Oan gia ngõ hẹp.
Sớm không tới trễ không tới, cố tình tới ngay lúc này……
Tạ Tri Vi liếc mắt nhìn Mục Hạc, mà Mục Hạc cũng mặt mày hớn hở nhìn lại, rõ ràng người trong trung tâm mâu thuẫn là hắn, vậy mà hắn ngược lại giống như một người ở ngoài cuộc.
Sở Tri Thị không đợi cho Tạ Tri Vi kịp nói gì, hắn như sấm rền gió cuốn nhanh chân chạy tới: “Nhị sư huynh, sư huynh ngồi nghỉ một lát đi.”
Tạ Tri Vi đương nhiên không nghe theo hắn, một bước cũng không nhúc nhích: “Ngươi đừng xúc động.”
“Đệ xúc động sao?” Sở Tri Thị bỗng nhiên nổi giận, cất cao giọng nói, “Đệ nếu như xúc động thì lúc ở trong lao tù đã sớm đập đầu chết rồi, còn để cho tên khốn kiếp này ức hiếp như vậy sao? Đệ sợ nhìn thấy hắn sẽ nhịn không được mà ra tay khiến Nhị sư huynh khó xử, nhưng hắn hết lần này tới lần khác tới đây lắc lư, đệ cũng hết cách!”
Hắn đường đường là một người đàn ông cao lớn, thành chủ của Càn Dương Thành, thế mà hai lần bị bắt, lần đầu tiên đánh gãy cánh tay, lần thứ hai kém chút nữa mất mạng. Coi như lòng dạ hắn có rộng rãi hơn nữa cũng không thể nhịn, đây căn bản không phải là chuyện chỉ hai câu ba lời là có thể cho qua.
Cánh tay Sở Tri Thị còn chưa khỏi hẳn nhưng hắn đã chờ không kịp, trực tiếp triệu Phá Lôi Kiếm ra. Phá Lôi là trọng kiếm, trĩu nặng nằm ở trên tay hắn.
Tạ Tri Vi lo lắng nói: “Tiểu sư đệ, cánh tay ngươi!”
Tay áo Tạ Tri Vi bỗng nhiên bị kéo một chút, Mục Hạc ôn nhu nói: “Sư tôn chúng ta đi thôi, đệ tử còn muốn nói chuyện kim chủ với người.”
Sắc mặt Sở Tri Thị càng tiến thêm một bước trở nên khó coi hơn.
Bảo hắn đừng xuất hiện ở trước mặt, hắn nghe lệnh rời đi, đó là chịu thua. Sở Tri Thị một bộ tư thế hưng sư vấn tội, Mục Hạc lại tự ý bỏ đi, đây rõ ràng là không coi ai ra gì.
Thiền Tông vào đêm tĩnh mịch tường hòa, chút động tĩnh này sớm đã đưa hai vị tu vi cao thâm là Nhan Tri Phi và Độ Sinh đến đây. Nhan Tri Phi vừa thấy tình hình này liền hiểu ra, lúc hắn đáp xuống đất đã trực tiếp che ở trước mặt Sở Tri Thị: “Tri Thị, ngươi hãy bình tĩnh.”
Sở Tri Thị không dao động: “Đại sư huynh, cơn giận này đệ nuốt không trôi, hôm nay các huynh ai cũng đừng ngăn cản đệ.” Hắn lướt qua Nhan Tri Phi, nói với Mục Hạc, “Tiểu tử ngươi đừng có trốn tránh, là anh hùng thì mau cầm đao thật thương thật ra đánh một hồi.”
Nhan Tri Phi trầm giọng nói: “Trên người hắn có ba đóa hoa sen Hắc Bạch Hồng, ngươi lấy cái gì để đánh?”
