Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ

chương 42: chương 42

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ra, ra ngoài vẽ phong cảnh sao?"

Khó có hôm trời đẹp như hôm nay, sáng sớm khi ngồi ăn sáng Hứa Tề Tư nghe Nguyễn Ôn Tịch đề nghị ra ngoài thư thả.

Từ sau ngày ở văn phòng, hai người không đến công ty nữa.

Nguyễn Ôn Tịch hào hứng chuẩn bị tất tần tật các họa cụ cần thiết, còn gọi người bắt đầu sửa sang lại lầu ba làm thành nhà kính chuyên để Hứa Tề Tư vẽ tranh và trồng hoa.

Thoắng cái đã tới tháng 12, thời tiết cũng trở nên âm u lạnh lẽo thỉnh thoảng còn có vài trận mưa rả rít, Hứa Tề Tư ủ rũ cả ngày cũng không tìm được cảm hứng vẽ tranh.

Được một hôm trời trong xanh, quả thật cậu cũng có ý định đi tìm nguồn cảm hứng, nhưng lại không nghĩ tới việc Nguyễn Ôn Tịch lại trực tiếp đề xuất ý tưởng ra ngoài vẽ phong cảnh.

Vẽ phong cảnh ở ngoài trời có lẽ sẽ phải bắt gặp người qua đường bất cứ lúc nào, đối với trạng thái của cậu lúc này thì quả là điều khó khăn.

Nguyễn Ôn Tịch nhìn ra sự băn khoăn của cậu, anh cười giải thích: "Trước tiên, hôm nay chúng ta sẽ tới một chỗ khá vắng người, chẳng hạn như công viên gần nhà được không? Cả anh và tiểu Hoa sẽ đi cùng em, chúng ta ra ngoài hít thở không khí nào."

Công viên gần nhà khá vắng người qua lại, cũng có thể giúp Hứa Tề Tư tìm ra ý tưởng để vẽ.

Hơn nữa còn có Nguyễn Ôn Tịch và tiểu Hoa đi cùng, cậu cảm thấy mình có thể làm được.

Hứa Tề Tư rối rắm chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Nguyễn Ôn Tịch lại nói, "Vậy buổi chiều chúng ta xuất phát nhé? Buổi chiều thời tiết ấm lên một chút, còn có thể chuẩn bị bánh ngọt đem theo, coi như là ra ngoài dã ngoại nghỉ ngơi."

Hứa Tề Tư gật đầu đồng ý, ăn xong bữa sáng rồi trở về phòng mình.

Chờ đến buổi chiều, cậu chuẩn bị đơn giản rồi cùng Nguyễn Ôn Tịch xuất phát.

Hôm nay trời rất đẹp, nhưng người ra đường không nhiều, càng gần công viên càng vắng người.

Hứa Tề Tư thở ra một làn khói, cơ thể thả lỏng hơn bình thường, dạo bước chậm rãi cùng Nguyễn Ôn Tịch tìm một nơi thích hợp để vẽ.

Vào tháng 12 nên cây ở công viên đã trụi lụi trơ cành, tuy là tuyết đầu mùa vẫn chưa rơi nhưng tóm lại nơi này không có gì đặc sắc để vẽ cây cối.

Cuối cùng hai người dừng chân bên bờ hồ, nơi này ánh mặt trời vừa phải, đối diện bọn họ là cái đình nhỏ ở giữa hồ.

Sau khi xác định vị trí xong, Hứa Tề Tư liền bắt đầu dựng giá vẽ.

Nguyễn Ôn Tịch thì tìm một nơi trải khăn, dọn thức ăn ra chuẩn bị cơm dã ngoại, rồi thả tiểu Hoa từ trong túi ra.

Tiểu Hoa vốn dĩ là mèo hoang ở đây, đối với khung cảnh quen thuộc, nó nhìn xung quanh một vòng rồi từ từ duỗi chân ưỡn thân ngáp một cái.

"Meo ~"

Nó chậm rãi đi tới bên chân Hứa Tề Tư, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Hứa Tề Tư ngồi xổm xuống gãi cằm nói, cười nói: "Tiểu Hoa tự mình chơi đi, anh còn có việc phải làm."

Tiểu Hoa rầm rì hưởng thụ sự vuốt ve của Hứa Tề Tư, không biết nghe có hiểu hay không, tiếp tục ngoan ngoãn quấn bên chân cậu.

Hứa Tề Tư xoa đầu nó một lát rồi tiếp tục công việc dang dở, sửa sang lại một chút rồi bắt đầu vẽ.

Đúng lúc này cậu nghe thấy một âm thanh hưng phấn từ xa truyền tới.

"Gâu gâu!"

Hứa Tề Tư nghi hoặc quay đầu lại, kết quả không kịp phản ứng đùng một cái bị một con chó trắng nhào đến, cậu luống cuống tay chân đỡ lấy nó.

"Gâu!"

Tiểu Bạch mừng rỡ cọ cọ trên mặt Hứa Tề Tư, cái đuôi quẩy nhiệt tình như chong chóng.

"Ngoan, đừng nháo, coi chừng ngã nào." Hứa Tề Tư dùng tay vuốt ve đầu nó trấn an, chờ nó dịu lại cảm xúc hưng phấn.

Cậu nhìn về hướng mà tiểu Bạch phi tới, thấy Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường đang đi về phía này.

Hứa Tề Tư lập tức căng thẳng, cậu lúng túng nói: "Chào Lâm tiểu thư, Mạc tiên sinh."

"Tiểu Thất, giữa chúng ta đâu còn xa lạ gì nữa." Lâm Khả Thiến hờn dỗi trêu một câu, "Nếu anh không biết nên gọi em như thế nào thì cứ kêu Thiến Thiến hoặc Thiến tỷ là được mà."

Hứa Tề Tư cảm thấy xưng hô như vậy quá thân mật rồi, không biết làm sao nên đành nhìn sang Nguyễn Ôn Tịch.

Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nở nụ cười, đáp: "Mọi người đều là bạn bè với nhau, em thích gọi như thế nào thì gọi, không cần phải quá cẩn trọng đâu."

Bạn bè à.....

Một lần nữa, Hứa Tề Tư nhìn vào cặp mắt long lánh sáng quắc của Lâm Khả Thiến, cậu nhỏ giọng gọi: "Thiến Thiến."

"Ây ~" Lâm Khả Thiến cười tít cả mắt, "Cũng không tệ lắm."

Hứa Tề Tư vẫn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, cậu ôm tiểu Bạch cả người cứng đờ.

Nguyễn Ôn Tịch đúng lúc đi tới giải vây, "Công viên khá vắng người nên anh có gọi Khả Thiến và Nghiêm Tường dắt tiểu Bạch tới đây chơi cùng.

Xin lỗi vì đã không báo trước với em."

Hứa Tề Tư nhớ tới lời hứa với Nguyễn Ôn Tịch, thoáng lấy dũng khí trả lời: "Không, không sao cả.

Tôi có thể thích ứng được."

Nguyễn Ôn Tịch xoa đầu cậu: "Vậy là tốt rồi.

Em cứ tiếp tục đi, không cần để ý tới bọn anh đâu."

Hứa Tề Tư gật đầu: "Vâng."

Kế đó tiểu Bạch và tiểu Hoa bị Mạc Nghiêm Tường và Lâm Khả Thiến xách ra chỗ khác, chừa cho cậu một không gian yên tĩnh để lấy cảm hứng.

Không còn bị quấy rầy nữa, Hứa Tề Tư nhắm mắt hít thở thật sâu chuẩn bị trạng thái, cậu lấy bút vẽ bắt đầu từng nét phác họa.

Ba người còn lại không dám quấy rầy cậu, Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường dắt tiểu Bạch và Tiểu Hoa tới một khoảng đất trống trải để chơi, Nguyễn Ôn Tịch thì ngồi cạnh đó lấy máy tính bảng ra bắt đầu sửa chữa phổ nhạc của mình.

Từ khi ở chung với Hứa Tề Tư, Nguyễn Ôn Tịch liền có ý tưởng lấy cậu làm nguồn cảm hứng.

Ngày đó anh đàn cho cậu nghe một phiên bản, đó chính là ấn tượng ban đầu khi gặp cậu.

Sau này ở chung hơn một tháng, khúc nhạc đã trở nên phong phú hơn rất nhiều nhưng Nguyễn Ôn Tịch lại vẫn cảm thấy nó chưa đủ.

Trong khoảng thời gian này, anh dựa theo lời cậu nói, dần dần khám phá ra những khía cạnh khác của cậu.

Mà càng tìm hiểu anh lại phát hiện bản thân mình không nhịn được muốn đem hết mọi điều tốt đẹp trên thế gian này tặng cho cậu, cho cậu một cảm giác an toàn ấm áp nhất.

Một người thuần khiết và đẹp đẽ như vậy sao anh có thể buông tay được?

Nguyễn Ôn Tịch có thiên phú trong lĩnh vực âm nhạc, đặc biệt là dương cầm.

Trận thi đấu vào đầu năm sau kia, anh hoàn toàn có lựa chọn một trong những tác phẩm có sẵn của mình để dự thi, hơn nữa còn nắm chắc cơ hội đoạt giải quán quân, nhưng anh vẫn kiên trì muốn sáng tác một bản nhạc chỉ thuộc về riêng Hứa Tề Tư.

Nguyễn Ôn Tịch muốn dùng bản nhạc đó để đoạt giải quán quân, muốn nói với cậu rằng anh thật sự rất thích em.

Đầu ngón tay Nguyễn Ôn Tịch chợt lướt trên phím đàn, một đoạn giai điệu êm tai chậm rãi vang lên hấp dẫn sự chú ý của Hứa Tề Tư đang ngồi vẽ tranh kế bên.

Cậu bất tri bất giác dừng bút lắng nghe, ngoảnh đầu nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch.

Dưới ánh mặt trời của buổi chiều đông ấm áp, Nguyễn Ôn Tịch ngồi trên một góc của tấm thảm lót dưới cỏ, ánh nắng dịu dàng phủ lên sườn mặt khiến cả gương mặt trông càng thêm tuấn mỹ gợi cảm.

Hứa Tề Tư chỉ nhìn trong chốc lát rồi quay đầu tiếp tục công việc của mình, trong đầu cậu không khỏi hiện lên một hình ảnh, tay nhanh chóng phác họa ra hình bóng trên giấy.

Thoáng cái đã hết một buổi chiều.

Lâm Khả Thiến kéo tiểu Bạch còn đang hăng hái chạy nhảy về, cô cảm thấy bản thân mình sắp không đủ thể lực để bồi tiểu Bạch rồi.

Khi cô dừng lại nghỉ ngơi, tầm mắt vừa vặn nhìn vào bức tranh Hứa Tề Tư đang vẽ, bỗng í một tiếng, hai mắt lập tức sáng rực như hai bóng đèn huỳnh quang.

Mạc Nghiêm Tường chú ý tới biểu cảm có chuyện hóng của cô nàng, tò mò hỏi:

"Sao vậy? Nhìn dáng vẻ hóng hớt của em kìa, có chuyện gì à?"

Lâm Khả Thiến không nói, cô thần bí cười hề hề vẫy tay gọi Mạc Nghiêm Tường lại:

"Anh lại đây, đưa lỗ tai sát lại đây, em nói cho nghe."

Mạc Nghiêm Tường không hiểu mô tê gì, làm theo lời cô ghé đầu tới nghe Lâm Khả Thiến thì thầm: "Anh xem, có thể anh tiểu Thất cũng có chút thích anh tiểu Tịch không?"

"Sao em lại nghĩ như vậy?" Mạc Nghiêm Tường không hiểu ý cô nàng.

Lâm Khả Thiến dùng hai tay xoay đầu Mạc Nghiêm Tường về phía Hứa Tề Tư:

"Ngốc quá, anh nhìn tranh tiểu Thất vẽ kìa."

Mạc Nghiêm Tường không hiểu vì sao mình bị mắng, xoa đầu nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy vốn dĩ bức tranh vẽ cái đình giữa hồ bỗng có thêm một người, là hình ảnh Nguyễn Ôn Tịch đang ngồi đọc sách.

Nhưng trước đó bọn họ nghe nói Nguyễn Ôn Tịch dẫn Hứa Tề Tư ra đây chủ yếu là vẽ phong cảnh cây cối mà?

Đúng là vẽ phong cảnh, chỉ là nhiều thêm một người mà thôi.

"Có điều quần áo anh tiểu Tịch trong tranh không giống bộ đồ anh ấy mặc hôm nay, chứng tỏ anh ấy có quan tâm tới anh tiểu Tịch, bằng chứng không thể chối cãi rồi!"

- ---------byhanako----------.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio