Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

chương 124: dò hỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Tri Thị nói xong, nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Là Nhị sư huynh căn dặn hắn?”

“Chuyện xảy ra đột ngột, lúc ấy ta cũng bị hắn đẩy ra…… làm sao mà căn dặn?” Tạ Tri Vi vô cùng bất ngờ, cúi đầu nghĩ nghĩ, lại hơi hơi hiểu ra.

Mục Hạc vốn rất thông minh, có khả năng quan sát cực cao đối với tất cả xung quanh mình, cũng có thể dựa vào biến hóa nhỏ bé để đưa ra phản ứng cực nhanh. Chỉ bởi vì ở trước mặt hắn luôn sử dụng chiêu trò đùa giỡn nên những hào quang sáng chói này mới bị lu mờ đi. Với người ngoài bên kia thì là yêu nghiệt, với Tạ Tri Vi hắn bên này thì chính là đứa trẻ lớn xác, quá phân biệt rồi!

Lúc ấy Sở Tri Thị cách hắn và Mục Hạc gần nhất, hắn còn cho rằng Sở Tri Thị bị run tay là do kiếm nặng, Mục Hạc lại có thể nhạy cảm nhận ra được cỗ khí tức không bình thường kia, thậm chí còn liên hệ tới hung thủ phía sau màn —— Sở Tri Thị cũng không phải kẻ ngốc, vì lẽ đó, hung thủ tất nhiên là muốn giết Sở Tri Thị diệt khẩu.

Không thể để hắn ta được như ý.

Mục Hạc trong nháy mắt đưa ra quyết định này. Mặc kệ là xuất phát từ ý tốt hay xuất phát từ tính toán, hành động này đều cứu Sở Tri Thị và chính hắn.

Sở Tri Thị liếc mắt nhìn Tạ Tri Vi, lắc đầu nói: “Lúc thì tốt lúc thì xấu, đầu tiên là kêu đánh kêu giết, bây giờ lại tốt bụng phát thiện tâm. Đệ thật không hiểu tên đồ đệ này của Nhị sư huynh, âm dương quái khí, cũng chỉ có sư huynh mới quản được hắn.”

Thẳng nam sao có thể hiểu được bụng dạ của gay.

Tạ Tri Vi tùy tiện cười với hắn ta một chút. Nhớ lại chuyện đã qua, mới cảm thấy từng bước đều là mạo hiểm. Bởi vì lần thứ nhất hắn cứu Sở Tri Thị ra ngoài, lúc ấy Mục Hạc còn đang bị bệnh, làm sao có thể nhịn được cơn tức giận này?

Mục Hạc vô cùng thiếu cảm giác an toàn. Hắn cho rằng, Tạ Tri Vi tuyên bố sẽ không thích bất kỳ người nào, vậy rất có thể sẽ bởi vì những tình cảm khác mà bỏ hắn ra đi. Tình thầy trò, nghĩa đồng môn, lòng từ bi, đều có thể bị những thứ khác thay thế.

Cho nên hắn mới gấp gáp tìm Sở Tri Thị để xuống tay, thậm chí còn xem Đạo Tông là cái đinh trong mắt mình.

Mà bây giờ hắn đã có cảm giác an toàn, tất nhiên không là giống nhau.

Tạ Tri Vi thở dài, đại khái vẫn là bởi vì sau ba ngày ba đêm ở trong huyễn cảnh, hắn không đánh không mắng cũng không trách cứ, ngược lại dỗ ngọt trấn an, đã khiến cho Mục Hạc hiểu lầm chuyện gì đó, từ đó hắn ta mới an tâm. Vốn dĩ muốn tìm cơ hội nói cho rõ ràng, nhưng ai ngờ sau đó lại……

Nhan Tri Phi hỏi: “Tri Vi, nếu nguồn gốc vụ nổ đến từ cánh tay của Tri Thị, mà cánh tay này lại do Doãn Thương Sơn chữa trị, chẳng lẽ……”

Tạ Tri Vi và Sở Tri Thị cùng gật đầu một lượt, Hạ Tri Ỷ thì hơi mở to mắt.

Tạ Tri Vi nhắm mắt lại: “Ngày đó trước Đại Hùng Bảo Điện, Doãn Thương Sơn một mặt nói xấu đồ đệ của ta, một mặt lại lấy an nguy của Đạo Tông ra uy hiếp, khiến ta có miệng nhưng không thể nói. Nếu không, nhất định sẽ không để hắn mang đồ đệ của ta đi.”

Hạ Tri Ỷ nói: “Khó trách lúc ấy Nhị sư huynh kích động đến thế. Nhưng với tu vi của Nhị sư huynh, lại không thể lấy cứng đối cứng đấu với hắn, chẳng lẽ nói……”

Tạ Tri Vi rũ mí mắt xuống: “Ta không có khả năng thắng hắn.”

Tiếng hít thở sâu dần dần vang lên.

Sở Tri Thị ngạc nhiên: “Nhị sư huynh nói đùa cái gì vậy, hắn ta là loại hàng gì, sao có thể so sánh được với sư huynh? Chẳng lẽ hắn ta luyện công pháp cấp tốc bàng môn tà đạo gì đó?”

Sắc mặt Tạ Tri Vi ngưng trọng, chậm rãi nói: “Không phải công pháp cấp tốc, nhưng cũng không khác bao nhiêu.”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh. Độ Sinh ngồi ở một bên, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời mà chỉ đếm Phật châu, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên ánh mắt Tạ Tri Vi dừng lại trên người ông ta: “Ở đây Độ Sinh đại sư là tiền bối từng trải lâu nhất, về chuyện liên quan đến thế ngoại Ma giới, chắc hẳn hiểu biết của ngài so với Tạ mỗ sâu hơn nhiều.”

Độ Sinh buông Phật châu, thở dài: “Việc này bần tăng chỉ nghe các vị sư bối kể lại, trên phố cũng có lưu truyền nhưng không có tài liệu ghi chép. Vốn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ…… lại là sự thật.”

Năm người nhốt ở trong phòng bí mật thảo luận một hồi, thời gian không quá một bữa cơm, chân tướng đã sáng tỏ.

Liên quan tới lệ khí của Ma giới, lời bàn từ trong miệng Độ Sinh nói ra vô cùng đáng tin cậy. Đạo Tông và Thiền Tông giờ phút này đã nhận thức được tính nghiêm trọng của tình thế, hơn nữa đối với con người Doãn Thương Sơn không còn ôm bất kỳ tâm lý may mắn nào.

Nếu ông ta là người lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện cho nổ nát Thiền Tông. Lúc ấy trước Đại Hùng Bảo Điện đều là tử thương, khắp nơi đều là tiếng kêu rên, ông ta vẫn bình thản nói nói cười cười.

Huống chi, Doãn Thương Sơn nói đối phó với Mục Hạc chính là để phòng ngừa hắn mở ra Ma giới. Sau lưng ông ta lại nắm chặt bí mật của Ma giới ở trong tay, người này so với Mục Hạc càng nguy hiểm hơn.

Đến tận đây, Tạ Tri Vi ít nhất cũng xem như đã thuyết phục được Đạo Tông không còn xem Mục Hạc là kẻ địch.

Nhưng phủ Doãn vương dù sao cũng liên quan tới triều đình, thế ngoại Tu Chân giới sao có thể làm ầm ĩ, cũng không thể liên lụy tới trần thế. Lần này nếu thật sự muốn nhúng tay, ắt sẽ chấn động khắp thiên hạ, toàn bộ Tu Chân giới không thoát khỏi có liên quan.

Nhan Tri Phi không có lập tức đồng ý với Tạ Tri Vi, Đạo Tông chỉ là môn phái lớn của Tu Chân giới, không có quyền khiến cho Tu Chân giới lâm vào cảnh đầu sóng ngọn gió.

Trừ phi……

Nhan Tri Phi liếc mắt nhìn Độ Sinh một cái, Độ Sinh tránh đi ánh mắt hắn, cúi đầu tiếp tục đếm Phật châu.

Tạ Tri Vi âm thầm lắc đầu, quả thật chỉ bằng dăm ba câu là không thể khiến cho hai đại môn phái này lập tức quyết định tiến đánh phủ Doãn vương, nhưng thời gian đã không còn nhiều. Lại nói, coi như bây giờ tiến đánh, Mục Hạc thì bị nhốt trong pháp trận, một đám người vây quanh trơ mắt đứng nhìn, như vậy cũng rất xấu hổ.