Trước kia Độ Sinh đối với việc Tạ Tri Vi chết vô cùng tiếc hận, mấy ngày gần đây nghe thấy tin đồn hắn phi thăng sống lại còn không tin lắm. Thẳng cho đến hôm nay nhìn thấy người thật, lại biết được lúc Xích Viêm đột kích người bịt mặt ra tay tương trợ cũng là Tạ Tri Vi, không khỏi càng thêm bội phục hắn. Lúc này thấy hắn bị kẹp trong tình thế khó xử, lập tức tới đây hoà giải: “Thế tử lâu rồi chưa tới Thiền Tông, hôm nay vừa đến liền gặp được mấy vị sư bối cũng là hữu duyên. Chắc hẳn lúc này còn chưa nói xong chuyện cũ, xin cứ tự nhiên, lão nạp không quấy rầy.”
Lời này khéo léo làm cho mục đích Mục Hạc đến đây trở nên mơ hồ, đồng thời xem nhẹ mối quan hệ giữa hắn ta với Tạ Tri Vi. Độ Sinh nói xong cũng không đi, đứng ngay tại chỗ, Sở Tri Thị ngại với thể diện của ông ta, cũng không tiện giương nanh múa vuốt làm ầm ĩ.
Tạ Tri Vi âm thầm cảm kích, trở tay kéo Mục Hạc một chút, nhỏ giọng nói: “Đi, mau nhận lỗi với tiểu sư thúc ngươi.”
Người ở chung quanh càng ngày càng nhiều, Đạm Đài Mộng và Hạ Tri Ỷ đứng chính giữa đám đệ tử Đạo Tông, mặt không cảm xúc nhìn xem. Trước mắt bao người, nếu Mục Hạc chịu nhận lỗi, tất nhiên sẽ cho Sở Tri Thị đầy đủ mặt mũi.
Chẳng qua hắn ta là thân vương thế tử, sắc mặt có lẽ sẽ u ám khó coi.
Nhưng Tạ Tri Vi cảm thấy không sao cả, sai chính là sai, chuyện này là Mục Hạc đuối lý. Nói lời xin lỗi với người ta thì có làm sao, hai người đi đường va chạm nhau còn phải nói tiếng “Rất xin lỗi”, Phô Mai đến bây giờ mới nổi bão, có thể thấy đã nhịn rất nhiều.
Qua hồi lâu, Mục Hạc mới mở miệng: “Sư tôn.”
Tạ Tri Vi thúc giục: “Mau nói đi.”
Mục Hạc cũng nhỏ giọng thì thầm: “Đệ tử có thể nhận lỗi, nhưng sư tôn phải đáp ứng một điều kiện với đệ tử.”
Tạ Tri Vi cảnh giác: “Điều kiện gì?”
Mục Hạc cong khóe môi lên: “Đệ tử vẫn chưa nghĩ ra, sư tôn cứ đáp ứng trước rồi nói sau.”
Tạ Tri Vi cự tuyệt: “Không được, lỡ như ngươi đưa ra chuyện mà ta không muốn làm, chẳng phải là khó xử sao?”
Mục Hạc trầm ngâm nói: “Vậy…… Đến lúc đó nếu sư tôn thật sự không nguyện ý, đệ tử lại sửa đổi.”
“Được, cứ như vậy, mau đi đi.”
Dưới đủ loại ánh mắt, sư đồ hai người khe khẽ nói nhỏ với nhau, lộ ra đặc biệt vô lễ. Tạ Tri Vi thì còn đỡ, hắn nhìn chung quanh cố kỵ mặt mũi, Mục Hạc lại không coi ai ra gì, trong mắt chỉ có sư tôn nhà mình.
Cánh tay cầm Phá Lôi Kiếm của Sở Tri Thị run rẩy, cũng không biết là cầm không được hay là tức giận. Đạm Đài Mộng dời đi ánh mắt, nhìn về phía khác. Nhan Tri Phi nhíu mày vừa định nói gì đó, chỉ thấy Mục Hạc gật đầu mỉm cười với Tạ Tri Vi, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Sở Tri Thị.
Sở Tri Thị đề phòng nhìn hắn chằm chằm, đưa Phá Lôi Kiếm ra chắn ở trước người.
