Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

chương 39: hơ khô thẻ tre*

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)

Quá trình quay phim chính thức tiến vào thời kỳ cuối, Lăng Lang trở nên càng ngày càng im lặng, tựa hồ cùng nhân vật anh đang diễn hoàn toàn dung nhập thành một thể, có khi vài ngày cũng không nói câu nào, hỉ, nộ, ái, ố (vui, giận, yêu, ghét) đã hoàn toàn không thể nhìn ra, khi anh lẳng lặng ngồi nơi đó, ngươi thậm chí không có cảm giác có người này tồn tại.

Người đại diện gấp đến độ chà xát hai tay, trong phim Lăng Lang cũng vì thời gian dài không nói lời nào, cuối cùng thành chứng đánh mất ngôn ngữ, hắn cũng không muốn Lăng Lang trong hiện thực lại diễn giả thành thật.

Hắn liều mạng theo sau Lăng Lang đang im lặng tìm đề tài nói chuyện, đem những mẩu chuyện ngắn trên mạng trích in thành tập, một chuyện tiếp một chuyện trông mong Lăng Lang sẽ nghe, nhưng đối phương hoàn toàn không có phản ứng.

“Nhìn tôi này, nói 'A ——' " hắn đem phương pháp phục hồi chức năng ngôn ngữ xem trên TV cố gắng tiến hành khôi phục trị liệu cho Lăng Lang.

Lăng Lang yên lặng ngoảnh đầu đi, đối với biểu hiện thiểu năng trí tuệ của hắn không đành lòng nhìn thẳng.

“Hay là anh thử từ khác xem, ví dụ như là,” trợ lý nhún nhún vai, "Ba?"

Người đại diện lập tức trừng mắt cô, trợ lý vô tội nhìn trời huýt sáo.

“Đều là cái kịch bản lừa đảo này làm hại,” người đại diện căm giận nắm kịch bản ném trên mặt đất, “Sau này tôi nhất định phải để cậu ta nhận một vai nói thật nhiều, như là thiết xỉ đồng nha Tiểu Linh Dương chẳng hạn,” trên đỉnh đầu hắn xuất hiện bóng đèn sáng ngời (ý nói ảnh có sáng kiến), “Luật sư, cô cảm thấy diễn luật sư thế nào? Luật sư lời thoại là nhiều nhất.”

Thiết Xỉ Đồng Nha là biệt danh của Kỷ Hiểu Lam. Ông giữ chức tổng biên tập Tứ khố toàn thư, một công trình biên soạn sách nổi tiếng dưới thời Càn Long, chép . loại sách, gồm . quyển, cơ hồ thu nạp hết kinh sách văn học sử Trung Quốc thời vua Càn Long về trước. Phải điều động đến vài ngàn sĩ tử, học giả làm việc ròng rã năm mới xong. Tiểu thuyết về ông là “Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam”, đã được dựng thành phim. Tác giả lấy biệt danh này gán cho Tiểu Linh Dương (aka Lăng Dương). Ai không biết cái bạn rõ linh lợi nói rõ nhiều này mời đọc truyện “Cám ơn em vẫn cười” của Dịch tỷ.

Trợ lý bưng cái hộp giữ ấm lại, "Vậy anh cần phải cầu nguyện đến lúc đó Lăng Lang còn có thể nói ra lời."

Cô đem hộp đưa cho Lăng Lang, "Đến, ăn canh."

Người đại diện nhìn Lăng Lang đem canh uống hết một nửa, "Cô mỗi ngày cho Lăng Lang uống canh gì vậy?"

" Canh thiên ma óc heo." (Thiên ma là tên một vị thuốc Đông y)

"Cô hù tôi?" Người đại diện bị cái tên này làm hoảng sợ.

Trợ lý đẩy cái kính mắt ‘có lẽ có’ trên sống mũi, tạo dáng trường phái nghiên cứu khoa học, “Tôi đã tra qua tư liệu, con người nếu thời gian dài không nói lời nào, sẽ dễ dẫn đến bệnh si ngốc người già, canh thiên ma óc heo, có thể lọc gan bổ não, rất hữu hiệu trong việc phòng ngừa bệnh trạng này.”

Người đại diện khóe miệng co giật.

Trợ lý đắc ý nói tiếp, "Tôi còn thêm vào rất nhiều dược liệu bổ thận tráng dương, như là nhân sâm, nhung hươu, đông trùng hạ thảo (trùng mùa đông cỏ mùa hè?), và vân vân."

Động tác ăn canh của Lăng Lang lập tức dừng lại.

Trợ lý còn đang dương dương tự đắc ca ngợi chính mình, “Một chén canh bổ, nhiều loại hiệu quả trị liệu, mình thật sự là thiên tài."

Lăng Lang không nói được một lời đem canh buông xuống.

"Diễn viên vào vị trí !" Phó đạo diễn thông báo chuẩn bị.

Lăng Lang đi đến bên cửa sổ, tùy ý trời chiều phía sau cậu kéo một vệt bóng thật dài, thế nhưng bóng dáng này cũng bị bóng chấn song cửa sổ đè bên dưới, tựa như cười nhạo Lăng Lang vĩnh viễn không thể thoát khỏi lòng bàn tay nó.

"ACTION!" Đạo diễn ra lệnh bắt đầu.

Phong Hạo đẩy cửa ra, sau đó cả người đều yên lặng bất động.

Lăng Lang chậm rãi xoay người lại, một đầu tóc vàng của cậu đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một màu đen thuần tuý, nổi bật lên sắc mặt tái nhợt dị thường, trên môi cũng không một điểm huyết sắc.

Bởi vì gầy, vành mắt cậu càng hãm sâu, đôi mắt có vẻ đặc biệt lớn, cứ như vậy không hề chớp một cái nhìn chằm chằm đối phương, Phong Hạo biểu tình có một thoáng hốt hoảng, như thể đã quên thân thể chính mình đang ở phương nào, trước mặt mình là ai.

"Ngươi đang làm gì! " chờ đến khi ý thức được Lăng Lang vẫn là Lăng Lang đó, chỉ là nhuộm lại tóc, Phong Hạo sắc mặt trầm xuống nói.

Lăng Lang đi đến bên cạnh bàn, nhấc bút viết mấy chữ to trên giấy.

—— tôi như vậy có phải càng giống anh ta không?

Phong Hạo quay đầu rời đi, "Ngươi xem tiểu thuyết quá nhiều rồi."

Hắn không nhìn thấy, sau khi hắn rời đi, khóe miệng Lăng Lang thoáng gợi lên một nét cười châm chọc thản nhiên.

Ngày từng ngày trôi qua, Lăng Lang bỏ ăn cơm, Phong Hạo tìm cách buộc cậu ăn chút gì đó, cuối cùng thậm chí cưỡng ép trút vào, nhưng không được bao lâu cậu liền nôn ra, nôn đến hôn thiên ám địa. (trời đất tối tăm)

Bác sĩ chẩn đoán cậu mắc chứng biếng ăn, cậu bị mạnh mẽ cố định trên giường, dựa vào tiêm đường glu-cô duy trì sinh mệnh, Lăng Lang hiện giờ, ngoại trừ một hơi thở, không có gì khác biệt với một người chết.

Phong Hạo bắt đầu các loại giận chó đánh mèo, mỗi ngày đều có người vì Lăng Lang mà bị trừng phạt, bọn thuộc hạ vì vậy lo sợ bất an, trung tâm (lòng trung thành) đối với Phong Hạo dần dần dao động, người không đủ trung thành, thậm chí bắt đầu gạt Phong Hạo làm vài chuyện mờ ám. Phong Hạo loạn trong giặc ngoài cùng nhau phát tác, đủ loại phát sinh làm phiền hắn đến sứt đầu mẻ trán, dần dần có chút không rảnh bận tâm Lăng Lang , lực lượng canh phòng ở biệt thự hạ xuống mức thấp nhất.

Rốt cục có một ngày, Lăng Lang thừa lúc bảo tiêu lơi lỏng, dùng hết tia khí lực cuối cùng trốn thoát, Phong Hạo nhận được thông tri nhanh chóng về tới, chặn đường Lăng Lang đang chạy trốn bên ngoài biệt thự.

Một bên là Phong Hạo, một bên là vách núi, dưới vách núi là biển rộng sóng lớn ngập trời.

Lăng Lang đã vào thế hũ nút, Phong Hạo từng bước một tới gần.

"Trở về, " Phong Hạo vẻ mặt âm trầm ra lệnh.

Lăng Lang lui về phía sau một bước.

"Ta kêu ngươi trở về cho ta, " Phong Hạo nghiêm khắc lại lặp lại một lần.

Lăng Lang lại lui về sau thêm một bước, cậu đã đứng ở rìa vách núi, đá vụn dưới chân cậu lăn xuống, nháy mắt bị sóng biển cuốn biệt tăm.

Phong Hạo đứng lại bất động, nhưng Lăng Lang không dừng, cậu chậm rãi xoay người, hướng mặt về phía biển, hoa đã điêu linh, mùa xuân cũng sẽ không về nữa.

Phong Hạo trong lòng nổi lên dự cảm bất tường (không rõ), "Ngươi muốn làm gì?"

Lăng Lang từng chút từng chút xoay đầu lại ——

"CUT!"

Không khí khẩn trương ở hiện trường nháy mắt bị phá hỏng, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào đạo diễn.

“Biểu cảm vừa rồi chưa được, không thể hiện được tâm lý trước khi lâm chung của một người, làm lại lần nữa đi, chuẩn bị bắt đầu, ACTION!”

Lăng Lang đứng ở vách đá hít sâu một hơi, thở ra, lại chậm rãi xoay đầu lại. Lần này, mọi người thấy trong mắt cậu nồng đập hận ý, người trước mắt này, đã tước đoạt hết thảy của cậu—— thân thể cậu, tình cảm của cậu, anh em của cậu, vật cưng cậu yêu sủng, tự do của cậu… Bây giờ, hắn lại muốn đoạt đi sinh mệnh cậu, không có lý do gì cậu lại không hận hắn, cậu hận hắn đến thấu xương.

Mọi người ở đây đều cảm nhận được hận ý thật sâu trong lòng nhân vật, tâm tình bọn họ bị Lăng Lang cuốn hút, cả một đám người vẻ mặt đều ngưng trọng, chính là loại cảm giác này!

"CUT!" Đạo diễn lại một lần nữa cắt ngang.

“Nê không nên dùng ánh mắt này nhìn hắn, nê đối với hắn có hận không sai, nhưng cảm tình của nê là vì yêu mà sinh hận, dù về sau hắn làm nhiều việc quá phận đối với nê, nhưng nê vẫn yêu hắn như cũ! Tình yêu của nê là bị đè nén, nhưng không biến mất, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, nê phải đem nó thể hiện ra, làm lại!”

Lăng Lang lần thứ ba quay đầu, lúc này, mọi người đều nhìn ra mâu thuẫn trong đáy mắt cậu, giữa những vướng mắc hai người đã đi qua, phân không rõ là yêu hay là hận, nhưng hận vẫn nhiều hơn, hai thứ tình cảm kịch liệt gắt gao đan vào nhau, không tìm thấy lối thoát.

Này ánh mắt khiến mọi người cảm nhận nội tâm mâu thuẫn giãy dụa của Lăng Lang, trước mắt họ như thoảng qua từng ngày từng đêm Lăng Lang chịu đủ dày vò trong băng trong lửa, thứ cậu coi như trân bảo rời xa cậu, mà kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này cũng là người mà cậu yêu nhất.

Dù không hề có một câu thoại, thống khổ từ đáy lòng Lăng Lang vẫn lan tràn đến mỗi ngóc ngách, không ai ở đây lại không động dung, thậm chí mũi bắt đầu lên men, chính là loại cảm giác này!

"NO NO NO, " đạo diễn vẫn không vừa lòng, "Nê biểu hiện không tệ, nhưng qua cảm giác còn thiếu thiếu cái gì đó."

"Nê biểu đạt cảm tình rất mãnh liệt, nhưng loại cảm giác này tuy mạnh mà chật hẹp, qua hi vọng thấy được một loại hiệu quả thực thoáng thực mở, nê hiểu hông?"

“Đạo diễn này người Nhận Bản hả,” trợ lý nhịn không được lén nôn trong lòng, “Tôi cảm thấy vừa rồi Lăng Lang đã phát huy rất tốt rồi, tôi thiếu chút cảm động đến rơi nước mắt này.”

“Đây chính là lý do vì sao người ta là đạo diễn, mà cô chỉ là tiểu trợ lý.” Người đại diện phun ngược lại cô.

“Cảnh quay cuối, tôi có thể lý giải vì sao đạo diễn muốn tận thiện tận mỹ (hoàn thiện hết mức đẹp hết cỡ), nhưng Lăng Lang cũng diễn rất đạt rồi, vừa muốn mãnh liệt lại muốn phóng khoáng, đây không phải ép người ta sao?”

“Cô phải tin tưởng, nếu ngay cả một chút khó khăn này Lăng Lang cũng không vượt qua được, cậu ta đã không làm Ảnh đế.” người đại diện kiên định nói.

Lăng Lang nhìn trời, đạo diễn còn đang giúp anh nhập diễn, “Suy nghĩ một chút, suy nghĩ một chút, hắn đã làm gì đối với nê, nê đối hắn là dạng tâm tình gì, một lần cuối cùng, nê muốn cáo biệt hắn như thế nào? Nê hi vọng hắn có thể nhớ kỹ nê? Hay là quên nê? Nê..."

Phong Hạo đi tới, "Tôi nghĩ tôi đại khái có thể hiểu được ý của đạo diễn."

Hai người đồng thời nhìn về phía hắn, “Tôi đoán có lẽ đạo diễn muốn nói, anh yêu tôi, anh hận tôi, anh trút hết tất cả những tình cảm mãnh liệt nhất lên người tôi, nhưng chuyện này đều đã là quá khứ. Anh lập tức sẽ chết, tình cảm nóng cháy bao nhiêu đều sẽ hóa thành hư ảo, những chấp nhất không thể bỏ được của anh, một khắc sau cùng rốt cục có thể buông, anh tựa như đã đến cánh cửa cuối cùng của nhân sinh tù túng, tiến một bước về phía trước, trời cao biển rộng.”

Đạo diễn vỗ tay một cái: “Chính là ý này!”

Lăng Lang hiểu rõ ý hắn, tựa hồ minh bạch điều gì.

Camera lại một lần nữa khởi động, trước mắt bao nhiêu người, đứng bên vách núi, Lăng Lang thong thả quay đầu lại, cái thoáng nhìn cuối cùng của cậu trong đời, gió biển cuồn cuộn bay góc áo trắng như tuyết, mái tóc đen cũng bị gió thổi làm hỗn độn.

Lăng Lang nhìn Phong Hạo, người đàn ông mà cậu đã từng, thậm chí hiện giờ, không lúc nào không yêu sâu đậm.

Từ lúc đầu hắn cứu cậu trong kho hàng, đến khi đem cậu mang về nhà, ôn nhu ôm cậu, lừa gạt cậu, cầm tù cậu, hủy diệt cậu… Chuyện cũ rõ ràng hiện lên trong lòng, tất cả những tốt đẹp, những hồi ức không thể quên, tựa như ngọn đèn lao đến trước mắt cậu.

Cậu nhìn thấy cả cuộc đời mình, lại bình tĩnh như đang nhìn chuyện xưa của một người nào khác.

Lăng Lang lẳng lặng dừng mắt nơi Phong Hạo, nhưng suy nghĩ đã bay xa ngoài ngàn dặm.

Anh không còn phân rõ là đang diễn hay là hiện thực, như thể một giây sau đã phải cùng đối phương rời xa nhau.

Nếu mình chết đi như vậy, mình sẽ tiếc nuối điều gì đây?

Lăng Lang nghĩ, có lẽ tiếc nuối lớn nhất, là bản thân còn là một xử nam.

Khi anh sinh ra ý nghĩ này, trong ánh mắt yêu say đắm quẳng đến Phong Hạo có thêm vài phần hận ý.

Tôi sắp tìm cái chết rồi, mà cậu còn chưa có ăn nằm với tôi đâu.

Có điều sau này cậu cũng không còn cơ hội thượng tôi nữa. Nghĩ đến đây, Lăng Lang mỉm cười, xoay người nhảy xuống vách núi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio