Mục Hạc không khỏi cảm thấy sống mũi chua xót, nhưng ngay lập tức hắn tự hỏi mình bị làm sao vậy.
Rõ ràng ngay từ đầu đã hạ quyết tâm sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào, lại đối với sư tôn tin tưởng tuyệt đối, thậm chí hơn cả Nhiếp Đình. Mà hắn cũng từng thề đời này nhất định phải có được tất cả, nhưng cố tình đối với sư tôn lại cẩn thận từng li từng tí, e sợ người có chút hoài nghi với mình.
Hắn rất sợ những chuyện mà Thẩm U gặp phải sẽ phát sinh trên người sư tôn.
Thẩm U là người không có liên quan gì tới hắn, có thể dùng đôi mắt lạnh bàng quan đứng nhìn. Nhưng hắn không dám tưởng tượng, lỡ như có một ngày sư tôn cũng sẽ không cười, sẽ không nói, sẽ không lộ ra ánh mắt ân cần quan tâm hắn, hắn nên đối mặt với cái thế giới lạnh băng này thế nào đây.
Mục Hạc rũ xuống mí mắt, lấy giọng nói gần như không thể nghe thấy mà thì thầm: “Thế nhưng, đệ tử thật sự rất muốn……”
Tạ Tri Vi cảm thấy để thi thể Thẩm U nằm trên mặt đất như vậy là không được lịch sự, đang định đưa vào lương đình, thay đổi một bộ y phục nguyên lành rồi mới báo cho môn hạ đệ tử của hắn ta biết.
Gió lớn, hắn mơ hồ nghe thấy Mục Hạc nói những lời này, vừa rồi chỉ lo đứng nhìn ba tên lãnh đạo của Huyền Vân Sơn đoàn diệt, lúc này mới sực tỉnh, đối với hành vi của Nhiếp Đình vô cùng bất mãn.
Hắn xoay người lại, dùng bộ dáng ta rất hiểu mà nói: “Nếu đã muốn thì cứ làm đi, đồ đệ của ta ưu tú như thế, dưa còn xanh hái không ngọt, những lời này không thể tính trên người của ngươi.”
Tên Nhiếp Đình đồ con rùa này, có thù gì oán gì, trước khi đi còn ngăn cản nam chính, nhất định phải khiến người ta F.A hắn mới an tâm sao?
Mục Hạc hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng: “Sư tôn quá khen, đệ tử không phải có ý kia, còn chưa…… ờ……”
Nếu sư tôn hiểu rõ cũng tiếp nhận tâm ý của ta, thật tốt biết bao.
Hắn bỗng nhiên xấu hổ, cho nên cái âm cuối cùng kia có chút nhẹ nhàng, lọt vào tai Tạ Tri Vi hết sức yếu ớt.
Ê này nam chính, thế này không giống với tác phong của ngươi nha.
Chẳng lẽ bởi vì Minh Không cưỡng ép Thẩm U, dọa sợ hắn rồi? Không! Nam chính ngươi phải tin tưởng mị lực của mình, phải biết rằng cái cặp đôi kia không thông qua sự tự nguyện. Nhưng em gái mà ngươi coi trọng, sẽ trầm mê với sắc đẹp của ngươi, không cách nào tự kềm chế, cũng không muốn rút chân ra.
Tạ Tri Vi tiếp tục cổ vũ hắn: “Vị cô nương nào được ngươi coi trọng là phúc nàng ấy, ngươi không cần tự xem nhẹ mình.”
Mục Hạc yên lặng đè xuống thiên ngôn vạn ngữ.
—— đệ tử coi trọng chính là sư tôn, nhưng đệ tử vĩnh viễn cũng không thể nói.
Tạ Tri Vi vừa dứt lời, phát hiện thần sắc của Mục Hạc dần dần trở nên kiên định, trong lòng mừng rỡ, cho rằng nam chính rốt cuộc đã thông suốt chuyện tình cảm rồi.
Hắn vui mừng cong cong khóe môi, sau đó đi di chuyển thi thể của Thẩm U, ai ngờ từ trong lòng ngực Thẩm U bỗng nhiên rơi xuống một thứ.
Thứ này thuận theo sườn dốc lăn xuống, vừa vặn dừng ở bên chân Mục Hạc.
Mục Hạc nhặt lên vừa thấy, là cây sáo nhánh cây mà Minh Không vẫn luôn mang theo.
Tạ Tri Vi như có điều suy nghĩ: “Hắn ta vậy mà lại đem vật ấy đặt ở trên người Thẩm chưởng môn.” Còn tưởng rằng nó đã đi theo Minh Không, cùng nhau bị nam chính đốt thành cặn bã.