Tạ Tri Vi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định trước tiên vẫn là mời Đạm Đài Mộng trở về, để Độ Sinh thuyết phục cô gái này.

Không ngờ hắn mới vừa nhắc Đạm Đài Mộng với Độ Sinh, Độ Sinh đã tỏ ra hiểu rõ gật gật đầu: “Bần tăng cũng đoán được, đứa nhỏ này lại đi theo Tạ chân nhân cùng ra ngoài đi dạo. Nó trước nay rất tôn sùng Tạ chân nhân, lúc Tạ chân nhân mai danh ẩn tích nó còn đi theo ngài cùng nhau lang bạt, nghĩ chắc đây chính là duyên phận.”

Đậu xanh lão hòa thượng này thật gian xảo!

Tạ Tri Vi ha ha một tiếng ở trong lòng, duyên phận cái cọng lông, giao đồ đệ cho người khác để ăn chùa uống chùa, đây là lợi dụng có được chưa?

Tạ Tri Vi với sắc mặt hòa nhã nói: “Rất mong Độ Sinh đại sư tương trợ, nói Đạm Đài cô nương cho mượn Kim Liên để cứu đồ đệ ta.”

Nụ cười trên mặt Độ Sinh dừng lại một chút, ông ta ho nhẹ một tiếng: “Việc này còn phải chờ nó trở về…… Xem ý nó thế nào.”

Tạ Tri Vi mỉm cười đồng ý. Trong lòng thì tức giận nói: Lúc ăn chùa uống chùa sao mồm miệng lanh lợi đến thế, vừa nhắc tới mượn Kim Liên thì đã ấp a ấp úng? Đây là ông nói nha, nếu như đồ đệ của ông đồng ý cho mượn, chờ xem ai bị vả mặt!

Mặc dù trong lòng gào thét như vậy, Tạ Tri Vi rốt cuộc vẫn thấy không chắc chắn, lúc tiến vào sơn động, ngay cả bước chân hắn cũng cẩn thận từng li từng tí.

Đạm Đài Mộng thấy hắn trở về, chuyện thứ nhất làm chính là thu hồi phong ấn ở cửa động, mặt không cảm xúc hỏi: “Tạ chân nhân không cần Kim Liên nữa sao?”

Tạ Tri Vi hướng về phía cửa động, bày ra tư thế “mời” với nàng, “Cứu đồ đệ của ta không thể thiếu Kim Liên, nhưng việc này cùng với việc đưa cô nương trở về cũng không mâu thuẫn.”

Đạm Đài Mộng như có điều suy nghĩ, đứng dậy đi ra cửa động. Sau đó nàng dừng lại, quấn chặt áo choàng lông hồ ly trên người, quay đầu lại nhìn huyệt động tối om, lẩm bẩm nói một câu: “Trong động thật ấm áp……”

Tạ Tri Vi dịu dàng nói: “Trở về đi, Thiền Tông vừa thêm than mới trong sương phòng, so với nơi này càng ấm áp hơn.”

Ánh mắt Đạm Đài Mộng hơi lóe lên, nàng bỗng nhiên nói: “Tạ chân nhân, lúc ta lẻn vào hậu hoa viên trong phủ Cửu Châu Vương, Mục Hạc thế tử đã có bệnh trong người, chắc hẳn khi đó hắn rất cần có Kim Liên, nếu không cũng sẽ không dùng hết thủ đoạn ép ta giao ra.”

Tạ Tri Vi cho rằng nàng còn canh cánh trong lòng đối với hành động của Mục Hạc, gật đầu nói: “Là đồ đệ ta không hiểu chuyện, liên tiếp làm tổn thương tới cô nương, ta thay hắn……”

“Tạ chân nhân không cần lúc nào cũng lặp lại câu này.” Đạm Đài Mộng nghe hắn nói những lời này đến sắp bị chai lỗ tai, gọn gàng dứt khoát ngắt lời, “Có một chuyện ta nhất định phải nói ngay bây giờ.”

“Chuyện gì?”

“Mục Hạc thế tử ở trong lao còn từng nói với ta một câu, hắn nói, không cho phép bất kỳ kẻ nào bất kỳ chuyện gì thay thế vị trí của hắn ở trong lòng Tạ chân nhân. Ta lúc ấy đưa ra chất vấn, cho rằng Tạ chân nhân không có cái loại tâm tư kia với hắn.” Đạm Đài Mộng lẳng lặng nhìn Tạ Tri Vi, “Có đúng không, Tạ chân nhân?”

Đến lúc này, Tạ Tri Vi và nàng bất đắc dĩ hình thành cục diện đối mặt nhau.

Sau một lúc lâu, Tạ Tri Vi dời ánh mắt nhìn sang bên cạnh, “Cô nương hỏi chuyện này để làm gì?”

Khóe miệng Đạm Đài Mộng hơi nhếch lên một chút, tiếp theo đó nhàn nhạt nói: “Không có gì, chẳng qua là lúc ấy Mục Hạc thế tử nghe xong lời này thì xuống tay với ta càng ác hơn…… Chờ đến khi hắn mệt mỏi rốt cuộc dừng tay, hắn lại nói, nếu hắn chết rồi, cho dù Tạ chân nhân chỉ rơi một giọt nước mắt vì hắn, hắn cũng không tiếc thử một lần.”

Mặc dù Đạm Đài Mộng nói chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, Tạ Tri Vi vẫn có thể tưởng tượng ra lúc ấy Mục Hạc đã điên cuồng và bướng bỉnh như thế nào. Thậm chí về sau lúc bị đút ăn cá chép băng, hắn ta không đi kháng cự lại những triệu chứng dị ứng đó, quả thực chính là muốn lấy mạng để thử thái độ của Tạ Tri Vi hắn.

Mà Tạ Tri Vi hắn ở trong huyễn cảnh chỉ nhẹ nhàng giải thích mấy câu là có thể khiến cho Mục Hạc từ bỏ những chấp niệm này, chịu thả Phô Mai và Mộng Mộng ra khỏi phủ Cửu Châu Vương. Cũng bởi vì vậy mà chôn xuống tai hoạ ngầm phía sau.

Qua hồi lâu, Tạ Tri Vi “À” lên một tiếng, tiếp theo đó không nói ra được một chữ.

“Kim Liên ta không thể tùy tiện giao ra, ta trước hết cần phải hiểu rõ thái độ của Tạ chân nhân đối với Mục Hạc thế tử rốt cuộc là thế nào, bây giờ……” Đạm Đài Mộng bỗng nhiên lộ ra thần sắc thoải mái, đưa ánh mắt nhìn về phía trời đất một màu trắng xoá, “Ta đã biết.”

Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm.

Hắn tự xưng là hiểu rõ lòng dạ phụ nữ, trước đó đối phó với Đạm Đài Mộng cũng rất thành thạo. Nhưng hiện tại Mộng Mộng vì sao đột nhiên trở nên cao thâm khó lường rồi? Lời nàng nói rốt cuộc là có ý gì? Giao Kim Liên hay không giao, có liên quan trực tiếp gì tới thái độ của Tạ Tri Vi hắn đối với Mục Hạc?

Còn nữa, nàng làm sao mà biết? Biết cái gì?

Tạ Tri Vi không tự giác sờ sờ lên gương mặt mình, hay là biểu lộ trên mặt không khống chế tốt?

Có điều nhìn Mộng Mộng thế này, sự việc dường như sắp có chuyển biến.

Đạm Đài Mộng cất bước đi về phía trước, Tạ Tri Vi theo sau hỏi: “Bây giờ cô nương đã thay đổi cái nhìn đối với đồ đệ của ta rồi ư?”

Đạm Đài Mộng che giấu thần sắc: “Với hắn thì không có, nhưng cái nhìn với Tạ chân nhân thì đã đổi mới.”

Tạ Tri Vi nhảy dựng trong lòng, tám phần là cái nhìn thẳng nam lưu lạc biến thành gay rồi.

Đạm Đài Mộng không nhìn hắn, tiếp tục nói: “Nhưng mà Kim Liên ta không thể……”

Tạ Tri Vi nghe nàng lại muốn nói ra lời cự tuyệt, mi tâm còn chưa kịp nhăn, sắc mặt đã bỗng nhiên thay đổi, đưa tay kéo Đạm Đài Mộng ra phía sau lưng mình.

Trước ngọn núi tuyết phủ trắng xóa, bỗng nhiên xuất hiện mấy luồng ánh sáng đỏ sậm, giống như xe chỉ luồn kim, chậm rãi lượn một vòng xung quanh hai người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio