Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ra màn kịch quan trọng đã tới rồi.
Có lẽ đây là cơ hội trang bức duy nhất của hắn trong quyển sách này, Tạ Tri Vi không dám chậm trễ, xốc lên mười hai phần tinh thần đi đối đãi.
Hắn cong cong khóe môi, hơi hơi mỉm cười: “Đúng là Tạ mỗ.”
Tất cả nhân sĩ chính đạo đều xụi lơ không có sức lực, bên này duy nhất một mình hắn, lẻ loi nổi bật.
A đúng, còn có Mục Hạc ở bên cạnh còn chưa tiến vào trạng thái.
Mục Hạc mang theo Hắc Liên và Bạch Liên ở trên người, cũng coi như cao thủ thế gian, nhưng đối mặt với nhân vật kỳ quái đột nhiên xuất hiện, hắn ta lại cảm nhận được áp lực to lớn.
Đây là lần đầu.
Tuy rằng Tạ Tri Vi có tu vi cái thế, nhưng hắn chưa từng lấy ra để uy hiếp người khác. Mà quái nhân này có bao nhiêu khí thế đều triển khai toàn bộ, nói rõ là hắn ta sẽ dốc hết toàn lực ra đối phó.
Ma Quân Xích Viêm dường như có cảm giác, liếc xéo về phía Mục Hạc đang trầm tư đứng đối diện với hắn ta.
Tức khắc, cỗ áp lực kia càng mạnh hơn.
Mục Hạc muốn thu hồi ánh mắt đã không kịp.
Tạ Tri Vi không chút biến sắc kéo hắn ra phía sau lưng, khó có dịp lên mặt dạy đời: “Không được vô lễ, sao lại nhìn chằm chằm Ma Quân như vậy.”
Mục Hạc cảm động liếc hắn một cái, cúi đầu ngập ngừng nói: “Đệ tử chỉ là…… Chỉ là……”
Hắn còn chưa nghĩ ra lý do thích hợp, Tạ Tri Vi đã bắt đầu trách cứ: “Mặt nạ của Ma Quân là dùng xích kim đúc thành, trên đó dùng màu sắc khác nhau vẽ hoạ tiết hai mươi tám vì tinh tú, chính là tượng trưng cho người đứng đầu Ma Tông, có biết chưa?”
Mục Hạc vội vàng vùi đầu càng thấp hơn: “Đệ tử đã biết, không dám hiếu kỳ đi nhìn nữa.”
Tạ Tri Vi biến hóa thần sắc, nói với Xích Viêm: “Đứa trẻ này không có kiến thức, mong rằng Ma Quân chớ nên so đo với hắn.”
Xích Viêm đột ngột cười lạnh một tiếng, tiếp đó dùng ánh mắt như hàn băng nhìn về phía hắn: “Không so đo, dựa vào cái gì?”
Sở Tri Thị vốn dĩ đang đỡ Nhan Tri Phi ngồi xuống, nghe thấy lời này cũng cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói: “Ngươi nói dựa vào cái gì, ngươi tới Đạo Tông chúng ta giương oai, ta còn muốn hỏi ngươi dựa vào cái gì.”
Xích Viêm thoáng quét mắt liếc hắn một cái: “Quá yếu, bổn tọa không thèm để ý.”
Sở Tri Thị luôn cho rằng mình là trụ cột của Đạo Tông, bị ném cái chữ “yếu” lên người trước mặt mọi người, tức khắc xù lông: “Có bản lĩnh đừng chơi thủ đoạn, có dám để ta khôi phục linh lực đánh với ngươi một trận hay không!”
Tạ Tri Vi âm thầm lắc đầu, rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ. Muốn trở thành kim bài tuỳ tùng nhẫn nhục, gánh vác trọng trách như trong nguyên tác, còn phải bồi dưỡng trong thời gian dài.
Vẫn là câu nói kia, Đăng Thiên Thành hôm nay, là sân nhà của Tạ Tri Vi hắn.
Tạ Tri Vi ỷ vào bốn ngôi sao không kiêng kỵ gì, tiến lên một bước: “Vậy Tạ mỗ cũng xin trả lại, Ma Quân quá yếu.”
