“Mẹ nói thẳng thừng như vậy Đường Đường không vui!”, Kỷ Lang ho khẽ một tiếng: “Mẹ biết Đường Đường da mặt mỏng!”
Mẹ Kỷ nhìn Tô Niệm Đường, quả nhiên hai gò má của cô ửng hồng. Mẹ Kỷ khẽ cười: “Đường Đường à … Có gì con phải thẹn thùng. Cứ theo ý của dì, hai đứa bây giờ đã ở chung, cứ tổ chức lễ đính hôn âm thầm, đến khi nào thích thì làm buổi lễ long trọng náo nhiệt, hai đứa thấy thế nào?”
“Hả???”, Tô Niệm Đường ngây người.
Kỷ Lang phùng mang trợn má, tính mẹ anh từ trước đến giờ nói một là một, hai là hai. Nếu như theo lời mẹ, coi như kế hoạch đã được định sẵn. Quả nhiên, mẹ Kỷ kéo tay Tô Niệm Đường ngồi xuống: “Ngày lành tháng tốt dì cũng đã nghĩ kỹ, tháng đi. Lúc ấy trời không nóng, cũng không lạnh, rất thích hợp cho buổi lễ đính hôn. Lát nữa dì về nhà sẽ liên lạc với dì của con, hỏi thử có thể sắp xếp về nước được không; còn nếu như không có thời gian chúng ta sẽ điều chỉnh ngày lại. Ý con thế nào Đường Đường?”
Tô Niệm Đường: “…” Kế hoạch đã được lập, nếu cự tuyệt chẳng khác nào lại phụ lòng của dì?
Nhác thấy Tô Niệm Đường không có phản ứng, mẹ Kỷ liền dứt khoát cho rằng cô đã đồng ý, bà đứng dậy: “Được rồi! Vậy mẹ không quấy rầy hai đứa. Mẹ về nhà chuẩn bị một chút!” Gương mặt bà không giấu nổi sự vui mừng.
Mẹ Kỷ vừa nói vừa vỗ nhẹ vào tay Đường Đường: “Đường Đường! Nếu như thằng Lang bắt nạt con, con cứ nói lại với dì!”
Mẹ Kỷ đến đi vội vội vàng vàng, Kỷ Lang đưa bà xuống lầu, thanh âm đầy bất lực: “Mẹ! Hôm nay mẹ qua đây là diễn trò gì vậy?”
“Không phải mẹ nói anh …. Lang à! Con lớn rồi nên thành gia lập thất thôi!”, mẹ Kỷ nghiêm túc: “Đường Đường là cô gái tốt, mẹ không muốn con phụ lòng nó, cũng không hề muốn con bỏ lỡ nó!”
“Con biết!”, anh xác thực muốn kết hôn với Đường Đường nhưng anh không muốn ép cô vào cục diện này. Tình hình bây giờ là mẹ anh hoàn toàn kiểm soát … ‘Không có trâu bắt chó đi cày’ điều này và việc anh tự nguyện kết hôn với Đường Đường là khác nhau một trời một vực.
“Con biết!”, mẹ Kỷ lên tiếng: “Nếu như không phải thằng Sóc nói cho mẹ hai đứa đang yêu nhau thì e rằng bây giờ mẹ còn chẳng biết chuyện gì đây.”
Quả nhiên là Kỷ Sóc báo cáo. Kỷ Lang nghiến răng nghiến lợi trong lòng … Anh biết một khi nói cho mẹ biết mẹ chắc chắn bắt anh phải kết hôn: “Mẹ! Chuyện của Kỷ Sóc quan trọng hơn sao mẹ còn thời gian quản chuyện của con?”, Kỷ Lang trả thù em trai.
“Nó thì có chuyện gì chứ … Bây giờ nó vì người phụ nữ đó mà ngay cả mẹ mình còn không quan tâm đây!”, mẹ Kỷ nghĩ đến cô gái nhỏ, trong lòng vui sướng: “Cũng may còn có Đường Đường chứ không mẹ đây bị hai anh làm cho tức chết!”, bà vừa nói vừa lên taxi.
Kỷ Lang xoa xoa cánh mũi: “Mẹ về cẩn thận, nếu trễ quá rồi mẹ ở nhà con cũng được!”
Mẹ Kỷ ngồi trên taxi phất phất tay: “Không quấy rấy hai vợ chồng nhỏ nhà anh. Nhớ kỹ chuyện con và Đường Đường tháng sau.”
Kỷ Lang gật gật đầu: “Rồi … Con biết rồi!”
Cẩn thận suy nghĩ một chút … Sớm xác định quan hệ với Đường Đường chẳng có gì là xấu. Thật ra anh muốn giải quyết khúc mắc trong lòng Đường Đường trước, sau đó mới cầu hôn với cô, bây giờ nhìn lại … Chuyện Đường Đường đang cố gắng lẩn tránh chỉ còn cách từ từ hóa giải. Có thể việc đính hôn, kết hôn là một bước tiến triển rất tuyệt … Anh muốn tự cô sẽ chia sẻ với anh chuyện những câu chuyện xưa liên quan đến mình.
Chắc chắn Đường Đường có vấn đề.
Kỷ Lang vừa quay về nhà vừa nghĩ đến câu chuyện của Mục Y nói với anh chiều nay.
Lúc chiều Đường Đường có nói một câu khiến tất cả mọi người trên xe sửng sốt. Sau đó Mục Ý lén lút đến tìm anh: “Sếp! Có phải chị dâu có chuyện gì không? Trên xe sếp không nhìn thấy vẻ mặt của chị ấy nhưng bọn em phía sau chứng kiến tận mắt … Vẻ mặt rất đáng sợ.”
Kỷ Lang không nói lời nào cẩn thận suy nghĩ lại đoạn đối thoại khi ấy … Đặng Phỉ nói còn chưa hết câu … Đó chính là chuyện Đường Đường muốn giấu.
Rốt cục là chuyện gì phải khiến Đường Đường trở nên như vậy?
“Anh Kỷ Lang … Dì về rồi ạ?”
Kỷ Lang gật đầu: “Về rồi! Không dọa em chứ!”
Tô Niệm Đường mím môi: “Không sao! Em đâu có nhát gan như vậy. Chỉ là đột nhiên dì đến đây làm em không kịp phản ứng.” Tô Niệm Đường thở dài một tiếng: “Tháng sau chúng ta phải đính hôn thật ư?”
Kỷ Lang nhíu mày: “Sao vậy … Vừa rồi đã đồng ý, bây giờ muốn đổi ý à?”
“Không có …”, Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Em chỉ sợ anh không thích!”. Tô Niệm Đường hiểu rõ Kỷ Lang là người không thích bị ép buộc.
“Anh Kỷ Lang! Nếu anh không thích em có thể đi giải thích với dì nói rõ ràng … để dì cho chúng ta thêm thời gian.”
Kỷ Lang gật đầu: “Thật sự rất không thích!”
Gương mặt Niệm Đường biến sắc, Kỷ Lang thở mạnh một cái rồi nhanh chóng ôm cô vào lòng ‘Thật đúng là cô gái mẫn cảm’. Anh nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu tên người đó là Đường Đường … anh nghĩ cho dù bị ép buộc anh cũng đồng ý!”
Tô Niệm Đường ngây người, tựa vào ngực Kỷ Lang, nắm nắm gấu áo anh: “Em không nghe lầm chứ?”
“Cô bé ngốc! Em vốn dĩ phải gả cho anh, chuyện này đã định từ khi còn bé!”, anh đặt nụ hôn lên trán cô: “Đường Đường! Có một số việc đã định sẵn. Nếu em nhất định phải gả cho anh thì thuận theo ý của mẹ. Tháng sau chúng ta đính hôn.”
“Anh Kỷ Lang … Đây là lời cầu hôn sao?”, niềm hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cô không kịp tiếp nhận.
“Không! Đây là cách anh hỏi dò, còn câu trả lời của em … Không phải đã đồng ý với mẹ rồi sao. Đường Đường! Em đồng ý hay không đồng ý cũng phải gả cho anh.”
Một người vô lại như Kỷ Lang lần đầu tiên Tô Niệm Đường gặp, thế nhưng cô can tâm tình nguyện.
Ngày hôm sau, Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường đến trường, sau đó đến thẳng biệt thự của Vương Hữu Tài. Vừa đến cổng đã trông thấy ông ta hình như sắp ra ngoài.
Dĩ nhiên Vương Hữu Tài cũng nhìn thấy Kỷ Lang, ông ta dừng lại chào hỏi: “Thám tử Kỷ Lang sao hôm nay lại đến đây?”
Sau khi phát hiện thi thể của Dương Tuệ cảnh sát ngay lập tức thông báo với gia đình, đồng thời phải được sự chấp nhận của gia quyến mới có thể tiến hành giải phẫu tử thi. Vương Hữu Tài đã ký tên đồng ý, tuy nhiên Kỷ Lang không nhìn ra được sự bi thương của ông ta khi mất đi người vợ.
Kỷ Lang gật đầu chào: “Chào ông Vương, tôi qua đây muốn hỏi sơ về tình hình mất tích của vợ ông, ông có nhớ được không?”
Vương Hữu Tài trả lời: “Cảnh sát đã hỏi rồi, chính từ khi tôi bị mất trộm tượng Phật ngọc, bà ta cũng không quay về.”
Lần đó Kỷ Lang cũng có nghe nói nhưng không để ý, bây giờ ngẫm lại thấy có quá nhiều điểm không hợp lý.
Vương Hữu Tài tiếp tục trả lời: “Lại phải phiền thám tử Kỷ giúp tôi tìm hung thủ rồi … Còn phải cám ơn cậu lần trước giúp tôi tìm lại Phật ngọc. Tuy nhiên theo thám tử Kỷ, có phải tên khốn Hà Uy kia làm không?” Vương Hữu Tài từ khi biết được mối quan hệ bất chính giữa vợ mình và Hà Uy thì giận sôi gan sôi máu, cố gắng vận dụng các mối quan hệ để tống Hà Uy phải buộc tù chung thân.
Kỷ Lang lắc đầu: “Hà Uy vẫn còn đang bị giam giữ, không có thời gian gây án. Ông Vương! Tình hình đại khái tôi đã nắm sơ qua … Vậy tôi đi trước!”
Vương Hữu Tài gật đầu: “Được! Cậu đi thong thả!”
Quanh quẩn trong đầu óc Kỷ Lang lúc này chính là tại sao hung thủ lại chọn hai nạn nhân này, là người quen hay là vốn dĩ là kẻ xa lạ? Một trong ba nghi phạm có quan hệ với Lý Linh Linh phải chăng chính là hung thủ? Người bị hại kế tiếp là ai? Chỉ có thể khẳng định được một điều duy nhất chính là Lý Linh Linh và Dương Tuệ chắc chắn có điểm chung nên mới được tên hung thủ ‘nhìn trúng’.
Kỷ Lang gọi điện thoại cho Triệu Trạch: “Trạch! Cậu thử điều tra giúp tôi khoảng ngày tháng , Dương Tuệ đã đi đâu, gặp những người nào?”
“Được! Không thành vấn đề!”
“Hành tung trước khi Lý Linh Linh mất tích nữa!”
Kỷ Lang cúp điện thoại, chuẩn bị về lại Sở Sự Vụ thì có điện thoại gọi đến, là số lạ.
“Kỷ Lang …”, giọng nói đầu dây bên kia nghe khá quen tai.
“Cô là?”, Kỷ Lang khẳng định chưa từng thấy qua dãy số này.
“Em là Diệp Khả, bây giờ anh có rảnh không … Em có một vài việc muốn tâm sự với anh.”
Kỷ Lang bừng tỉnh, nhưng bây giờ anh làm gì có thời gian tám chuyện, tính từ chối thì Diệp Khả tiếp tục lên tiếng: “Em biết gần đây anh khá bận, thành phố Bắc phát sinh vụ án lớn như thế dĩ nhiên em cũng biết. Thế nhưng em cầu xin anh đến giúp em … Em thật sự gặp chuyện khó giải quyết.”
Kỷ Lang cau mày: “Đến Sở Sự Vụ đi, tôi đến đó ngay!”
“Được!”
Diệp Khả đợi Kỷ Lang dưới lầu Sở Sự Vụ, Kỷ Lang vừa đậu xe cô ta cũng từ trên xe bước xuống. Cô ta nở nụ cười chào hỏi: “Kỷ Lang!”. Chiếc áo khoác màu trắng càng tôn vinh vẻ quý phái thanh lịch của cô ta, tuy nhiên sắc mặt khá u ám.
“Đi vào rồi nói!”, Kỷ Lang cất lời: “Nhìn sắc mặt của em không tốt!”
Diệp Khả gật đầu: “Mấy ngày nay cảm thấy khó chịu, không thể ngon giấc.”
Kỷ Lang đưa Diệp Khả vào trong, văn phòng chỉ có Tiết Nhạc và Mục Y. Trông thấy Kỷ Lang cùng một người phụ nữ cùng bước đến, Tiết Nhạc mau mồm mau miệng hỏi: “Sếp! Mỹ nữ này là ai?”
Kỷ Lang: “Đây là bạn học của tôi, có chuyện đến đây. Mục Y rót ly nước mời khách!”
“Vâng, xin chờ một chút!”
Kỷ Lang chỉ vào phòng khách: “Em qua bên kia ngồi, tôi sắp xếp chút việc rồi qua!”
Diệp Khả gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh: “Nơi này lớn quá! Kỷ Lang anh thật giỏi!”
Kỷ Lang cười cười không trả lời. Thật ra, lúc mới mở Sở Sự Vụ chỉ là một văn phòng bé tẹo. Sau đó cùng cảnh sát hợp tác một khoảng thời gian dài, số vụ án càng ngày càng tăng, danh tiếng ngày một được xây dựng. Để có được bộ mặt như hiện tại chính nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người. Ngoại trừ Mục Y và Tiết Nhạc là người mới, còn lại đều đã sát cánh bên anh từ khi khởi nghiệp.
Khi Kỷ Lang tiến vào phòng khách nhìn thấy Diệp Khả ôm tách trà trong tay, gương mặt thất thần không biết đang suy nghĩ gì. Anh ho khan một tiếng gây sự chú ý của Diệp Khả: “Em có chuyện gì muốn nói?”
Diệp Khả đặt tách trà xuống, xoay người lấy một tờ giấy ở trong túi xách: “Mấy ngày trước em nhận được cái này!”