-...Hai người...là ANH EM, trong cấu tạo tế bào gen hai người có gen chung từ bố Vị bác sĩ đẩy gọng kính, mắt nhìn chăm chăm vào tờ kết quả xét nghiệm và từ tốn nói. Hai chữ "anh em" vang lên đầy xót xa, như một cú đánh hạ gục cả Đình Nhã và Gia Bảo. Đình Nhã ngồi phịch xuống chiếc ghế, cả người như không còn chút sức lực, mặt tái mét, mắt đỏ hoe, bàn tay cô run run nắm chặt lại. Anh em sao? Anh em.....Đời đúng là lắm oan trái. Kết quả xét nghiệm đã như vậy, cô biết phải nói gì đây? Cô với anh....là không thể. Không thể yêu. Anh là anh trai của cô.
Gia Bảo đứng ngây ra một lúc, bàn tay giận dữ siết chặt. Anh kích động lao đến, nắm cổ áo vị bác sĩ kia và gằn giọng:
- Nói láo! Các người đều là nói láo! Các người làm việc kiểu gì vậy? Mau xét nghiệm lại cho tôi! Xét nghiệm lại, nhanh lên!
- C....cậu Gia Bảo....cậu bình tĩnh. Tất cả mọi thứ đều là sự thật. Tôi nói dối cậu để được gì chứ? Cậu....cậu làm ơn buông tôi ra- Vị bác sĩ run sợ, lắp bắp nói không thành câu
- Không đúng! Đó không phải sự thật! Xét nghiệm lại, mau lên! Xét nghiệm lại!- Mắt Gia Bảo đỏ ngầu vì giận dữ, anh hét lên, tay vẫn nắm chặt cổ áo vị bác sĩ. Cả người anh như run lên, chưa bao giờ anh thấy sợ đến thế. Anh có cảm giác như nếu anh buông vị bác sĩ ra thì cái kết quả kia sẽ là sự thật và mọi thứ sẽ tan vỡ.
- Đủ rồi, dừng lại đi! Anh làm vậy thì được gì chứ?- Đình Nhã nhào đến kéo tay Gia Bảo ra, nước mắt giàn giụa trên má. Vị bác sĩ kia vội hất tay Gia Bảo ra và nhanh chóng chạy đi, nét mặt vẫn còn hoảng sợ
- Đình Nhã, làm ơn, em đừng tin họ. Họ đang nói dối thôi. Xin em, đừng rời bỏ anh- Gia Bảo nói giọng van xin
- Xin lỗi, Gia Bảo. Em về đây. Tạm biệt....anh trai...- Đình Nhã mỉm cười buồn bã, cô quay người, chạy đi thật nhanh, bởi cô sợ nếu ở bên anh, cô sẽ không kìm được lòng mình mà làm cái điều trái với đạo lý đó. Yêu anh trai của mình ư? Cô không thể.
Gia Bảo sững người nhìn cô, ánh mắt thất vọng và đau đớn. Anh bật cười lớn, lấy tay che đi khuôn mặt, che đi giọt nước mắt chảy trên má. Em gái của anh....Đình Nhã....Đau làm sao!
Mấy ngày sau.....
- Đình Nhã, con định nằm dài như vậy đến khi nào? Dì biết là khó để con chấp nhận sự thật nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể thay đổi được. Con hãy mau quên cậu ta đi, trên đời này không thiếu gì người để con yêu cả - Dì An thở dài, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường
Đình Nhã im lặng, trùm chăn lên kín đầu. Cô không biết mình nên làm gì nữa. Từ hôm nhận được kết quả, cô đã nằm lì trên giường, không đi đâu cả, ngay cả ăn uống, cô cũng chẳng thiết. Thì ra, cô đã phải trả một cái giá quá lớn để được yêu, để được hạnh phúc. Cái giá đó....cô cũng không ngờ được nó lại oan trái như vậy. Giá như ngay từ đầu, cô không gặp anh, cô không biết anh, thì bây giờ sẽ không phải đau như thế này. Nước mắt cô lại lăn dài. Tim cô đau quá! Tại sao ông trời lại bất công vậy chứ? Để cô nếm trải cảm giác được yêu, cho cô hạnh phúc, xong lại nhẫn tâm cướp mất tất cả.
- Đình Nhã, con nghe dì nói không? Con định nằm dài đến khi nào đây? Con muốn chết luôn sao? Mấy ngày nay con chưa ăn gì đâu đấy- Dì An kéo cái chăn ra, gắt lên
- Dì à, cứ mặc con đi. Con mệt lắm- Đình Nhã mệt mỏi kéo lại cái chăn, cô nhắm mắt lại
- ....- Dì An im lặng một hồi, rồi đột nhiên cất tiếng nói- Con đi xem mắt đi.
- Sao ạ?- Đình Nhã quay lại, ngơ ngác nhìn dì An
- Đi gặp mặt một người đàn ông khác là cách tốt nhất để quên đi người cũ- Dì An thản nhiên nói, mắt nhìn cô dò xét
- Con...không được. Dì đang nói gì vậy ạ?- Đình Nhã cắn môi, cô lắc nhẹ đầu
- Đây là yêu cầu của dì, chứ nhìn con tự giết chết bản thân, dì không chấp nhận được. Con mau đi thay quần áo đi, dì sẽ hẹn người ta tới gặp con. Anh ta là Dương Thiên Bảo, tuổi, là giám đốc một công ty tầm cỡ ở Tô Châu (bịa thôi), đang độc thân- Dì An nghiêm giọng
- Không được, dì à, con.....- Đình Nhã ngập ngừng, cô rất muốn từ chối, nhưng cô sợ dì An sẽ thất vọng
- Không nói nhiều. Mau đi thay đồ đi! Dì ra trước để hẹn người ta. Con mau lên đấy- Dì An quay đi thật nhanh, không để Đình Nhã nói câu gì
Đình Nhã mím nhẹ môi, ngồi thừ người trước gương. Cô mở hộp trang điểm, đánh một lớp phấn nhẹ, cốt để che đi vết quầng thâm dưới mắt do mấy ngày liền không ngủ, và cũng để che đi vẻ xanh xao trên khuôn mặt. Chỉ có mấy ngày thôi, mà trông cô tàn tạ quá. Cô khẽ thở dài, và bước về phía tủ quần áo. Cũng phải thôi, đây là cách tốt nhất, để cô quên đi Gia Bảo, cô nên đi. Nhưng quên một người quả không dễ.....
Nhà hàng BCD. Đây là nơi rất phù hợp với các cặp tình nhân. Bề ngoài trang trí những chậu cây, trên cửa còn treo một sợi dây nhũ. Bên trong thì khá rộng, với các bàn ăn sang trọng. Đèn chùm sáng rực rỡ trên trần nhà, thỉnh thoảng trong nhà hàng lại phát ra tiếng nhạc dịu nhẹ. Đình Nhã cau mày, cô cầm ly nước lên, vừa uống vừa nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trước mặt với vẻ không hài lòng. Chỉ là đi gặp mặt bình thường thôi, có cần bày đặt "tạo dáng" như vậy không? Người này quả thật không đáng tin chút nào, lại có tính khoe của. Nói chuyện với cô thì cứ cố ý giơ cái đồng hồ ở cổ tay lên, xong còn vuốt vuốt tóc, giả bộ mỉm cười nữa chứ. Thật không còn lời nào diễn tả được. Chưa kể còn cái giọng điệu huênh hoang, phục vụ chưa nói câu gì đã xả ra một tràng. Nào là cho món đắt tiền nhất, nào là cho loại rượu xịn nhất.... Đình Nhã chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ. Dương Thiên Bảo. Cái tên rõ đẹp mà thực tế người chẳng như vậy
- Ừm, không biết cô Đình Nhã thích mẫu con trai thế nào?- Dương Thiên Bảo nhìn cô chờ đợi, mắt cứ hau hau làm cô phát ghét
- À, là mẫu người tế nhị, KHIÊM TỐN và ÍT NÓI- Đình Nhã cười dịu dàng, ánh mắt lạnh nhạt liếc gã
- À, vậy hả? ha ha- Dương Thiên Bảo cười gượng. Không khí bỗng trở nên căng thẳng
Đình Nhã siết chặt tay, có kìm nén cơn tức. Cô chưa bao giờ thấy một tên đàn ông nào như vậy. Thật sự quá nhạt nhẽo và bực bội mà. Là giám đốc công ty tầm cỡ sao? Đúng là sai bét, chẳng qua cô thấy là gã này tự đánh bóng sơ yếu lý lịch thì có. Cô không thể hiểu nổi dì An nghĩ gì mà lại cho cô gặp mặt với một tên khùng khùng nữa. Vẻ bất mãn khiến mặt cô hơi xịu xuống, mắt nhìn xung quanh đầy thờ ơ.
Bên ngoài nhà hàng.....
Bên kia đường, có một chiếc ô tô sang trọng đang đỗ ở đó. Trong xe, có một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi. Khuôn mặt anh sầm lại vì giận dữ, hai tay bóp chặt cái vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo chứa đầy sát khí, anh nhìn chằm chằm về phía chiếc bàn cạnh cửa kính mà Đình Nhã và gã kia đang ngồi, anh gằn từng từ:
- Đình Nhã....Chuyện này là sao?
..................................................................
- Xin lỗi, nhưng anh có thể ngưng nói một chút được không? Tôi hơi nhức đầu- Đình Nhã nhíu mi, cô cất giọng lạnh lùng, mắt nheo lại vẻ không hài lòng
- A ha ha, tất nhiên là được. Xin lỗi cô, tôi....tôi vô ý quá...- Dương Thiên Bảo cười ngượng, gã lúng túng nói và cầm ly rượu lên uống cạn
Đình Nhã thở dài, cô ôm đầu. Ôi chúa ơi, cô phải ngồi với tên điên này tới bao giờ đây? Thực sự cô rất muốn bỏ về luôn nhưng lại không biết phải nói thế nào? Nói thẳng thì bất lịch sự quá, mà nếu cố ngồi thêm chắc cô chết mất. Những lúc thế này, cô lại càng nhớ anh hơn, anh chưa bao giờ làm cô thấy mệt mỏi khi ở bên anh, anh luôn đem lại cho cô cảm giác bình yên và hạnh phúc. So với anh, những tên đàn ông khác chẳng bằng một phần. Đau lòng thay, cô lại không thể yêu anh. Đình Nhã đang suy nghĩ miên man thì bỗng cô bị một cánh tay mạnh mẽ kéo cô đứng dậy. Một bóng người cao lớn kéo cô về phía sau lưng người đó , rồi rất nhanh, người đó vung tay, đấm thẳng vào mặt Dương Thiên Bảo
Bốp!!!
- Á!