“Ngươi nói, bổn tọa quá yếu?”
Gương mặt của Xích Viêm tuy bị mặt nạ che chắn kín mít, nhưng phẫn nộ trong đôi mắt bộc lộ ra hết sức rõ ràng, hắn siết các ngón tay kêu răng rắc.
“Tạ Tri Vi, trận chiến năm đó bổn tọa thất thủ, lại cho ngươi tự tin lớn như vậy sao?”
“Không dám.” Đối mặt với Xích Viêm hùng hổ doạ người, Tạ Tri Vi biểu hiện mười phần khiêm tốn, “May mắn năm đó Ma Quân bị thương nặng bế quan, nếu không bần đạo lại gây phiền phức cho các vị đồng môn canh giữ ngục.”
Sở Tri Thị nhướn mày, gật đầu phụ họa: “Không chỉ như vậy, còn phải lãng phí gạo thóc của Đạo Tông ta.”
“Ngươi……” Xích Viêm nheo mắt lại, nghiến răng chậm rãi nói, “Công phu nói chuyện có tiến bộ, được, bổn tọa ngược lại muốn nhìn xem tu vi của ngươi có tiến bộ hay không.”
Xích Viêm rõ ràng đã bị Tạ Tri Vi bốn lượng đẩy ngàn cân nói chọc giận, Mục Hạc lập tức ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Còn không đợi trong đầu kịp nghĩ ra đối sách, chân hắn đã đi trước dịch chuyển ra vị trí phía trước Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi vội túm hắn lôi trở về, “Đi tới đứng bên cạnh phụ thân của ngươi đi.”
Lúc này Mục Hạc mới nhớ tới cha hắn gần như bị vùi lấp trong đám người, quay đầu vừa nhìn, cha hắn —— Cửu Châu Vương đang ngồi song song với Độ Sinh. Mặc dù bị thoát lực, trạng thái tinh thần cả người cũng không tốt, nhưng từ trong ra ngoài vẫn không ảnh hưởng đến khí chất khí vũ hiên ngang của ông ta.
Lúc này, trong mắt ông ta có chút lo lắng, lúc đối diện với Mục Hạc đã nói ra hai chữ.
Nhìn khẩu hình, hai chữ kia là “Trở về”.
Không biết vì cái gì, hai chữ này tuy rằng đơn giản, nghe vào tai lại có loại ý vị khác.
Thật giống như xưa nay hắn chưa bao giờ thuộc về Đạo Tông, tương lai cũng sẽ không thuộc về Đạo Tông.
Sự thật quả thật như thế sao?
Mục Hạc theo bản năng nhìn về phía Tạ Tri Vi. Tạ Tri Vi đọc không hiểu ý tứ trong đôi mắt hắn, cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ khẽ nói: “Nghe lời.” Sau đó hắn ta dùng giọng càng nhỏ hơn, lặng lẽ phân phó bên tai Mục Hạc cái gì đó.
“Đệ tử tuân mệnh.”
Mục Hạc lấy lại tinh thần một chút, cho dù không muốn, cũng không thể không rời khỏi bên người Tạ Tri Vi, đi về phía đám nhân sĩ chính đạo.
Hắn nhớ tới một đêm nhận cha kia từng đánh bạo hỏi, về sau có thể trở về được không, lại bị Tạ Tri Vi nói gần nói xa từ chối cho qua.
Sư tôn vốn không phải là người tuyệt tình, lẽ nào có nguyên nhân gì sao?
Mục Hạc ở trước mắt bao người đi về phía Cửu Châu Vương.
Vốn dĩ hôm nay Cửu Châu Vương hiện thân đã gây nên oanh động không nhỏ. Độ Sinh thật có mặt mũi, tham gia một cái đại hội luận đạo thế mà lại có vương gia cùng đi.
Giờ phút này bọn họ nhìn về phía Mục Hạc, đôi mắt tràn ngập tò mò cùng với không thể tưởng tượng nổi—— thiếu niên này vậy mà có dáng vẻ giống vương gia y như đúc.
Mục Hạc nhìn không chớp mắt, quỳ một gối bái Cửu Châu Vương một cái: “Bái kiến phụ vương.”
Cửu Châu Vương gật đầu, chỉ chỉ vị trí ngay sát bên cạnh mình: “Đứng lên đi, ngồi ở đây.”
Mặc dù tất cả mọi người ẩn ẩn đoán được thân phận của Mục Hạc, nhưng Cửu Châu Vương vừa nói vậy, rõ ràng đã đưa con trai lên bàn xác nhận quan hệ.
Một đời này Bạch Kiến Trứ và Mục Hạc không có đụng chạm gì, hắn ta chỉ nhìn thoáng qua rồi lại phóng ánh mắt một lần nữa lên trung tâm Nhất Bộ Nhai.
Bạch Dự thì không như vậy, thiếu niên này từng bị hắn ta khi dễ giống như cẩu, không ngờ đối phương lại có thân phận như vậy.
Hắn ta vừa sợ vừa giận, nhưng vì tình hình đáng lo ngại, buộc lòng phải lùi lại hai bước, hạ thấp độ tồn tại.
Ở trong mắt Mục Hạc, hai cha con này đã là cái xác không hồn, muốn mạng của bọn họ chỉ là vấn đề thời gian.
Trùng sinh để trả thù đã thực hiện được một nửa, khóe miệng hắn cong cong lên một cách không dễ phát hiện, lại bái Cửu Châu Vương một chút, lúc này mới ngang nhiên đứng dậy, ngồi ngay ngắn bên cạnh Cửu Châu Vương.
Dáng ngồi của hai người tựa như từ một khuôn mẫu đúc ra.
Mục Hạc dưới ánh mắt kinh ngạc cảm thán của mọi người biểu hiện rất bình tĩnh, đồng thời chậm rãi chuyển động Bạch Liên trong thần thức, một mảnh lực lượng vô hình chậm rãi khuếch tán trên hư không.
Tất cả mọi người không hề hay biết.
Lúc nãy Tạ Tri Vi nói với hắn chính là: “Ngươi đã tin tưởng vi sư, vậy không cần lo lắng chuyện của Ma Tông, giúp vi sư dùng Bạch Liên cứu những người ở phía sau này đi.”
Trong năm bảo vật Bạch Liên yếu nhất, lại quan trọng nhất.
Bởi vì có thể giải được bách độc, cũng có thể bảo hộ vạn vật trên thế gian. Mặc dù công năng rất đểu, mỗi lần sử dụng lại yêu cầu hao phí rất nhiều linh lực của bản thân ký chủ, người khác lâm thời độ giúp cũng không được, cho nên cần phải lượng sức mà làm.
Mục Hạc bỗng nhiên ý thức được, đây dường như là lần đầu tiên Tạ Tri Vi mở miệng nhờ hắn giúp đỡ làm cái gì.
Đôi mắt hắn nhìn chăm chú vào trung tâm Nhất Bộ Nhai, nháy cũng không nháy mắt.
Nơi đó Tạ Tri Vi và Xích Viêm đã hiện lên tình trạng giằng co, sóng khí quanh thân chuyển dần dần từ yếu sang mạnh.
—— vì để sư tôn không phải lo nghĩ bất cứ chuyện gì, hắn nguyện ý tận lực góp sức.
Xích Viêm cũng là cao thủ một đời, rất nhanh đã cảm giác được dao động khác thường.
Sao trời trên mặt nạ của hắn ta nhấp nháy, bỗng nhiên tràn ra ánh sáng chói mắt, mấy chấm nhỏ lộn xộn trên áo choàng trong nháy mắt cũng run lên. Lập tức vòng sáng hình dáng tuyền cơ giống như gợn sóng tầng tầng đẩy ra, mỗi một tầng kết hợp với màu sắc của sao trời trên mặt nạ, một màn quỷ dị này nhìn mười phần khiếp người.
Tạ Tri Vi đứng nghiêm chỉnh trong phạm vi vòng sáng.
Sở Tri Thị bật thốt lên: “Sư huynh cẩn thận.”
Mục Hạc cũng thót tim, nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại. Tạ Tri Vi tỏ ra tự tin, là căn cứ vào tu vi cường đại của hắn ta, chứ không phải như những phàm phu tục tử kia mạnh miệng nói bốc nói phét.
Quả nhiên, đối mặt với chiêu thức dồn dập hung hãn của Xích Viêm, độ cong bên khóe miệng Tạ Tri Vi vẫn không thay đổi.
Hắn chỉ là ở trong ánh sáng mạnh có chút không thích ứng nên nhắm mắt lại, ngay cả một bước cũng không xê dịch.
Vòng sáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ hoàn toàn bao quanh hắn, lấy hắn làm trung tâm nhanh chóng buộc chặt.
Một thân đạo bào xanh đen bị sóng khí lay động tung bay phần phật, mắt thấy những màu sắc yêu dị đó sắp chạm vào người, Tạ Tri Vi chậm rãi giơ lên một bàn tay đang nắm chặt, sau đó xòe ra.
Cùng với động tác tùy ý này, miệng hắn nói ra một chữ: “Mở.”
Những vòng sáng đó vậy mà tựa như nghe hiểu, theo động tác của hắn lưu tán khắp bốn phía.
Hư không yên lặng không một gợn sóng, áo bào của Tạ Tri Vi trong một cái chớp mắt vững vàng rũ xuống. Vòng sáng bị hóa giải tựa như pháo hoa nở rộ, chiếu rọi chân trời ảm đạm phía sau lưng.
Cũng chiếu rọi đôi mắt sâu thẳm của Mục Hạc.
Xích Viêm một kích không thành công, thân hình nhanh chóng lao về phía Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi cũng không tránh né, cầm Thanh Bình Kiếm ở trong tay, trực tiếp đón đầu.
“Thanh Bình Kiếm.”
Xích Viêm lộ ra ánh mắt tham lam, “Tạ Tri Vi, xem ra trong tay ngươi có rất nhiều đồ vật.”
“Bần đạo nghèo rớt mồng tơi, Ma Quân cớ gì nói ra lời ấy.” Tạ Tri Vi vung tới một kiếm, hàn quang trong suốt từ bốn mảnh ngọc trên chuôi kiếm tràn ra chảy về hướng mũi kiếm, thẳng tắp bổ về phía Xích Viêm.
Xích Viêm cười lạnh một tiếng, bước chân chợt ngừng lại, tất cả màu sắc vốn có trên áo choàng trong phút chốc đều biến thành màu đỏ, giống như dần dần bị nhuộm trong máu tươi.
Tiếp đó, từng cánh lại từng cánh đồng dạng cùng một sắc đỏ, giống như lật sách từ từ dâng lên, hình thành hình dáng một đóa hoa.
Sở Tri Thị xuất đạo trễ, chưa thấy qua cảnh này, ngập ngừng nói: “Đây là……”
Thấy hắn không có kiến thức, Hạ Tri Ỷ ghét bỏ liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Ma Tông Hồng Liên.”
Đã có người không tự chủ nín thở lại.
Đây chẳng những là hai cao thủ đọ sức, càng là hai đại bí bảo đọ sức với nhau.
Cửu Châu Vương lấy lại tinh thần, nghiêng đầu hỏi Độ Sinh: “Hai vật này, so với Kim Liên của quý tông, vật nào cao hơn một bậc?”
Bàn tay Độ Sinh đếm từng hạt Phật châu, thở dài nói: “Bí bảo đương thời không hẹn mà hợp lại trở thành “thành trụ hư không”. Thành giả Kim Liên, chuyên về sinh tồn. Trụ giả Bạch Liên, chuyên về bảo hộ. Hư giả Hồng Liên, chuyên về sát thương. Không giả Hắc Liên, chuyên về hủy diệt. Kim Liên của Phật môn ta không phải dùng để giết chóc, cũng không nhập thế lây dính bụi trần, khó nói……”
Cửu Châu Vương gật đầu, không chút lưu tâm nói: “Truyền thuyết Thanh Bình Kiếm hợp nhất với bốn đóa hoa sen, hòa tan vào thân xác, có được tu vi ngàn năm. Bởi vậy vì sao Thiền Tông không dứt khoát thuận nước đẩy thuyền giao Kim Liên ra, cũng bớt cho những người kia tranh giành đến gió tanh mưa máu.”
“Chẳng qua là truyền thuyết mà thôi. Cho dù mai kia bảo vật có bị ai đó thu đủ, tất nhiên cũng là việc làm vô đạo. Người này đã không phải là người lương thiện, tất nhiên sẽ gây bất lợi cho thiên hạ. Vạn lần không thể như thế.”
“Có đạo lý, tầm nhìn của Thiền Tông quả thật rất cao.”
Mục Hạc không đem những lời đối thoại đường hoàng này để ở trong lòng, khắp trong tầm mắt hắn đều là hình ảnh ở trung tâm Nhất Bộ Nhai, Hồng Liên đang va chạm với Thanh Bình Kiếm bắn ra hỏa hoa và quang hoa tung toé.
Nơi đó đã không thấy rõ thân ảnh của Tạ Tri Vi và Xích Viêm, chỉ có từng tiếng vang lớn truyền đến, mới có thể miễn cưỡng phân biệt ra hành động của hai người.
Có thể xác định chính là, Tạ Tri Vi vẫn luôn chiếm thượng phong.
Bởi vì bất kể hai người phóng thích chiêu thức và linh lực như thế nào, quang hoa màu xanh trước sau vẫn đè ép ngọn lửa của Hồng Liên một đầu.
Bỗng nhiên Xích Viêm truyền ra một câu: “Nghe nói Thẩm U của Huyền Vân Kiếm Phái đã chết, Huyền Vân Sơn bị phế rồi.”
Giọng nói của hắn ta mang theo tiếng thở dốc, luân phiên quyết đấu đã khiến cho hắn ta hao tổn không ít khí lực.
Ngữ khí của Tạ Tri Vi lại không bị một chút ảnh hưởng, vẫn rất ổn như cũ: “Quả thật có việc này.”
Sở Tri Thị ở một bên nghe được không hiểu ra sao: “Tại sao ma đầu đột nhiên nhắc tới chuyện này.”
Sắc mặt Nhan Tri Phi biến đổi, bỗng nhiên hạ giọng nói: “Tri Thị, Tri Ỷ, các ngươi đề linh lực thử xem.”
Hai người làm theo, rất nhanh thần sắc cũng thay đổi.
Sở Tri Thị nhìn bốn phía một chút, đến gần thì thầm: “Đồ khốn Ma Tông này động tay chân trong tiệc chay tế thiên, đã có can đảm thừa nhận thì tuyệt đối sẽ không để chúng ta khôi phục linh lực nhanh như vậy…… Đây là có chuyện gì?”
Hạ Tri Ỷ trầm ngâm một chút, không xác định nói: “Chưởng môn sư huynh, nghe nói Bạch Liên có thể giải bách độc, chắc không phải là……” Nàng nhìn thoáng qua Tạ Tri Vi đang bị ánh sáng xanh vây quanh, không nói tiếp nữa.
Đôi mày của Nhan Tri Phi nhăn càng thêm chặt.
Chỉ nghe thấy Xích Viêm cười lạnh một tiếng: “Khó trách tìm không thấy Bạch Liên, thì ra đã bị ngươi nhặt rồi, nói như vậy Hắc Liên cũng bị ngươi cầm trong tay đi?”
Ánh sáng của hai bên dần yếu xuống, Tạ Tri Vi và Xích Viêm một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mục Hạc khẩn trương lên.
Hắn đáp ứng với sư tôn đi cứu người, lại quên việc này sẽ bại lộ tung tích của Bạch Liên.
Nếu lúc này bị người ta biết hai đại bí bảo đều ở trên người hắn, hắn sẽ lập tức trở thành mục tiêu bị thế gian tranh giành, từ đây không có ngày nào bình yên.
Nhưng bảo hắn giao ra, làm sao có thể cam tâm?
Quanh mình hắn đã là một mảnh xôn xao, thế gian vì mấy món bí bảo này tranh đoạt không phải một sớm một chiều, đồng thời có được hai món trong đó càng hiếm có.
Nếu như Xích Viêm đoán trúng, vậy Tạ Tri Vi chính là xưa nay chưa từng có đồng thời đạt được tam bảo.
Độ Sinh nói: “A Di Đà Phật, hóa ra Tạ chân nhân còn có ngọn nguồn sâu xa này……”
Ánh mắt Cửu Châu Vương đảo qua đám người Đạo Tông đang trợn mắt há hốc mồm, chậm rãi nói lên kết luận chủ quan do mình phỏng đoán: “Người này thoạt nhìn trung thực, kỳ thật không đơn giản. Chuyện lớn như vậy ngay cả người Đạo Tông của hắn cũng chẳng hay biết gì, mưu đồ rất thâm sâu.”
Ánh mắt Mục Hạc một mực khóa trên người Tạ Tri Vi, tuy chỉ là nghe được chút phong thanh, tầm mắt mọi người nhìn sư tôn của hắn cũng đã mang theo chút dị sắc.
Đây chính là Bích Hư chân nhân mà bọn họ luôn luôn kính trọng.
Trái tim Mục Hạc dâng lên tới cổ họng: Vậy, có khi nào sư tôn vì sức ép áp lực, đem ta……
“Không sai, đều ở chỗ Tạ mỗ nơi này.”
Ngay lúc mọi ánh mắt đang tập trung vào mình, câu trả lời của Tạ Tri Vi rốt cuộc cũng vang lên.
Tạ Tri Vi lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc dù đưa bản thân ra đầu sóng ngọn gió để cho người ta nghị luận, bộ dáng của hắn vẫn gió nhẹ mây bay.
Mục Hạc đột nhiên đứng lên, linh lực trên người còn thừa không được bao nhiêu, tầm nhìn của hắn trong khoảnh khắc xuất hiện mờ ảo hoa mắt.
Cửu Châu Vương ghé mắt nhìn hắn: “Bổn vương nói cái gì ấy nhỉ, nói không chừng, hắn ta thu nhận ngươi cũng là có dụng tâm kín đáo.”
Mục Hạc có chút khó hiểu: “Vì cái gì sư tôn lại làm như vậy……”
Câu nghi vấn này người ngoài nghe vào tai, lại là một loại ý vị khác.
Sở Tri Thị vỗ xuống ghế ngồi, cũng đứng lên, giận quá hóa cười: “Sư huynh ta có lòng tốt thu ngươi làm đồ đệ, dốc lòng dạy dỗ. Những ngày mà ngươi bị thương đó, hắn một tấc cũng không rời chăm sóc cho ngươi, ngươi dựa vào cái gì chất vấn hắn.”
Ngữ khí của Cửu Châu Vương tràn đầy lạnh lẽo: “Con trai của bổn vương, có cái gì mà nói không được?”
Nhan Tri Phi cũng đứng lên. Hạ Tri Ỷ theo sát phía sau, dùng ngữ khí càng lạnh hơn trả lời: “Việc của Đạo Tông chúng ta, không cần Cửu Châu Vương hao tâm tổn trí.”
Bạch Kiến Trứ nắm lấy cơ hội chen vào nói: “Linh lực của mọi người đều khôi phục đi? Bạch Liên quả nhiên là thần kỳ.”
Mọi người vốn đang xì xào bàn tán, từng người thử linh lực, tiếng xì xào lập tức lớn hơn nữa.
Mục Hạc không rảnh lo phí miệng lưỡi với người không liên quan, hắn cất bước muốn đi đến bên cạnh Tạ Tri Vi, lại bị Cửu Châu Vương một phen níu lại. “Ngươi ở chung với hắn chẳng qua chỉ chừng hai tháng, lúc này phủi sạch còn kịp, chớ nên rước họa vào thân.”
—
FM: Tuyền cơ 璇玑 dụng cụ quan trắc thiên văn thời xưa, là một mảnh ngọc hình dạng như thế này: