"Anh Kỷ Lang!", Tô Niệm Đường đứng bên phía tay trái của Kỷ Lang, chân mày thanh tú nhíu lại: "Tâm trạng anh không tốt sao?"
Kỷ Lang hoàng hồn, nhả ra một vòng khói: "Không! Cũng chẳng có chuyện gì lớn!"
"Nếu là vì em, vậy em qua bên ký túc xá dành cho giảng viên là được rồi, anh Kỷ Lang, đừng phiền lòng", Tô Niệm Đường tròn xoe mắt nhìn anh, không muốn bỏ qua bất cứ sự biến chuyển nào trên gương mặt anh.
Người phụ nữ trong mộng kia của anh chính là mẹ của Tô Niệm Đường, năm đó ngoài anh còn có Tô Niệm Đường chứng kiến tận mắt vụ thảm án.
"Đường Đường cứ yên tâm ở chỗ anh!", Kỷ Lang theo thói quen lại đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường. Anh còn nhớ đã từng nói sẽ chăm sóc cho cô cả đời.
"Cám ơn anh Kỷ Lang!", Tô Niệm Đường cong môi, hai gò má phiếm hồng, lúm đồng tiền lại lộ ra, trông thật đáng yêu.
Kỷ Lang khẽ cười: "Nhóc con vẫn như vậy, cực kỳ dễ thỏa mãn, lỡ anh lừa em thì sao đây?"
Tô Niệm Đường lắc lắc đầu, gương mặt quả quyết: "Sẽ không đâu, gương mặt của anh Kỷ Lang không biết lừa người. Lúc anh nói đồng ý với em, ánh mắt anh nhìn em rất chính trực, điều này cho thấy điều anh nói xuất phát từ nội tâm. Nếu như anh muốn lừa em, anh sẽ né tránh ánh mắt của em!"
Kỷ Lang vừa muốn nói tiếp, điện thoại của anh reo vang.
"Sếp!", là Lê Huy.
Anh dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ra hiệu với Tô Niệm Đường, sau đó trả lời điện thoại: "Chuyện gì?"
Đầu dây bên kia nói một tràng ... sau đó lại hơi do dự một chút: "Xế chiều, bên Sở Sự Vụ đã nhận lời với bên trường đại học nhận một sinh viên thực tập, họ muốn cho sinh viên đó rèn luyện ở chỗ chúng ta một chút, sau đó sẽ thi lên làm cảnh sát. Anh Triệu gặp rồi, đánh giá khá cao. Anh có muốn dẫn dắt người mới này không?"
Kỷ Lang khẽ cười, chậm rãi nói: "Huy à, từ trước đến giờ cậu nghĩ tớ có khả năng rèn giũa một người mới sao?"
Câu hỏi ngược lại của Kỷ Lang khiến Lê Huy bất giác ngẩn người, suy nghĩ một chút ... Bây giờ Sở Sự Vụ còn có vụ án vẫn chưa có hồi kết, thật sự bận không ngơi tay: "Sếp! Vậy em sắp xếp cho sinh viên này làm bên văn thư nhé!"
"Ừ!"
Căn hộ của Kỷ Lang bài trí khá đơn giản, cũng không có nhiều đồ, được sắp xếp khá gọn gàng. Chiếc sofa sẫm màu được đặt ở đối diện cửa ra vào phòng khách, trên chiếc bàn trà có vài quyển sách. Phía sau sofa là giá sách, được sắp xếp khá ngay ngắn, chỉnh tề. Một góc đặt chồng thư từ cao đến thấp. Nhìn cách bài trí khiến cho người khác thấy ấn tượng nhất chính là sự gọn gàng, trong nhà không trang trí quá nhiều màu sắc, liếc sơ có thể đoán được chủ nhân của căn nhà là người khá nghiêm túc và cẩn trọng.
"Trong nhà anh không có nấu nướng, bình thường anh vẫn ăn uống bên Sở Sự Vụ, em sống ở đây thì tự lo vụ này nhé!"
Tô Niệm Đường lắc lắc đầu: "Anh Kỷ Lang không cần lo lắng, em biết sắp xếp!"
Kỷ Lang chỉ cho Tô Niệm Đường cánh cửa gian phòng dành cho khách: "Phòng kia vẫn còn trống, khá sạch sẽ, em ở đó nhé!"
Tô Niệm Đường gật đầu, khi đi ngang qua bàn trà, nhìn thoáng qua mấy quyển sách. Quyển nằm trên cùng "Chân Dung Tâm Lý Tội Phạm" của học giả Brent•E• Turvey. Quyển sách nhìn đã cũ nhưng được bao bìa khá kỹ.
"Em tự mình lo liệu nhé, anh quay về làm việc tiếp. Nếu có việc gì thì gọi anh ngay. Buổi tối anh mời em đi ăn!". Kỷ Lang giao cho cô bộ chìa khóa nhà, cùng chìa khóa phòng riêng: "Đây là khóa nhà và khóa phòng, anh đang có việc có thể mấy ngày liền anh cũng không về nhà!"
"Vâng! Em biết rồi!"
Ngày hôm sau, Kỷ Lang lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người gọi đến vẫn là Lê Huy.
"Sếp, bên Cục lại giao cho chúng ta một vụ án, Chủ tịch của một công ty trách nhiệm hữu hạn trong thành phố bị trộm ..."
Còn đang ngái ngủ, Kỷ Lang khó kìm được tức giận: "Sở Sự Vụ không còn ai hết sao? Vụ trộm cũng gọi tôi?"
"Dạ ... chỉ vì Chủ tịch cùng Cục trưởng có chút quan hệ, nên Cục Trưởng nói muốn anh ra tay", Lê Huy lấy tay vuốt mồ hôi trên trán.
Kỷ Lang tỉnh táo được một chút: "Được! Tôi biết rồi, nhắn tin cho tôi địa chỉ của căn biệt thự, tôi sẽ đến đó."
"Vâng!"
Nhanh chóng rửa mặt, Kỷ Lang lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài, vừa ra đến cửa mới nhớ ra bây giờ anh không chỉ ở một mình. Vì vậy, anh xoay người, lấy tờ giấy ghi lại vài dòng cho Tô Niệm Đường: "Anh đến Sở, tự làm đồ ăn sáng nhé!"
Nét bút mạnh mẽ, kiên quyết, đường nét rõ ràng.
Sáng sớm ở thành phố Bắc vẫn còn phủ một lớp sương mỏng, tia nắng ban mai chiếu qua tầng sương, mang đến cho mặt đất chút ấm áp, hít một hơi thật sâu còn có thể cảm nhận được hương vị của biển.
Khi Kỷ Lang đến biệt thự vùng ngoại ô, Triệu Trạch đã đứng chờ phía bên ngoài, nhìn thấy Kỷ Lang, anh ta vội vàng chạy đến: "Sếp đến rồi, cái tên chủ tịch kia thật khó hầu hạ."
Kỷ Lang đứng phía ngoài quan sát toàn cảnh ngôi biệt thự. Biệt thự ba tầng, anh đang đứng ở cửa chính: "Điều tra được những gì rồi?"
Triệu Trạch mở sổ ghi chép, báo cáo kết quả sơ bộ cho Kỷ Lang: "Trong thư phòng của chủ nhà có đặt một tượng Phật bằng ngọc trị giá hơn mười triệu, không mất mát thứ gì khác. Đây là ngôi biệt thự ba tầng, diện tích khoảng một ngàn mét vuông. Biệt thự chỉ có một lối ra vào chính, chính là nơi chúng ta đang đứng, phía Bắc có một cổng nhỏ. Đã cho kiểm tra cửa nẻo, tất cả đều đã đóng cẩn thận; cổng nhỏ phía Bắc có lắp hệ thống chống trộm thông ra phía rừng núi phía sau. Trên cửa không có dấu hiệu bị bẻ khóa, không phát hiện có dấu hiệu đột nhập từ bên ngoài vào."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Kỷ Lang cùng Triệu Trạch đã tiến vào phía bên trong căn biệt thự. Tầng trệt căn bản chẳng có gì, Triệu Trạch tiếp tục báo cáo: "Tầng trệt là phòng khách cùng nhà bếp, có thêm phòng cho người giúp việc. Bảo vệ bị đánh bị thương ở phía gian phòng bảo an ở phía Bắc, khắp người toàn là máu, đã đưa đến bệnh viện."
Nói xong, Triệu Trạch đưa Kỷ Lang tấm ảnh chụp hiện trường người bảo vệ bị thương.
Kỷ Lang nhận lấy mấy tấm ảnh, sửng sốt: "Là anh ta?".
Người bảo vệ này không phải là người anh đã gặp ở ngay dưới lầu nhà mẹ anh hay sao? Anh vẫn còn nhớ trên cằm anh ta còn có một vết sẹo dài.
"Sếp biết anh ta sao?"
Kỷ Lang gật đầu: "Ngày hôm qua đã gặp rồi!", Kỷ Lang kể vắn tắt câu chuyện ngày hôm qua.
"Vậy càng tốt!"
"Ừ!", Kỷ Lang đưa mắt nhìn lên mái hiên, phát hiện có lắp camera: "Camera có thu được hình ảnh gì không?"
Triệu Trạch lập tức trả lời: "Camera hôm qua đã bị phá hư, mấy ngày trước vẫn còn chạy tốt!"
Kỷ Lang gật đầu: "Trong nhà có tất cả bao nhiêu người giúp việc?"
"Ba người, đã được mời về sở cảnh sát lấy lời khai."
Triệu Trạch tiếp lời: "Tối hôm qua, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ. Ông chủ tịch có uống chút rượu nên ngủ say như chết, chính vì vậy nên không nghe thấy tiếng động lạ. Sáng hôm sau, vào thư phòng theo thói quen, kết quả phát hiện đã mất tượng Phật Ngọc."
Ngay lúc này, Kỷ Lang đã đi về phía cầu thang bên cạnh phòng an ninh, được nửa đường anh dừng chân.
Trước cửa phòng an ninh, một người phụ nữ đứng quay lưng về phía anh, cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, phối cùng quần tây đen, nhìn rất chuyên nghiệp.
Bên cạnh cô còn có vài anh cảnh sát, Lê Huy liền chạm nhẹ vào người cô gái. Kỷ Lang ra hiệu Lê Huy đừng nói chuyện, tiếp tục nghe cô ta nói: "Vụ án này có rất nhiều điểm khả nghi, mọi người cũng không được bỏ qua bất cứ người nào, kể cả nhân viên bảo vệ ấy, anh ta cũng rất đáng nghi."
"Cô bé à, cũng không nên nói như vậy, bảo vệ Tiểu Hà đã làm việc trong ngôi biệt thự này đã rất lâu, là một người hết sức đáng tin. Bây giờ còn bị thương nằm trong bệnh viện, chúng ta làm sao có thể hoài nghi anh ta?" nói chuyện với cô gái là một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặc bộ vest màu đen, chính là ông chủ tịch.
"Bất cứ chuyện gì cũng không được phép chỉ nhìn bề ngoài, tất cả điều tra đều phải dựa trên suy luận là chính, bất kỳ manh mối nào cũng trợ giúp phá án, không được phép lơ là. Không được nghĩ anh ta bình thường không phạm sai lầm, liền kết luận anh ta không phải là nghi can." Cô ta chậm rãi tiến lên một bước chỉ vào những vết máu trước màn hình tivi: "Xét nghiệm tất cả những vết máu này, điều tra xem có thuộc về nhân viên bảo vệ đó hay không?"
Cô ta xoay người, lại chỉ vào bộ đồ ngủ trên ghế lên tiếng: "Còn bộ quần áo ngủ này nữa ...", nói được nửa câu cô ta giương mắt, trông thấy Kỷ Lang đang đứng ngoài cửa.
Kỷ Lang nhếch môi: "Nói tiếp đi, nói xem vì sao cô lại tình nghi nhân viên bảo vệ này." Cô gái sở hữu một gương mặt xinh xắn, không có nét yêu kiều mà thay vào đó là bộ dáng cẩn trọng, dáng vẻ của một nữ cường nhân.
Được Kỷ Lang cho phép, cô ta tiếp tục câu nói của mình: "Ngay khi vụ án xảy ra, nhân viên bảo vệ đang đi tuần, như vậy máu của anh ta không thể dính trên bộ đồ ngủ. Nhưng bây giờ lại phát hiện vết máu trên bộ quần áo này, đây là điểm rất đáng ngờ."
"Chuyện này ..." ông chủ tịch nhất thời cũng không nói được lời nào để phản bác, cẩn thận suy nghĩ, câu nói của cô gái này cũng khá có lý.
Kỷ Lang bước vào trong, nhìn một lượt khắp gian phòng bảo an. Trên một góc tường phía phòng bảo an có gắn một thiết bị kiểm soát cửa ra vào, trên đó cũng có vết máu. Thêm vào đó trên giường và bàn máy bi tính cũng dính máu, mặt đất cũng vương vãi mấy dấu máu, trên bàn vi tính, máy chủ bị quăng xuống nền đất, bộ phận bên trong CPU đều bị mất, còn những vật khác không có dấu hiệu bị xê dịch.
Ghi nhớ tất cả vào trong đầu, Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn về phía Lê Huy: "Tại sao còn nhiều vật chứng ở đây vậy?"
Lê Huy gãi gãi đầu: "Không phải phải đợi sếp đến xem xét hiện trường rồi mới được phép mang đi kiểm nghiệm sao?", duy trì hiện trường hoàn chỉnh là quy tắc căn bản nhất.
Kỷ Lang gầm gừ: "Nếu hôm nay tôi không đến đây? Vậy mấy cô cậu sẽ án binh bất động, ngồi phỗng ở đây chờ? Không phải đã bỏ phí đi khoảng thời gian tra án tốt nhất sao?"
"Chuyện này ..."
"Nếu cứ khăng khăng tuân theo lời tôi nói, muốn bảo vệ hiện trường, vậy các cô cậu càng không nên đi vào. Căn bản bây giờ hiện trường đã bị chính các cô cậu phá hoại. Thân là một điều tra viên, là phải có khả năng quan sát nhạy bén cùng tư duy tốt, ghi nhớ tất cả mọi việc phát sinh mới là điểm mấu chốt nhất!"
"Vâng!"
Kỷ Lang nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Lê Huy: "Cô chính là sinh viên thực tập ở Sở Sự Vụ?"
Cô gái lập tức đứng nghiêm trước mặt Kỷ Lang: "Vâng! Tôi là Mục Y, thực tập sinh của Sở Sự Vụ."