Khóe miệng Mục Hạc xuất hiện một tia khinh thường, đem cây sáo bị rớt ra này tùy tiện ném, rơi vào chỗ mà tro cốt Minh Không trôi đi.
Hắn ý thức được đây là hành động lỗ mãng, vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Đệ tử cảm thấy Thẩm chưởng môn sẽ không thích thứ này, cho nên giúp Thẩm chưởng môn trả lại hắn ta.”
Đứa nhỏ này có chút hiểu chuyện, tam quan quá chính cũng không tốt lắm, về sau sẽ ảnh hưởng tới trình độ hắc hóa.
Tạ Tri Vi miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, chợt cảm thấy chuyện này hình như đã lệch hướng ở chỗ nào.
Theo thiết lập trong nguyên tác, về sau Mục Hạc quả thật duy trì hình tượng vô cùng tốt, thế nhưng chỉ có hình tượng mà thôi, xương cốt bên trong đen hoàn toàn.
Hắn của nhiều năm sau, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần vui vẻ hoặc giận dữ là có thể khiến cho hậu cung của hắn vì hắn giết người or giết nhau. Mà hắn ăn mặc một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi, không dính một giọt máu, cuối cùng còn nhíu mày đau lòng khẽ nói: “Lại có người gián tiếp vì ta mà chết.”
Đợi sau khi hung thủ tự biết xấu hổ nhận sai, hắn lại lắc đầu nói: “Ta không phải đang trách ai, nhưng vì người như ta mà làm bẩn đôi tay, thật không đáng.”
Đối phương tất nhiên sẽ khóc lóc nỉ non nói “đáng giá”, rồi nhào vào trong ngực hắn nũng nịu các kiểu, dùng bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng không thể thiếu lại đến trận diễn hoạt sắc sinh hương của chữ cái thứ tám.
Nhân sinh người chiến thắng.
Chiếm tiện nghi, vớt chỗ tốt, còn muốn cho người ta thấp hèn cầu hắn ngủ với mình.
Đáng giận nhất là, tất cả những người kia đều là các em gái!
Ngay sau đó, Tạ Tri Vi liền mắng mình ngu ngốc, chắc chắn phải là em gái rồi, nếu là đàn ông, tiểu thuyết này cũng nên đổi đề tài……
Tạ Tri Vi còn đang trầm mặc, Mục Hạc đã rất có năng lực mà dùng hắc khí tiếp nhận Thẩm U từ trong tay Tạ Tri Vi: “Sư tôn cực khổ nãy giờ, xin hãy tạm nghỉ. Những chuyện còn lại, một mình đệ tử có thể làm được.”
Tạ Tri Vi nghĩ thầm cũng đúng, hắn đường đường là Bích Hư chân nhân, thành chủ Tạo Cực thành, coi như không nổi bật gì, cũng không đến nỗi làm osin đi.
Mấy chuyện như hậu táng Thẩm U, giải cứu đám người Độ Sinh giao cho nam chính là được rồi, nam chính cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nhân đó kết giao với đám danh sĩ hàng đầu kia.
Tạ Tri Vi đánh ngáp một cái rồi trở về phòng, đang định ngã đầu đi ngủ, bỗng nhiên hệ thống yên lặng đã lâu lại bắt đầu lập loè yêu cầu được chat.
Tạ Tri Vi cười lạnh nhận lời.
Dường như là không dự đoán được Tạ Tri Vi bỗng dưng dứt khoát nhận lời như vậy, đối diện yên lặng một giây, ngay sau đó mở chốt súng liên thanh điên cuồng oanh tạc: “Đậu xanh rau má mè đen! Tạ nhất ca Tạ thần tượng Tạ nam thần Tạ lão sư!!!”
Tạ Tri Vi xoa xoa lỗ tai, trợn trắng mắt: “Đây đều là xưng hô của năm đó, hiện tại cảm phiền kêu tôi là Tạ chân nhân.”
Thảo Mãng Anh Hùng mắt điếc tai ngơ, tiếp tục lã chã chực khóc gầm thét: “A a a a a a, anh rốt cuộc chịu bắt máy rồi!!!”
Tạ Tri Vi châm chọc nói: “Đương nhiên phải tìm cậu nói chuyện chứ, nếu không không biết cậu lại nhét cái kịch bản kỳ ba gì cho tôi.”
Thảo Mãng Anh Hùng đang thao thao như nước vỡ đê tức khắc chặn dòng nước, phun ra nuốt vào: “Ách, cái này…… Cái kia……”
Tạ Tri Vi vừa thấy hắn như vậy, lập tức đóng dấu kết luận cho hắn: “Ha hả, hay cho một tác giả truyện ngựa giống, hay cho một thẳng nam lao lực viết đến chết một trường thiên văn, trách không được thời khắc mấu chốt lại che giấu đi, thì ra là muốn bí mật mang theo hàng lậu! Mau đưa máy vi tính cho tôi, kéo dây nối mạng các kiểu ngay lập tức!”
Thảo Mãng Anh Hùng sửng sốt: “Làm…… Làm gì”.
“Đi khu bình luận bóc phốt cậu.”
“Không không không, thần tượng anh nghe tôi giải thích!”
“Giải thích cậu là một tên gay giả làm thẳng nam có bao nhiêu không dễ dàng, thời điểm viết đoạn cốt truyện này trong lòng có bao nhiêu rối rắm cỡ nào khó khăn mới có thể cắt bỏ, thời điểm thay đổi cốt truyện ruột gan đứt từng khúc đến mức nào?”
“Tôi, tôi không có!”
“Lớn tiếng như vậy, cậu còn có lý do sao? Có dám để tôi đi khu bình luận lộ tất cả ra ánh sáng không, tên gay chết tiệt này!”
“Không! Cho dù đỉnh Everest có cong tôi cũng bảo đảm thẳng tắp!!!” Thảo Mãng Anh Hùng rốt cuộc không thể nhịn được nữa phản kích một tiếng, nhưng ngay sau đó giọng nói liền chuyển biến bất ngờ dần dần yếu xuống, “Cái kia…… Cái kia, cái kia không phải do tôi viết……”
Tạ Tri Vi tất nhiên là không tin: “Nghĩ tôi dễ bị lừa lắm sao, nếu không phải cậu viết, vậy cốt truyện này ở đâu ra? A, tôi sớm nên nghĩ đến, cậu có thể lấy cái bút danh này, cũng không phải là người đứng đắn gì.”
“Hả? Thảo Mãng Anh Hùng sao?” Thảo Mãng Anh Hùng sờ không ra manh mối, “Không phải có chút khẩu vị nặng sao, nhưng bút danh khẩu vị nặng hơn cái này có rất nhiều, tại sao lại không đứng đắn?”
Tạ Tri Vi rất sắc bén mà phân tích cho hắn hiểu: “Vốn dĩ tôi cũng là lấy tư thế bình thường đi hiểu bút danh của cậu, nhưng hiện tại tôi bỗng nhiên ý thức được, cậu còn có thể đổi một loại phương thức và bộ vị khác đi Thảo Mãng. Nói không chừng cậu cũng đã làm như vậy, thế nào, con trăn đó có nghẹn chết không?”
Thảo Mãng Anh Hùng không thể tin: “Thần tượng…… Anh, sao anh có thể bẩn như vậy.”
Gương mặt Tạ Tri Vi mang nụ cười lạnh: “Cậu ngay cả loại yêu xác chết cũng cố viết cho được, tôi chẳng qua chỉ nói hai câu tiếng lòng của cậu đã kêu bẩn rồi? Nói đi, về sau cậu còn muốn gài bao nhiêu hàng lậu tới chơi tôi đây?”
Thảo Mãng Anh Hùng muốn khóc: “Thần tượng tôi biết anh rất tức giận, có thể tưởng tượng được mấy ngày nay anh đã trải qua cái gì, nhưng anh cũng không nên thương tổn tôi, tôi cũng là một bảo bảo nha……”
“Ừ, một bảo bảo viết truyện người lớn, tốc độ xe ổn vô cùng.”
Thảo Mãng Anh Hùng bứt bứt tóc, thật sự khóc nức nở: “Tôi sai rồi…… Thần tượng tôi thú thật với anh, kỳ thật cốt truyện Thẩm U ngay từ đầu tôi không có nghĩ kỹ, đại cương cũng chưa viết.”
“Tiếp tục bịa đi, cho Thẩm U tên tự, đặt thiết lập chi tiết về tính cách, chỗ ở, mọi thứ đều chu đáo, cốt truyện quan trọng nhất lại không có nghĩ kỹ?”
“Việc này…… Mỗi tác giả đều có thứ mà mình không muốn từ bỏ. Tôi cảm thấy Thẩm U này được thiết lập quá tốt, nhưng lại chen không lọt vào cốt truyện, lại không đành lòng vứt hình tượng như thế, vì thế đã viết mập mờ. Vừa để cho độc giả có không gian tưởng tượng, lại có thể đẩy nhanh tiết tấu, dù sao mọi người đều thích xem cảnh có Đạm Đài Mộng kia mà.”
Tạ Tri Vi trầm ngâm: “Nếu đã như vậy, cốt truyện tôi đang đi này ở đâu ra?”
Thảo Mãng Anh Hùng ho khan một tiếng: “Tôi thấy thần tượng nôn nóng muốn đi đoạn cốt truyện này, nhưng tôi thực sự không nghĩ ra nội dung gì hay, vì thế …… Tạm thời đi tìm một thiên do độc giả não bổ, do hấp tấp nên không kịp nhìn kỹ, chờ tới khi phát hiện không đúng thần tượng đã không chịu để ý tôi…… Hi hi hi, xem ra hủ nữ đọc truyện của tôi cũng không ít nha hi hi.”
Tạ Tri Vi một câu đánh ngay trọng điểm: “Đồng nhân văn???”
Thảo Mãng Anh Hùng cười “hi hi” nịnh nọt, không dám lên tiếng nữa.
Tạ Tri Vi cũng “hi hi” một tiếng, có điều là tức giận: “Tôi đoạt diễn đoạt đến nghiêm túc như vậy, cậu vậy mà cầm một thiên đồng nhân văn đi lừa gạt tôi? Lương tâm cậu không đau sao?”
Trách không được lúc đầu đi cốt truyện hắn ta liền loạn lóe các loại khung chat “gấp gấp gấp”, nhưng hiện tại cốt truyện đều đi xong rồi, nói còn có ích gì? Nam chính cũng đã đem Thẩm U đi hậu táng luôn rồi!
Một miếng thịt muối nhét vào trong miệng, nhai xong nuốt xong, ngay cả tiêu hóa cũng đến cặn bã cũng không còn, cậu hiện tại nói với tôi đó là thịt ruồi bọ, còn phun ra được sao!
Thảo Mãng Anh Hùng căng da đầu cố gắng nói cái gì đó: “Việc này…… Kia, việc kia……”
Tạ Tri Vi triệt để nổ: “Nói cách khác Thẩm U có khả năng vẫn là hung thủ giết người, Minh Không cũng không nhất định là đồ khốn nạn, đến cuối cùng Nhiếp Đình có tha thứ cho Thẩm U hay không cũng không biết???!!!”
Thảo Mãng Anh Hùng sợ tới mức co rụt lại, một lát sau, mới nơm nớp lo sợ cho cái trả lời lập lờ ba phải: “Việc này…… Thần tượng anh muốn hiểu như vậy cũng không thành vấn đề, tôi đã nói là muốn để cho mọi người có không gian tưởng tượng mà.”
Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể nhìn về phía trước, ai bảo tác giả không đáng tin cậy.
Tạ Tri Vi kiềm chế lửa giận hỏi hắn: “Về sau còn xuất hiện loại tình huống này nữa hay không?”
Thảo Mãng Anh Hùng lập tức cam đoan: “Sau này cốt truyện bảo đảm công khai sáng tỏ, hoàn toàn dựa theo nguyên tác, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại tình huống này…… Đương nhiên, nếu thần tượng dẫn dắt cốt truyện phát triển ra nguyên tố này nọ, tôi cũng không ngại nha. Rốt cuộc anh là độc giả, cũng có quyền phát huy trí tưởng tượng của mình.”
Tưởng tượng cái đầu cậu!!! Lão tử sao có thể cho phép loại nguyên tố gay này xuất hiện! Mượn kiểu câu vừa rồi của cậu, nam chính cong lão tử cũng không thể cong.
A phi, nam chính cũng không thể cong!
Tạ Tri Vi hít sâu một hơi nói: “Tôi có câu nói này không biết có nên nói hay không.”
Thảo Mãng Anh Hùng vội vàng nói: “Thần tượng cứ việc nói.”
Tạ Tri Vi nhỏ giọng nói: “MMP.”
“A, nói nhỏ quá tôi nghe không rõ, thần tượng có thể lặp lại lần nữa được không.”
Không hổ là thâm niên diễn kịch, Tạ Tri Vi trong nháy mắt đã treo lên nụ cười thân thiện “Tôi nói, cảm ơn cậu.” Cả nhà.
Lời tác giả: Đoán chừng xem hết chương này các vị khách quan muốn đánh ta hiu hiu hiu
—
FM: chữ cái thứ tám 第八字母 = Đệ bát tự mẫu, tức là chữ cái thứ tám trong bảng chữ cái tiếng Anh = chữ H. H là gì thì ai cũng biết, miễn giải thích nha =)))
Thảo Mãng Anh Hùng 草蟒英雄: Thảo phát âm tương tự như từ Thao ( thượng, chch) Mãng tức trăn/rắn lớn. Tạ Tri Vi nói cái bút danh này là Thảo Mãng Anh Hùng có khẩu vị nặng chính là vì nó có nghĩa là “anh hùng thao trăn” á =)))
Cảm ơn bạn Mị Là Hủ đã giúp tui thông não về ý nghĩa tên của vị tác giả này
MMP viết tắt của Mụ Mại Phê 妈卖批 một từ chửi tục rất nặng.