗi bác, cháu không nhận ra ạ.”
Cao Quốc Thành bật cười: “Ha ha, không sao. Số người trong công ty nhận ra ta không nhiều, ta thường ở miền Nam, chỉ khi nào có hội nghị quan trọng mới đến thôi. Mà những hội nghị lớn như thế những nhân viên như cháu đâu có được tham dự, cho nên không nhận ra ta cũng là điều dễ hiểu.”
“Vâng…”
“Có biết vì sao ta tìm cháu không?”
Hiểu Khiết lắc đầu, không hiểu chuyện là thế nào.
“Ở ngành này, chuyên môn chỉ là cơ bản, phải phục vụ làm sao để làm khách hàng có cảm tình và nhận được sự tôn trọng mới là nhân viên sáng giá nhất. Ngày hôm đó, biểu hiện của cháu tại gian hàng comple đã cho ta thấy những điều đó, cho nên ta muốn nói chuyện nhiều hơn với cháu.” Cao Quốc Thành nhìn tập tài liệu trong tay, “Trong hồ sơ của phòng nhân sự là cháu đã làm việc ba năm ở phòng kinh doanh rồi, đúng không?”
Hiểu Khiết gật đầu, “Vâng ạ.”
“Tốt. Vậy cháu hãy cho ta biết trong ba năm làm việc tại Hải Duyệt, cháu nhận được những gì? Nói bất kỳ điều gì cũng được.” Cao Quốc Thành chuyển sang tư thế ngồi thoải mái, chờ đợi câu trả lời của Hiểu Khiết.
Cô hơi bối rối rút tờ đơn xin thôi việc ra: “Kỳ thực, trong suốt ba năm làm việc ở Hải Duyệt, cháu chỉ ở phòng kinh doanh hỗ trợ cho các cửa hàng làm tốt các công việc thường nhật.” Hiểu Khiết đưa mắt nhìn Cao Quốc Thành, thành thật đáp, “Tức là pha cà phê, photo, in ấn, thay ca, làm các công việc tạp vụ, văn thư… Nói thẳng ra, cháu chỉ là một nhân viên thừa, có cũng được không có cũng không sao, sự tồn tại của cháu cũng không giúp được gì cho công ty cả.”
Cao Quốc Thành hỏi lại: “Như thế nào mới được gọi là giúp được cho công ty?”
Hiểu Khiết nghĩ một lát rồi nói: “Các trung tâm thương mại hiện nay thường áp dụng hình thức giảm giá, tặng quà để kích thích khách hàng tiêu dùng. Bước tiếp theo sẽ là làm cho người tiêu dùng có thể sắm sửa được các mặt hàng mà ở Hải Duyệt hay các trung tâm thương mại khác đều có, nhưng cũng có thể mua những sản phẩm mà ở Hải Duyệt có nhưng các trung tâm thương mại khác không có, cung cấp cho khách hàng những dịch vụ đặc biệt, không đụng độ. Như thế mới có thể khiến cho tất cả mọi người đều ủng hộ thương hiệu Hải Duyệt.”
Cao Quốc Thành gật gù tỏ ý tán đồng, ông bắt đầu cảm thấy cô gái đang ngồi trước mặt bề ngoài đơn giản mà lại có tư duy sắc sảo.
Hiểu Khiết nói tiếp: “Tuy nhiên phòng kế hoạch marketing của đa số các trung tâm thương mại, bao gồm cả phòng kế hoạch marketing của Hải Duyệt, đều chưa thoát khỏi vỏ bọc hiện giờ, đây là điều rất đáng tiếc.”
Cao Quốc Thành cười. “Nói hay lắm, thế cháu có cách gì?”
Hiểu Khiết ái ngại đáp: “Cháu vẫn chưa nghĩ ra được cách thức cụ thể. Thực ra… hôm nay cháu vốn định sẽ gửi đơn xin thôi việc.”
Cao Quốc Thành ngạc nhiên.
Hiểu Khiết tiếp tục: “Cháu dự định sang Anh học hỏi, sau này sẽ quay trở lại Hải Duyệt…”
Cao Quốc Thành nhìn Hiểu Khiết đầy vẻ quan tâm: “Đến lúc cháu học xong trở về, nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội để lựa chọn, tại sao lại muốn quay lại?”
Hiểu Khiết đáp một cách rất chân thành: “Hải Duyệt là công ty tổng hợp tốt nhất ở Đài Loan. Cháu muốn trở thành một nhân viên marketing có năng lực sáng tạo mạnh nhất ở một trung tâm thương mại hàng đầu!”
Cao Quốc Thành không ngừng mỉm cười, cảm thấy cô gái Hiểu Khiết này thật thú vị. “Nếu cháu đã có nhã ý cho Hải Duyệt của chúng ta một cơ hội, vậy ta cũng muốn tặng cháu một cơ hội!”
Hiểu Khiết không hiểu.
Cao Quốc Thành cười nói: “Vừa rồi cháu đã nói rất nhiều suy nghĩ về phòng marketing, bây giờ ta hỏi cháu, cháu có muốn sang làm việctại phòng kế hoạch marketing không, có muốn dùng năng lực của cháu để thay đổi Hải Duyệt không?”
Hiểu Khiết nhìn Cao Quốc Thành không dám tin đây là sự thật.
Trong căn hộ vắng tanh, Hiểu Khiết nằm sõng soài trên tấm thảm ở phòng khách, bên cạnh cô là hành lý và một tấm vé máy bay đi Anh.
Cô bò lên ghế sofa, rúc mặt vào trong gối, suy nghĩ về những thách thức sắp tới mình sẽ phải đối diện.
Mọi việc khó tin quá, đúng lúc cô chuẩn bị sang Anh, bỗng nhiên nhận được sự đánh giá cao của ngài chủ tịch, chuyển cô vào làm tại phòng kế hoạch marketing. Tất cả xảy ra cứ như trong mơ, mà cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa thực sự tỉnh lại.
Cô lẩm bẩm: “Ôi, cứ gửi email cho Tom báo không đi hẵng vậy.”
Hiểu Khiết ngồi trước máy tính, mở hòmthư, nhận được một email mới, là của Tom, tiêu đề là “Một email từ người chủ nhà tương lai.”
Cô mỉm cười, mở email, giọng Tom vang lên, “Tôi đã tìm cho cô một vài trường học rồi, đảm bảo cô xem xong sẽ cảm động rớt nước mắt!”
Cô ngạc nhiên nhìn xuống phía dưới email, bức ảnh của từng ngôi trường hiện ra.
“Nếu cô muốn học về thiết kế, học viện Davis chắc chắn sẽ là lựa chọn hàng đầu, tại đây ngoài việc học về thiết kế đồ họa, còn có thể tìm hiểu thêm về lĩnh vực thiết kế thương mại..”
Cô kéo con chuột xuống, bức ảnh một trường học khác.
“Hoặc cô có thể lựa chọn học viện Milan, chương trình học thiết kế thời trang ở đây đứng đầu Anh Quốc, hơn nữa lại rất gần nhà chúng ta, cô chỉ cần đi bộ là đến rồi.”
Đọc email Tom gửi, Hiểu Khiết cảm động không nói nên lời, một dòng nước mắt nóng hổi không ngăn nổi chảy xuống hai gò má, “Tom, sao anh lại tốt với tôi như vậy…?”
Cô sụt sịt mũi, viết email trả lời: “Sorry, Tom, tôi không thể đến London được rồi…”
Ngày mới, Hiểu Khiết mặc trang phục công sở, ôm một thùng carton đựng các vật dụng văn phòng, trên tay cầm theo quyết định chuyển công tác, đứng tại cửa vào phòng kế hoạch marketing.
Cô nhìn khắp văn phòng, nội thất được trang trí rất hiện đại lịch sự, hoàn toàn khác với phòng làm việc trước đây, rất phong cách, cá tính. Cô cảm giác, dường như mọi ngóc ngách ở đây đều tỏa sáng, lòngtràn ngập hy vọng.
Hít một hơi thật sâu, quét mắt một lượt, Hiểu Khiết phát hiện mọi người rất bận rộn, không ai rảnh rỗi để ý đến cô. Gom dũng khí, cô tiến về phía một cô gái đang miệt mài gõ văn bản, phù hiệu cô ta đeo ghi “Sarah”.
Hiểu Khiết do dự lên tiếng, “Cô ơi…”
Sarah không ngẩng đầu lên: “Mới đến?”
Hiểu Khiết ngạc nhiên vội vàng đáp: “Vâng, tôi là Lâm Hiểu Khiết, hôm nay bắt đầu đến làm việc.”
Sarah hoàn toàn không có thời gian để tâm đến cô, chỉ thẳng vào vị trí ngồi sát cửa, “Chỗ đó!”
Hiểu Khiết thoáng bối rối, lí nhí “Cảm ơn…”
Theo hướng Sarah chỉ, cô nhìn thấy một chỗ ngồi còn trống gần cửa ra vào, bèn đi về phía đó.
Đặt mọi thứ trên tay xuống, Hiểu Khiết tò mò nhìn mọi người trong phòng, ai ai cũng đều đang rất bận rộn.
Cô bắt đầu bài trí lại chỗ ngồi của mình, lấy từ thùng carton ra vài món đồ mộc mạc, mấy thứ đồ chơi nhỏ giúp làm giải tỏa áp lực, cô còn dán các bức ảnh, áp phích phong cảnh Anh Quốc lên vách ngăn, sắp xếp ngay ngắn lại các văn phòng phẩm, rồi lấy từ trong thùng ra một chiếc nệm lưng đặt ra phía sau.
Cô vừa dọn dẹp lại chỗ ngồi, vừa tận hưởng không khí làm việc bận rộn của văn phòng mới, “Oa, phòng kế hoạch khác hẳn phòng kinh doanh…”
Bỗng chiếc đồng hồ trên tường kêu “kinh koong”, kim đồng hồ đang chỉ giờ phút.
Tất cả mọi người ngưng trong giây lát nhìn lên đồng hồ, sau đó dừng các công việc đang làm lại. Hiểu Khiết không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy tất cả mọi người đều cầm tài liệu lên, cứ như thể đã được báo trước, cùng nhau lao về phía cửa ra vào xếp thành hàng một. Cô giật mình hoảng sợ, mặc dù cảm thấy hơi nghi ngại nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng vào vị trí cuối cùng của đội ngũ.
Những giây sau đó, chỉ nghe thấy tiếng những bước chân, một người đàn ông trọc đầu đi đôi giày da đen bóng loáng xuất hiện ở cửa, đi ngay phía sau ông ta là trợ lý Ngải Lâm.
Người đàn ông trọc đầu khoác trên mình một bộ quần áo rất thời trang, vừa dũa móng tay vừa cẩn thận kiểm tra hình dạng móng có đối xứng hay không.
Tất cả mọi người đồng thanh hô to: “Giám đốc Joe!”
Joe đi vào văn phòng như đại vương đang đi tuần. Bỗng ông ta dừng lại, chau mày. Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, đoán chừng xem là chuyện gì.
Một chiếc thùng rác hơi lộ ra ngoài, Joe lấy chân đẩy nó vào dưới ghế, đẩy đến vị trí mà ông ta cảm thấy hài lòng mới gật gù và tiếp tục bước tiếp.
Mọi người thở phào, nhưng ngay sau đó lại như bị vật gì chẹn họng.
Joe nhìn Anna, “Giải nhất của hoạt động khai trương cửa hàng đại lý cấp một Gucci là gì?”
“À, nhà tài trợ cho giải nhất vẫn đang trong quá trình đàm phán, đây là bảng danh mục các giải thưởng khác ạ.” Anna chìa bản kế hoạch trong tay cho ông ta, đồng thời tiến hành báo cáo sơ bộ.
Joe cầm lấy bản kế hoạch, liếc mắt.
“Ai hỏi cô các giải thưởng khác chứ?” Ông ta tiện tay ném bản kế hoạch xuống, nghiêm giọng, “Hiệu quả công việc của cô cũng thấp như cái cổ áo của cô vậy.”
Mọi người trong phòng nghe thấy đều đưa mắt liếc nhìn về phía Anna, tỏ ý thương hại, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ chữ V khoét sâu.
Paul đứng bên cạnh tự giác chìa ra bản kế hoạch của mình, “Đây là chủ đề chúng ta hợp tác với tạp chí Vogue trong tháng tới, quyết định hoạt động chủ yếu là ‘Mùa hoa xuân lãng mạn’, chúng ta dùng hoa để làm nổi bật không khí đón năm mới.”
Joe ngắt lời không hề khách khí, “Năm nào cũng là hoa? Ý tưởng của anh biến thành chất béo tích hết lại rồi hả?” Ông ta vứt bản kế hoạch của Paul sang bên cạnh.
Paul tái mét, co rúm người lại.
Daniel, Sarah, George đứng ở phía sau nhìn thấy Joe đang tiến về phía mình, cũng muốn chìa bản kế hoạch của mình ra. Joe không thèm đưa tay ra nhận, ông ta đang mải dũa móng tay, chỉ đưa mắt liếc mấy bản kế hoạch: “Mấy thứ này chỉ mới thấy bìa đã không chấp nhận được rồi, khỏi cần phải báocáo.”
Nét mặt của nhân viên lúc này đều trở nên khó coi.
Joe lại mở miệng: “Với các kế hoạch, tôi chỉ có hai yêu cầu, trước tiên là ý tưởng sáng tạo, sau đó là chi tiết, nhưng ngay cả ý tưởng tôi cũng chưa thấy đâu.”
Hiểu Khiết định cầm Quyết định chuyển công tác trên bàn mình lên, không ngờ tay bị trơn, tờ quyết định bị bay ra ngoài. Cô hốt hoảng định chạy lên nhặt lại thì bị người đàn ông trọc đầu vô tình dẫm lên tờ lý lịch, trúng vào tấm ảnh của cô dán trên đó.
Cô ngước mắt lên nhìn vị giám đốc nghiêm khắc, lòng thầm nghĩ: “Đây đúng là một điềm báo chẳng lành rồi…” Vội vàng nhặt quyết định chuyển công tác lên đưa cho ông ta, “Giám đốc, hôm nay tôi bắt đầu đến làm việc… Tôi là Lâm Hiểu Khiết…”
Joe nhìn bản lý lịch của cô, vẫn còn dấu vết chân vừa bị ông ta giẫm lên, sắc mặt không chút biểu cảm, cầm lấy tờ quyết định chuyển công tác đưa cho trợ lý Ngải Lâm đằng sau: “OK, tôi biết rồi! Mọi người vẫn còn thời gian để sửa lại bản kế hoạch. phút nữa chúng ta sẽ tập trung ở phòng họp, thảo luận kế hoạch hoạt động cho Tết âm lịch.”
Joe không hề quay đầu lại, ông ta bướcthẳng về phòng làm việc của mình.
Cửa phòng làm việc vừa khép lại, bầu không khí tĩnh lặng như được phá tan, các nhân viên lại trở về chỗ ngồi của mình cặm cụi viết.
Hiểu Khiết nhìn mọi người, tim cô cũng giật thon thót theo.
phút sau, không thiếu một ai tập trung tại phòng họp.
Joe ngồi trong cùng bàn họp, trước mặt đặt bản kế hoạch của năm nhân viên, trợ lý Ngải Lâm ngồi bên cạnh để ghi biên bản. Các nhân viên kháctheo trình độ chuyên môn lần lượt ngồi vào vị trí, George, Anna, Paul, Sarah, Daniel, và cuối cùng là Hiểu Khiết.
Ngồi cạnh Hiểu Khiết là Daniel, Daniel dáng người cao to cường tráng, cho nên cô cứ phải thay đổi tư thế luôn, lúc nhoài người ra phía trước,lúc lại dựa ra phía đằng sau để tìm cho mình góc nhìn phù hợp mới thấy được Joe.
Joe vừa đưa tay lật nhanh các bản kế hoạch, vừa thao thao bất tuyệtđưa ra các ý kiến.
Một lúc lâu sau, cả phòng họp trở nên hoàn toàn yên lặng, Joe nhìn khắp lượt, đang định tuyên bố giải tán cuộc họp, bỗng nhìn thấy một cánh tay giơ lên ở góc phòng. Ông ta chau mày, lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì?”
Lúc này, Hiểu Khiết từ phía sau Daniel thò đầu ra, ấp úng hỏi: “Thưa…thưa Giám đốc, xin hỏi tôi phải làm việc gì ạ?”
Joe nhìn nhìn sang Ngải Lâm, hỏi: “Có công việc gì cóthể giao cho cái cô…cái cô bị vết chân kia không?” Ông ta thực sự không nhớ được tên cô.
Mọi người nghe ông nói “cái cô bị vết chân” thì thấy rất buồn cười, nhưng do Joe trọc đầu đang ở đó nên cố gắng kiềm chế.
Hiểu Khiết rất bối rối.
Ngải Lâm giở tập tài liệu trên tay kiểm tra rất nhanh, sau đó đáp: “Hiện nay chỉ còn phần thiết kế cho tủ kính trưng bày lễ Valentine vẫn chưa có người phụ trách.”
Joe bèn quyết: “OK, việc thiết kế tủ trưng bày cho ngày lễ Valentine sẽ giao cho cô!”
Ông vừa dứt lời, Hiểu Khiết vừa mừng vừa lo, “Vâng, tôi sẽ cố gắng.”
Joe nhìn tất cả mọi người không một chút biểu cảm, hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Mọi người không ai trả lời, ông ta mới tuyên bố: “OK, giải tán cuộc họp.”
Joe đứng dậy, đi ra khỏi phòng, những người khác cũng vội vã rời đi sửa lại bản kế hoạch của mình, chỉ còn lại một mình Hiểu Khiết, đắm chìm trong niềm vui sướng bởi “được trọng dụng”, cô tự tin mỉm cười mãn nguyện.
Quay trở về văn phòng, Hiểu Khiết tỉ mỉ đối chiếu lại các số liệu, càng nhìn cô càng chau mày lại.
Ngải Lâm đến chỗ cô ngồi, cầm văn phòng phẩm đưa cho cô, “Đây là con dấu chữ ký và đồ dùng của cô.”
Hiểu Khiết lật giở các số liệu về tủ kính trưng bày cho lễ Valentine của những năm trước, giở đến phần bản vẽ thiết kế và ảnh thành phẩm, lẩm bẩm một mình: “Dây chuyền tình nhân, đồng hồ tìnhnhân, nhẫn tình nhân, áo tình nhân…”
Ngải Lâm tiếp lời: “Tủ trưng bày cho ngày lễ Valentine thông thường đều bày nhữngthứ này.”
Hiểu Khiết lại giở đến bản vẽ thiết kế và ảnh của hai bản kế hoạch khác nhau, cô thấy hơi lúng túng: “Thiết kế của năm sao lại giống hệt thiết kế của năm ?”
Ngải Lâm đáp: “Không giống nhau! Màu sắc khác nhau, ngoài ra kiểu dáng sản phẩm cũng khác nhau.”
Anh ta nhìn mấy bức ảnh kẹp trong hai bản kế hoạch, ngay đến tư thế của các manơcanh trong hai bức ảnh cũng giống nhau, chỉ có màu sắc phông nền phía sau là khác. Năm là màu hồng phấn, năm là màu tím hồng. Kích cỡ của đồ trang sức kim cương trên người manơcanh cũng khác, nhưng các nhân tố bài trí khác cơ bản đều tương đồng.
“Hai cái tủ kính này rõ ràng là một cặp song sinh, chỉ có sản phẩm khác nhau, cách bố trí cũng có hơi thay đổi một chút mà thôi.” Hiểu Khiết lại lật giở đến bản kế hoạch năm , chỉ có màu sắc và sản phẩm là hơi thay đổi, “Cái này cũng vậy.” Cô nhìn Ngải Lâm đầy hiếu kỳ.
Ngải Lâm cười gượng gạo, “Cô mới đến nên không biết, thời điểm diễn ra lễ Valentine thường trùng với dịp Tết âm lịch, thời gian trưng bày ngắn, kinh phí thấp, cho nên hầu như đều dựa trên các thiết kế có sẵn, cùng lắm là thay đổichút ít thôi.”
Anna ngồi bên cạnh vẫy tay gọi Ngải Lâm: “Ngải Lâm, qua đây một chút.”
Ngải Lâm quay sang nói với Hiểu Khiết: “Xin lỗi, tôi phải đi làm đây, cô cố gắng lên nhé!”
Sau khi Ngải Lâm đi rồi, Hiểu Khiết tiếp tục lật giở các bản kế hoạch khác, đúng như những gì Ngải Lâm nói, năm nào cũng giống năm nào. Cô chau mày nhăn nhó. Xem ra, nhiệm vụ đầu tiên của cô cũng không hề đơn giản như cô tưởng tượng.