Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Mục Hạc xuất ra Thanh Bình Kiếm, Tạ Tri Vi đã đoán được động tác kế tiếp của hắn ta.
Tên nhóc này quả nhiên đen đến tận xương cốt. Bởi vì một con tôm hùm đường nhân, còn là Doãn Vô Song tự tìm đường chết đi khiêu khích, liền ra tay giết người qua đường vô tội.
Thế này đã đưa cho hắn một cái vấn đề khó khăn nan giải.
Phải biết rằng Thanh Bình Kiếm do Tạ Tri Vi hắn cầm trong tay trên trăm năm, thứ đồ chơi này là Thần Khí, đã sớm vô cùng quen thuộc với linh lực của hắn, cho dù đổi chủ cũng sẽ không quên. Dưới một kích này, người khác có thể ngay cả cặn bã cũng không còn, lại không mảy may gây tổn thương cho hắn một chút nào.
Ánh mắt Tạ Tri Vi cách lớp bùn thối, cũng có thể cảm giác được vệt ánh sáng xanh gào thét lao tới.
Sớm biết vẫn bị lộ tẩy, vừa rồi làm trò cười cho thiên hạ nhìn không phải đã phí công sao?
Đời này cộng với đời trước, hắn chưa từng không thèm đếm xỉa ném hết mặt mũi như thế này! Có biết bùn này thối bao nhiêu không! Rau thơm trộn với rau diếp cá chắt lọc chiết xuất, chôn dưới hố xí cất giữ một trăm năm cũng không hơn thế này!
Bỗng nhiên, âm thanh của hệ thống ở trong đầu mạnh mẽ đánh xuống: “Cảnh cáo! Nói tục thô bạo không phù hợp với hành vi của nguyên chủ Tạ Tri Vi, ngài đã OOC nghiêm trọng, hệ thống ban hành cấm ngôn!”
Tạ Tri Vi rất muốn nhét bùn nhão vào trong miệng cho nghẹn chết luôn.
Như thế rất tốt, chẳng những lộ tẩy, đến lúc đó muốn biện hộ cho mình cũng làm không được……
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một mạt váy áo tuyết trắng bỗng nhiên lướt qua, vừa lúc che chắn trước người Tạ Tri Vi.
Vậy mà là Đạm Đài Mộng.
Ánh sáng xanh trong nháy mắt đã gào thét lao đến, đánh thẳng lên trên người nàng.
Tạ Tri Vi giật thót tim, nghe thấy trên bờ vang lên tiếng Doãn Vô Song thét chói tai.
Độ Sinh được mấy tiểu hòa thượng nâng đỡ đi tới, vừa lúc thấy một màn này, run rẩy kêu một tiếng: “Mộng Nhi!”
Đạm Đài Mộng bị ánh sáng xanh va chạm cực mạnh, liên tục lùi về phía sau, cuối cùng nện ở trên người Tạ Tri Vi, hai người cùng nhau ngã vào trong vũng bùn.
Miệng Tạ Tri Vi bị hệ thống đóng chặt, chỉ có thể dùng cái mũi hô hấp, nhưng lỗ mũi lại bị bùn thối bịt kín, hắn bị xông khí đến suýt nữa ngất đi. Nhưng không kịp quản những thứ này, hắn cuống quýt ngồi xổm xuống mò qua mò lại ở trong nước.
Đậu xanh nữ chính có thù oán gì với nam chính sao! Em gái người ta hiểu chuyện như vậy cũng không biết quý trọng, Mục Hạc ngươi là đồ con rùa!
Nàng bị kiếm khí của Thanh Bình Kiếm đánh lên trên người, sao có thể sống nổi!
Sở Tri Thị đau lòng không thôi, lập tức chất vấn Mục Hạc: “Tiểu tử ngươi vừa ra tay đã lạm sát kẻ vô tội, nhị sư huynh ta nếu như còn sống thấy ngươi như vậy, chắc chắn sẽ trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!”
Mục Hạc tiếp tục rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng mà nói: “Thật sao.”
Tạ Tri Vi ở xa xa nghe thấy, thầm nghĩ nào dám trục xuất hắn ra khỏi sư môn, hắn không tới tìm ta kiếm chuyện xúi quẩy ta đã thắp nhang cảm tạ có biết không? Nhìn đi, nữ chính đã gặp cái kết cuộc gì, chẳng lẽ ta còn có thể mạnh hơn nàng sao?
Bỗng nhiên, một bàn tay bắt lấy tay áo của hắn.
Tạ Tri Vi vui mừng trong lòng, thuận tay vội kéo lên, Đạm Đài Mộng bị hắn lôi đứng dậy, bùn thối trong ao dính đầy người đầy mặt nàng, một thân áo trắng giá trị xa xỉ đã bị nhuộm đen như mực.
Tạ Tri Vi không kịp đau lòng đó là cái áo dùng tơ gì thêu mẫu gì mà hắn phải bỏ số tiền lớn mới mua được, vội vàng dìu nàng lên bờ. Trong quá trình này, tâm tình của hắn chậm rãi chìm xuống đáy cốc. Hơi thở của Đạm Đài Mộng dần dần mỏng manh, cánh tay bị hắn nắm chặt cũng càng ngày càng lạnh.
Mọi người vây xem bên dưới, Độ Sinh tiến về phía trước một bước, không dám tin mà nhìn hai người dính đầy bùn dưới mặt đất. Tạ Tri Vi nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu với ông ta.
Sở Tri Thị thở dài: “Cô nương này chỉ sợ đã chết rồi, Độ Sinh đại sư xin hãy nén bi thương.”
Doãn Vô Song sợ run nói: “Ta không muốn giết nàng ấy…… Ta chỉ muốn Mục Hạc ca ca dọa nàng ấy một chút, thế nhưng…… Nàng ấy sao lại nhảy vào đó, nàng ấy chết rồi có phải sẽ thành quỷ tới quỷ tìm ta không……”
Nàng nói xong lã chã chực khóc. Độ Sinh nâng tay áo lên, ho khục một tiếng, ánh mắt có chút lấp lóe.
Đạm Đài Mộng nằm trong lòng ngực Tạ Tri Vi bỗng nhúc nhích, ngay sau đó đột nhiên ngồi dậy, đỉnh đầu thiếu chút nữa đập vô cằm của Tạ Tri Vi.
“Ân công ngài nói không sai, quả thật rất thối…… Ọe……”
Quanh mình một trận âm thanh hít khí lạnh, Tạ Tri Vi lảo đảo thiếu chút nữa ngã trở lại vũng bùn.
Doãn Vô Song “A” một tiếng khóc lên, ôm đầu kêu la: “Ngươi chết thì chết đi! Đừng tới tìm ta đừng tới tìm ta.”
Tạ Tri Vi ngẩn người, nữ chính vậy mà không chết, Thanh Bình Kiếm kia không phải đồ giả nha. Chẳng lẽ nữ chính có luyện hộ thể thần công gì đó? Nhưng, nhưng vừa rồi nàng rõ ràng đã……
Mục Hạc chậm rãi giương mắt, nhìn về phía Đạm Đài Mộng: “Bị Thanh Bình Kiếm đánh trúng mà không có việc gì, Độ Sinh đại sư dạy thật tốt.”
Doãn Vô Song cách khe hở ngón tay quan sát nửa ngày, rốt cuộc thở dài ra một hơi, chu miệng nói: “Thì ra vẫn chưa chết, vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi……” Nàng nói được nửa câu, thấy gương mặt Đạm Đài Mộng dính đầy bùn đang mỉm cười với mình, tức khắc phồng má, hừ một tiếng, trợn trắng mắt nhìn sang một bên.
Độ Sinh kín không kẽ hở che đậy nói: “Nữ đệ tử này thiên tư thông minh, năm đó lúc bần tăng nhặt được nàng, chỉ biết nàng là thiên tài tu luyện, hôm nay mới chân chính biết được nàng sâu cạn thế nào, thiện tai.”
Mục Hạc nhếch khóe miệng lên một chút, “Như thế, chứng tỏ đại sư dạy dỗ giỏi cỡ nào, kỳ tài bực này tuyệt đối không nên mai một.”
“Đó là tất nhiên.” Độ Sinh ung dung thản nhiên che ở phía trước Tạ Tri Vi và Đạm Đài Mộng, thi lễ nói: “Thế tử, nghi thức đã xong, có hứng thú ở lại trong núi ngắm cảnh mấy ngày hay không?”
Mục Hạc nhìn về phía ông ta, khóe miệng vẫn như cũ cong lên nói: “Được.”
Tim Tạ Tri Vi nhất thời thắt lại.
Độ Sinh vui vẻ gật đầu, làm cái tư thế mời: “Vậy mời thế tử dời bước đến sương phòng, mấy ngày nay chiêu đãi không chu đáo, tối nay bần tăng thiết yến bồi tội với các vị.”
Tiếng khách sáo của mọi người ở chung quanh thay nhau nổi lên, Sở Tri Thị nói: “Đúng lúc, ngày mai Sở mỗ phải về núi, tối nay có thể cùng đại sư nâng cốc nói chuyện.”
Độ Sinh than nhẹ một tiếng, “Sở thành chủ nói rất có lý.”
Hai người này đều có sư huynh đã chết, đại khái bởi vì lý do đồng bệnh tương liên, bọn họ từ trước khi đại hội diễn ra chỉ dăm ba câu trò chuyện đã rất ăn ý nhau.
Doãn Vô Song nhíu mày: “Mục Hạc ca ca còn không đi sao, muội muốn về nhà, nơi này không có gì hay ho để chơi!”
“Vô Song muốn trở về?” Mục Hạc chầm chậm gật đầu, trầm ngâm nói, “Doãn vương gia xa cách ái nữ đã lâu, tất nhiên vô cùng trông ngóng, cũng được, vậy không quấy rầy nữa.”
Hắn một mặt nói, một mặt dùng khóe mắt liếc qua dò xét Đạm Đài Mộng một lần nữa.
Luôn cảm thấy nàng này dường như có chút quen mắt.
Về phần một người khác……
Người này cúi đầu, khắp người dính đầy nước bùn, tựa như một đầu gỗ đứng ở nơi đó, ngơ ngác không có một chút linh khí.
Trên mặt Mục Hạc hiện lên một tia chán ghét, bàn tay cầm Thanh Bình Kiếm bất giác nắm thật chặt, tựa như trông thấy đồ vật gì khó coi, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt.
Sở Tri Thị không hề che dấu chút khinh bỉ nói: “Đi nhanh lên, ở lại nơi này chỉ khiến người ta mất hứng.”
Doãn Vô Song trừng đôi mắt, trốn sau lưng Mục Hạc làm cái mặt quỷ. Sở Tri Thị nhướng mày, coi như không nhìn thấy.
Độ Sinh tiếc hận nói: “Thế tử khó có dịp tới một lần, lại…… Ai, đành vậy, Cửu Châu Vương cũng chờ ngài trở về, bần tăng không dám ép ở lại.”
Mục Hạc làm việc từ trước đến nay đều có mục tiêu rõ ràng, nhất định phải được. Sẽ không vì một câu mời của Độ Sinh mà ở lại, càng sẽ không vì một câu bực tức của Doãn Vô Song mà thay đổi chủ ý.
Hắn từ lúc bắt đầu đã không định ở lại. Sở dĩ hư tình giả ý nói một câu như vậy, là bởi vì hắn đang thử thăm dò.
Mà chuyện hắn muốn thử dò xét, chỉ có Tạ Tri Vi hiểu rõ nhất. Đạm Đài Mộng vừa rồi chết dưới Thanh Bình Kiếm, bỗng đột nhiên sống lại, điều này nói rõ cái gì?
Linh tuyền còn phải ngâm bốn năm mới có thể khiến người chết sống lại, thứ trâu hơn linh tuyền, chỉ có thể là năm bảo vật.
Nhiếp Đình sau khi tìm hiểu thấu đáo mới để Mục Hạc lấy phương pháp xuyên qua thời gian sống lại, mà Kim Liên vốn là chủ sinh, cho nên có thể trực tiếp lấy ra dùng.
Kết hợp lại Độ Sinh chính là giấu Kim Liên ở trên người Đạm Đài Mộng, lão hòa thượng này đánh một bàn tính rất hay. Nói là xem hắn như ân công mà bảo hộ, trên thực tế là chuyển dời lực chú ý của Ma Tông. Một tiểu cô nương cùng một tán tu chơi bời lêu lổng, ai có thể nghĩ tới Kim Liên sẽ ở trong tay loại người này?
Có điều mới vừa rồi dù cho lão hòa thượng này có giả bộ y như thật, nam chính cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ. Hôm nay rời đi, ngày sau chắc chắn sẽ trở lại.
Trước đây Tạ Tri Vi một lòng một dạ muốn tác hợp, nhưng hiện giờ lại sợ Đạm Đài Mộng nhìn thấy hắn ta. Lúc trước nàng bị đẩy vào trong nước một lần, hiện tại đại nạn không chết, lỡ như tên nhóc trẻ trâu Mục Hạc này một kiếm chém người đoạt Kim Liên thì biết làm sao bây giờ.
Nam chính vô tình, nữ chính vô ý, hai cái vai chính đều bị phế đi, mẹ nó cái kịch bản này còn có thể đi tiếp nữa không?
Có điều dường như Tạ Tri Vi không chú ý được nhiều như vậy, hắn hoàn toàn không có chút cảm giác sung sướng vì đã “sống sót sau tai nạn”.
Lúc Mục Hạc còn chưa đi, hắn đã nhịn không được tự mình ghét bỏ. Mục Hạc vừa đi, hắn càng giống như bị mất hồn.
Mấy tiểu hòa thượng nấu nước nóng, để hắn tắm sạch sẽ, nhưng cổ mùi tanh hôi trên người xua mãi không đi, xem ra còn phải đợi mấy ngày nữa mới có thể tiêu tán.
Có điều, tất cả những thứ này đều không phải là trọng điểm.
Đạm Đài Mộng đổi trở về váy áo bằng vải thô, chạy tới thăm hắn, lo lắng không thôi: “Ân công, nãy giờ ngài không nói gì, có phải có chỗ nào không thoải mái hay không.”
Tạ Tri Vi vừa định nói “Không có gì”, nhưng vừa há miệng mới phát hiện hệ thống đáng chém nghìn đao còn chưa giải trừ cấm ngôn. Hắn ưu thương khoát tay áo, tiếp tục dựa ở trên giường, chán chường nhắm hai mắt, nhìn như sống không còn gì luyến tiếc.
Gương mặt vẫn như cũ che kín đến chặt chẽ.
Đạm Đài Mộng khổ sở cúi đầu: “Thực xin lỗi ân công, ngài cho ta y phục quý giá như thế, ta lại làm bẩn…… Có điều ta đã giặt sạch rất nhiều lần, hiện tại ngay cả hương vị cũng không có.”
Tạ Tri Vi gật gật đầu, không có mở mắt.
Nhớ lại hắn tung hoành trong giới giải trí gần hai mươi năm, thời kỳ đỉnh cao cũng từng xưng bá màn ảnh, thậm chí vinh quang lấy được danh hiệu “nhất ca”. Việc này ngoại trừ dung nhan hắn anh tuấn bất phàm có công bên ngoài, đương nhiên còn phải dựa vào kỹ thuật diễn nghìn người nghìn mặt cùng với tinh thần kính nghiệp kia.
Nhưng hôm nay tính là gì?
Dung nhan sao? Che kín mít.
Kỹ thuật diễn sao? Đừng nhắc nữa.
Kính nghiệp…… Mẹ nó đã OOC nghiêm trọng, còn là do hắn cố ý.
Một kẻ không có hình tượng ăn nói thô tục đừng nói Tạ Tri Vi hàng thật, ngay cả kiếp trước hắn cũng chưa từng làm qua! Lời thoại trong phim truyền hình điện ảnh gì đó cũng không có!
Sơ tâm ở đâu! Mộng tưởng có còn đó hay không!!! Nói cho giỏi dùng sinh mệnh đoạt diễn ở đâu!!!
Tạ Tri Vi bỗng nhiên mở mắt, dọa Đạm Đài Mộng nhảy dựng, sau một lúc lâu mới thử thăm dò hỏi: “Ân công? Ngài…… Làm sao vậy?”
Tạ Tri Vi lắc lắc đầu, thở dài, duỗi tay chỉ về phía cửa, nhìn nàng không nói gì.
Đạm Đài Mộng lập tức hiểu rõ, vì thế khẽ thở dài nói: “Vậy, cháo ta để ở trên bàn, ân công nhớ rõ uống lúc còn nóng nha.”
Theo sau cánh cửa bị đóng lại, Tạ Tri Vi nhắm mắt một lần nữa, nằm nghiêng xoay mặt vào vách tường.
Rốt cuộc, dục vọng biểu diễn chiến thắng dục vọng cầu sinh.
Hắn hạ quyết tâm: Sau này đoạt diễn thứ nhất, sinh mạng thứ hai, kiên quyết giữ gìn hình tượng tốt đẹp cho Tạ Tri Vi. Dù là mai danh ẩn tích thay hình đổi dạng, cũng phải xây dựng dựa trên thiết lập tính cách định sẵn.
Còn có bất kể như thế nào, nam chính là trên hết, nam chính là trên hết, nam chính là trên hết, chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Lời tác giả: Đối với khách quan hỏi chương mấy mới nhận nhau, tui chỉ có thể nói, một tác giả vô lương ngay cả thời gian đăng chương mới còn bảo đảm không được, bạn còn trông cậy vào có thể cho bạn cái đáp án đáng tin cậy gì sao ha ha ha… Cầu không đánh
Cuối cùng, nhìn thấy gần đây mọi người ham thích chọn hình tượng nhân vật, còn có quý khách quan đã bắt đầu tự mình vẽ tranh.
Vô cùng cảm ơn, có điều tui nói một câu hình tượng trong lòng mình đi ~ về Mục Hạc, tui là nhìn thấy Trần Dịch trong Lan Lăng Vương hoá trang áo trắng, sinh ra hình tượng Hộp Gỗ lớn, thật sự rất thích nhan sắc này. Sau đó, hình tượng Tạ lão sư ngay từ đầu là hàm hồ, thẳng cho đến ngày nọ tui đột nhiên nghĩ tới Thanh Hòa chân nhân trong Cổ Kiếm , ừm, hoàn mỹ, ha ha ha.
Tieaba ngày //
Được rồi được rồi
Nếu mọi người ham thích tìm hình tượng như vậy, vậy tui lớn mật phát hình tượng của mình đi ~ Hình tượng Thanh Hòa chân nhân rất đẹp, nhưng tiền nhiều hơn lão Tạ, y phục của lão Tạ là màu xanh đen ha ha ha ha
Có điều trong Cổ kiếm , tui thích nhất vẫn là Tạ Y Tạ nam thần, ừm, hiện tại mọi người đã biết Tạ lão sư vì cái gì họ Tạ đi
Không nói nhảm nữa, hình ảnh bên trên, tui muốn khống chế tốt Hồng Hoang chi lực của mình a a a, phải ngọt phải có cảm giác rất muốn hầm thịt
Kỳ thật tui cũng rất muốn nhìn lão Tạ bị áp a a a, nhưng hiện tại tui không thể viết, sợ viết trật toàn bộ tiết tấu của văn
Các vị khách quan nếu cảm thấy hứng thú, có thể đi trước giúp đỡ tới cái thịt gì đi, tui rất muốn nhìn a a a, trao quyền buông thả cho mọi người tùy tiện viết như thế nào play như thế nào.…
—
FM: Tác giả có đính kèm hình ảnh nhưng bị lỗi rồi, nên hình ảnh là do tui hỏi xin GG đại thúc nha =_=+
Hình tượng phát hôm trước là gần đây tác giả nhận định, ngoài ra xin chú ý vào lời tác giả ạ.