Tạ Tri Vi vừa nhìn thấy hàn quang trên thân kiếm chỉ vào Mục Hạc, nhịn không được cũng vội vàng bước qua.
Chung quanh yên tĩnh lạ thường, một mặt là Nhan Tri Phi và Độ Sinh đều lộ vẻ nghiêm túc, những người khác cũng không dám lên tiếng. Mặt khác, bọn họ cảm thấy Sở Tri Thị và Mục Hạc giương cung bạt kiếm, Mục Hạc ngày thường trong mắt không có một hạt bụi như vậy, sao có thể nhận lỗi với người khác?
Mục Hạc cũng không nhìn kiếm trong tay Sở Tri Thị, hắn khẽ vén áo bào, khom người xuống nói: “Tiểu sư thúc, lúc trước đã đắc tội với người, đệ tử xin nhận lỗi với Tiểu sư thúc.”
Mục Hạc thủ đoạn độc ác, nhưng hình tượng tuyệt hảo. Trong nguyên tác từng miêu tả qua, nhân cách mị lực của hắn không chỉ có tác dụng với nữ nhân. Hắn lôi kéo lòng người cũng rất khéo léo, cho dù hắn nói gì làm gì, đều có sức thuyết phục không thể hiểu nổi, đây là nhờ vào hào quang vai chính của hắn.
Lúc này vẻ mặt hắn thành khẩn, thái độ khiêm tốn, khiến người ta không cách nào liên hệ với hình tượng tàn nhẫn độc ác, thậm chí cảm thấy hắn làm như thế thật đáng thương, là chịu ủy khuất.
Tạ Tri Vi đứng ở một bên, nửa ngày không thấy Sở Tri Thị lên tiếng, mà Phá Lôi Kiếm lại bỗng dưng hơi run lên. Tạ Tri Vi tiến về phía trước một bước: “Tiểu sư đệ có phải đã mệt rồi không? Buông kiếm xuống có được không?”
Mục Hạc nghe theo lệnh của Tạ Tri Vi, vốn dĩ đã có chút thiếu kiên nhẫn, lúc này nhịn không được thoáng đứng dậy.
Mà vẻ mặt Sở Tri Thị chỉ đang kinh ngạc nhìn cánh tay cầm kiếm của mình, rất nhanh, kinh ngạc kia đã biến thành kinh hoảng. Hắn run giọng nói: “Đệ, cánh tay đệ, không nghe sai khiến……”
Hắn nói được một nửa, Mục Hạc đã cảm nhận được một cỗ linh lực không thể hiểu thấu, không thuộc về Sở Tri Thị, càng không thuộc về bất kỳ người nào ở đây trong lúc này—— nhưng lại đến từ cánh tay bị đánh gãy của Sở Tri Thị.
Tạ Tri Vi theo sau cũng kịp phản ứng, hắn vừa định tiến lên xem xét, nhưng bỗng nhiên ngã sang một bên.
Trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh vang lên đinh tai nhức óc, bao trùm lên tất cả những tiếng kinh hô và thét chói tai. Hành lang to lớn hiện ra cảnh tượng đất rung núi chuyển, bên tai Tạ Tri Vi đều là tiếng ầm ầm. Tiếng nổ liên tục từ xa đến gần, lại từ gần đến xa, âm thanh không ngừng quanh quẩn.
Mất một lúc lâu, Tạ Tri Vi mới có thể bò dậy từ trên mặt đất. Trong cổ họng có mùi tanh, bên miệng ẩm ướt, hắn theo bản năng lấy tay quẹt một cái, phát hiện là máu.
Những người chung quanh bỏ chạy tán loạn, sắc mặt Độ Sinh tái nhợt, đang kêu cái gì đó. Đạm Đài Mộng gục ngã dưới hành lang, mà thân mình Đàm Đạo Dao che chắn trên người nàng, sau lưng bị đốt cháy một mảnh, toàn thân đều là máu.
Tạ Tri Vi mờ mịt nhìn về nơi Sở Tri Thị và Mục Hạc đang đứng, vẻ mặt tràn đầy không thể tin.
Cánh tay kia của Sở Tri Thị hoàn toàn biến mất, trên bờ vai máu thịt be bét, hắn ta không nhúc nhích nằm ở nơi đó, không biết là sống hay đã chết. Nhan Tri Phi lo lắng chạy tới, nói với Tạ Tri Vi: “Tri Vi, nơi này nguy hiểm, đệ tìm nơi nào đó tránh trước đi.” Hắn cũng không kịp dặn dò nhiều, lập tức kêu mấy tên đệ tử tới khiêng Sở Tri Thị.
Tạ Tri Vi lẩm bẩm nói: “Thế này mẹ nó…… Là cái kịch bản rác rưởi gì vậy?”
Đang nói chuyện bình thường tại sao đột nhiên nổ tung? Còn nổ đến hung tàn như vậy?
Thiền Tông trong chớp mắt đã biến thành biển lửa, kiến trúc ở sau núi mới vừa hoàn thành được hơn phân nửa lại bị đốt sạch. Nhưng những thứ này không thể so với mạng người, đệ tử Thiền Tông và Đạo Tông người thì chết người thì bị thương, tình cảnh phảng phất như bị gió thảm mưa sầu bao phủ.
Tạ Tri Vi sau một hồi ngơ ngẩn bỗng nhiên nhớ tới, mới vừa rồi lúc cỗ linh lực không thể hiểu thấu kia đánh úp về phía hắn, rõ ràng là Mục Hạc đã đẩy hắn ra, vì hắn mà hứng lấy một đòn trí mạng.
Vậy Mục Hạc đâu?
Hắn ta chính là đứng ở trung tâm điểm nổ!
Người khác đều chạy ra bên ngoài, Tạ Tri Vi thì ngược lại nhắm thẳng về phía biển lửa. Hắn cầm Thanh Bình Kiếm trong tay, ngăn linh lực kỳ quái và ánh lửa tứ tán ập đến, sau mấy lần mò mẫm, rốt cuộc tìm được một bóng áo trắng ở trong ngọn lửa.
Bốn phía xung quanh Mục Hạc đều là ánh lửa ngút trời, vạt áo trước của hắn có vết máu, khóe miệng còn sót lại một tia tàn huyết, Bạch Liên và Hắc Liên ở sau lưng hắn không ngừng lúc đóng lúc mở tỏa ra ánh sáng yếu ớt, mà Hồng Liên với cánh hoa run rẩy đã không cách nào mở ra.
Vốn dĩ mấy món bảo vật này không dung hợp hoàn toàn ở trên người hắn, toàn dựa vào Tạ Tri Vi độ linh lực để duy trì. Lần độ linh lực lúc trước đã cách một đoạn thời gian, lần này lại gặp xung kích mạnh, Mục Hạc đã bị trọng thương.
Tạ Tri Vi lớn tiếng kêu tên hắn, cầm Thanh Bình Kiếm gạt ngọn lửa ra, Mục Hạc tức khắc tìm được phương hướng, lảo đảo đi về phía hắn.
“Sư tôn.” Hắn cầm chặt tay Tạ Tri Vi, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng bên khóe môi Tạ Tri Vi, “Người bị thương rồi ư?”
“Ta không kịp đề phòng bị chấn động hai lần, không thành vấn đề, chúng ta đi thôi.” Tạ Tri Vi không rảnh để dây dưa, lôi kéo hắn xông ra bên ngoài, một bên hỏi hắn: “Tại sao lại như vậy?”
Thân là nam chính Mục Hạc lại lắc đầu, trầm giọng nói: “Đệ tử cũng không biết.”
Đậu xanh, nam chính nói hắn không biết?
Thật là chuyện nực cười lớn. Nơi như Thiền Tông bị người ta động tay động chân, Độ Sinh vẻ mặt mờ mịt, có lẽ tồn tại một tên Boss cực kỳ nguy hiểm ẩn nấp ở đâu đó, nam chính cũng không có manh mối. Độ khó của cái kịch bản này cũng quá nghịch thiên rồi!
Nổ mạnh còn đang diễn ra, Tạ Tri Vi lại không rảnh nghĩ tới “Đi, tìm nơi nào đó để ta độ chút linh lực cho ngươi.”
Với tình trạng hiện nay của nam chính, linh lực thấp cộng thêm có thương tích, quả thực rất dễ bị người treo lên đánh, lỡ như hung thủ phía sau màn đến đây, vậy chẳng phải……
Tạ Tri Vi còn đang sầu lo việc này, bỗng nhiên lại có một ngọn lửa khác lao thẳng tới đây. Hắn vội vàng kéo Mục Hạc tránh sang một bên, cả con đường xuất hiện đầy khe nứt. Hắn quay đầu rời đi, nếu khu vực sau núi đều có địa lôi, vậy đi tới phía trước.
Sau khi vượt qua tầng tầng kiến trúc lung lay sắp đổ phía sau núi, xa xa thấy được Đại Hùng Bảo Điện lẳng lặng đứng sừng sững ở trước núi.
Toàn bộ Kim Quang Thiền Tông lấy lưng núi làm ranh giới, đúng là một nửa nguy hiểm, một nửa an toàn. Những người bỏ chạy đều sôi nổi đến phía trước Đại Hùng Bảo Điện để tị nạn. Tất cả những nơi bị thiêu hủy đều là nơi ở, không có đồ vật quan trọng, sắc mặt Độ Sinh thoáng hòa hoãn đôi chút. Nhưng nghĩ đến mấy tăng nhân đã chết, vẫn khiến ông ta xót xa than thở không thôi.
Đạm Đài Mộng cõng Đàm Đạo Dao hơi thở thoi thóp trên lưng đi tới, gương mặt nàng lấm lem bụi đất nhưng trên thân hoàn hảo không tổn hao gì. Nàng nhẹ nhàng đặt Đàm Đạo Dao lên bậc thang, dùng tay che lại lỗ máu trên lưng nó, nhưng dòng máu vẫn rò rỉ trào ra không cách nào ngăn nổi. Hạ Tri Ỷ ở bên cạnh lắc đầu nói gì đó với nàng, nàng chỉ là ngơ ngác nhìn Đàm Đạo Dao, không biết có thể nghe thấy không.
Tạ Tri Vi dìu đỡ Mục Hạc cũng định đi về hướng Đại Hùng Bảo Điện, nhưng sắc mặt Mục Hạc bỗng nhiên ngưng trọng: “Sư tôn, không đúng.”
Tạ Tri Vi sửng sốt: “Sao vậy?”
Hắn nói xong cũng cảm thấy kỳ quái, trước tiên điên cuồng oanh tạc một trận ở sau núi, nổ đến mức người ta mất đi năng lực hành động, sau đó giống như ruồi nhặng mất đầu vọt tới trước núi. Vì sao lại có loại cảm giác giống như lùa vịt xuống nước?
Có cái gì đó đang đợi trong Đại Hùng Bảo Điện này.
Tạ Tri Vi căng thẳng trong lòng, gật đầu nói: “Chúng ta phải mau chóng rời khỏi Thiền Tông.”
Hắn cầm Thanh Bình Kiếm, còn chưa kịp ném lên không trung, sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng hỏi thăm: “Vương nhi, ngươi muốn đi đâu?”
Lời tác giả: Chương đầu tiên của năm , chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, tất cả thuận lợi ~
—
Fall Moon: Chương được đăng vào ngày //.
Tác giả, phía trên chị bẻ cua gắt, cuối chương chị lại chúc mừng năm mới, chị cố ý chọn ngày này ném chương này lên để không bị đánh đúng không? =”=