Hai người có thân phận……
Bấm ngón tay tính toán, trong lòng Tạ Tri Vi đã hiểu rõ.
Con đường nổi dậy của nam chính đã mở ra, trước tiên là lấy cha con Bạch gia ra khai đao. Nhưng lần trước vội vàng từ biệt với Thu Trọng Vân, hắn không kịp nghe ngóng xem quan hệ giữa nàng và Mục Hạc đã đi đến bước nào. Cũng không biết khi nào nàng sẽ biểu diễn đoạn kết bạn tình kia, giống như trong nguyên tác phối hợp với nam chính ngược Bạch Dự. Khung cảnh bùng nổ đó nghĩ mà kích thích, nếu có thể đích thân vây xem càng không thể tốt hơn.
Nhưng Tạ Tri Vi thật sự không dám tiếp cận Mục Hạc, cho dù muốn tiếp cận, cũng phải đưa chút chỗ tốt gì đó cho hắn ta.
Ví dụ như, Kim Liên?
Tạ Tri Vi nhìn Đạm Đài Mộng đã đi xa, yên lặng thở dài.
Nữ chính càng không thể chọc, ai biết tuyến cốt truyện tà môn này lượn vòng như thế nào. Nếu như không cẩn thận đắc tội nàng, ngộ nhỡ ngày sau nàng được nam chính sủng ái một lần nữa, hắn sẽ sống không tốt.
Vẫn là quan sát thêm mấy ngày nữa đi.
Nhưng sự tình chuyển biến quá nhanh, lại còn không phải do hắn muốn làm.
Là sự tình muốn làm hắn!
Hắn chẳng qua chỉ bám theo đuôi Đạm Đài Mộng trở về Phật Tông thuận đường thăm dò chi tiết tình hình của nàng, nào ngờ vừa mới đến rừng tuyết tùng ở sau núi, mẹ nó đã xảy ra chuyện rồi.
Ánh chiều tà buông xuống, Đạm Đài Mộng đang triền đấu với một bóng người chắn lối đi của nàng.
Tập trung nhìn vào, thế mà là Xích Viêm.
Tạ Tri Vi trợn mắt há hốc mồm, cũng không biết bằng cách nào Xích Viêm lại đột ngột xuất hiện. Cũng có lẽ, hắn ta vẫn luôn an bài tay sai theo dõi nơi đây, chẳng qua là không có bị ai phát hiện.
Tu vi của Đạm Đài Mộng không đủ để so chiêu với Xích Viêm, nhưng nàng có Kim Liên trong người, dễ dàng giảm bớt các loại sát chiêu của hắn. Giống như chơi game, thanh huyết vẫn không hề giảm, cho dù đối thủ mạnh cỡ nào thì hắn cũng đành bó tay.
Vẻ tham lam trong mắt Xích Viêm càng thêm rõ ràng: “Không hổ là Kim Liên, nha đầu mau giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi không chết.”
Đang khi nói chuyện, Đạm Đài Mộng lại tiếp nhận một chưởng của hắn, nàng đứng sừng sững bất động nói, “Ma đầu, coi như ngươi không buông tha, ta cũng không chết được.”
Tạ Tri Vi thầm khen trong lòng, nữ chính soái, có khí phách.
Hai người liên tục xuất chiêu, rừng tuyết tùng trong khe núi xanh tươi rậm rạp, ánh sáng của Hồng Liên vậy mà không thể xuyên thấu. Xích Viêm rõ ràng chỉ đến một mình, lại còn áp chế không muốn người khác biết, nếu không linh lực của hắn vì sao yếu như vậy, còn không bằng một phần ba lúc ở trên Nhất Bộ Nhai.
Hoặc là nói, linh lực của hắn chỉ còn bao nhiêu đó.
Liên tiếp đỡ hơn mười chiêu, rốt cuộc Đạm Đài Mộng cũng phát hiện chỗ không đúng. Nàng đánh ra một chưởng vào gốc tuyết tùng, nghi hoặc tự nhủ: “Linh lực của ma đầu này sao càng ngày càng thấp vậy?”
Xích Viêm nheo đôi mắt lại, mấy ngôi sao trên mặt nạ lóe lên ánh sáng cầu vồng, “Nha đầu, bổn tọa sẽ không lưu tình nữa.”
Hồng Liên chậm rãi mở ra, trong nháy mắt ánh sáng chói lòa, một tầng kết giới bỗng nhiên chụp xuống, bao vây kín kẽ cả mảnh rừng tuyết tùng. Đạm Đài Mộng nhìn quanh bốn phía, thần sắc nghiêm nghị lên.
Tạ Tri Vi do dự có nên hiện thân ra ngoài làm chút gì không. Ánh sáng này xuyên qua rừng tuyết tùng, người của Thiền Tông sẽ tới rất nhanh. Đến lúc đó, Xích Viêm với tu vi gà mờ có thể chạy thoát hay không là cả một vấn đề. Trong cái phó bản này hắn chính là muốn giữ lại kẻ này chờ nam chính tới xoát thăng cấp, người khác không có cửa đâu.
Ngón tay Tạ Tri Vi vừa động, ánh mắt tùy tiện của Xích Viêm lập tức thu liễm không ít.
Hồng Liên trong nháy mắt đã quay về thần thức của hắn ta, không chịu ra ngoài nữa—— trong thời khắc muốn mạng như vậy, linh lực của hắn ta lại bị đứt đoạn.
Nhưng tác dụng của Kim Liên mạnh mẽ như thế, chỉ cần đoạt được, nhất định có thể xóa đi dấu vết cổ quái mà đạo sĩ thúi Tạ Tri Vi kia để tại trên tay hắn, đã…… Không thể đợi thêm nữa.
Xích Viêm còn đang chần chờ, chợt nghe thấy giữa không trung truyền đến một tiếng phượng gáy, ngay sau đó tiếng cười duyên vang lên, mềm mại như sóng nước, trong một mảnh rừng tuyết tùng đầy tiếng ve kêu râm ran tựa như muốn an ủi lòng người bị tiếng ồn ào quấy nhiễu.
Ánh mắt Xích Viêm chợt sắc bén, cách mặt nạ đều có thể cảm thấy trên mặt hắn phủ đầy hung ác. “Trọng Vân, ngươi chán sống rồi, không phải bảo ngươi đi theo dõi Đạo Tông sao, tới nơi này làm gì?”
Mấy cọng lông phượng đỏ như cánh hoa nhẹ nhàng rơi rơi, sau đó Thu Trọng Vân từ trên lưng Hỏa Phượng nhảy xuống, vòng eo khẽ giương, so với lông phượng càng nhẹ nhàng uyển chuyển hơn. “Thánh Quân, tiểu muội muội, các ngươi đánh nhau nửa ngày, bốn con mắt vậy mà vẫn không phát hiện ra ta.”
Tạ Tri Vi ở phía sau thân tuyết tùng nhún vai, vậy thì tính làm gì, các ngươi sáu con mắt cũng không phát hiện ra ta.
—— khó trách cốt truyện bỗng nhiên tăng nhanh lướt gió, thì ra là Vân di online, một tay thiện nghệ thúc đẩy cốt truyện quả thật không phải nói chơi!
Có điều nàng luôn luôn cung kính với Xích Viêm, lúc này dám dùng thái độ trêu đùa nói chuyện với hắn, chẳng lẽ đúng như lời Xích Viêm nói, nàng đã “chán sống”.
Đạm Đài Mộng liếc mắt một cái, nhận ra ngay: “Là ngươi.”
Thu Trọng Vân nói nhẹ nhàng: “Còn không phải sao, tỷ tỷ lại gặp mặt tiểu muội muội, có vui hay không.”
Đạm Đài Mộng lắc đầu, thẳng thắn nói: “Không vui, ngươi tới để giúp hắn.”
Xích Viêm ở một bên trầm giọng nói: “Nếu thật sự tới để giúp bổn tọa, vậy bổn tọa tha cho ngươi lập công chuộc tội.”
Thu Trọng Vân lại không để ý đến hắn, chỉ nhướng mày liễu với Đạm Đài Mộng, cười rộ lên: “Tiểu muội muội, tỷ tỷ rất thích ngươi thẳng thắn như vậy, có điều……” Giọng nàng chợt dừng lại, bỗng nhiên ra tay.
Hồng Lăng từ bên hông nàng ào ào xuất ra, lao thẳng đến chỗ Đạm Đài Mộng. Người sau thấy thế, vội hướng sang một bên né tránh, Hồng Lăng mang theo khí thế hùng hổ truy đuổi, chỉ trong giây lát đã đến chỗ cách mi tâm của nàng ba tấc. Đạm Đài Mộng liên tiếp lui mấy bước, lưng dựa vào thân cây tuyết tùng, đã không thể lui được nữa, chỉ đành theo bản năng nhắm mắt lại.
Tạ Tri Vi thu thập linh lực sẵn trên tay, vận sức chờ phát động. Nhưng Hồng Lăng giống như lưỡi rắn, chỉ nhẹ nhàng phất qua ngay trước mi tâm Đạm Đài Mộng rồi không hề có động tác tiếp theo.
Xích Viêm không vui nói: “Ngươi đang giở trò quỷ gì.”
Đạm Đài Mộng nghi hoặc mở mắt ra, Thu Trọng Vân lấy ống tay áo che miệng cười khẽ, “Tiểu muội muội, chính là như vậy, tránh cho tỷ tỷ một chỗ nha.”
Chữ “nha” cuối cùng vừa mới ra khỏi miệng, đôi mắt nàng đang lấp lánh như đầm nước mùa xuân lập tức lạnh như băng sương.
Và không đợi cho những người khác kịp phản ứng, Hồng Lăng kia một lần nữa mang đầy sát khí, quay đầu lao thẳng về phía Xích Viêm.
Đồng tử Xích Viêm co rụt lại, hắn lúc này không thể dẫn linh lực lên được, không cách nào đón đỡ, đành phải vội vàng lui về phía sau.
Hồng Lăng vồ hụt, đánh vào thân tuyết tùng thô tráng ngay bên cạnh hắn, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, thân cây gãy thành hai đoạn, ngã xuống mặt đất phát ra tiếng vang ầm ầm.
Xích Viêm né tránh không kịp, bị một mảnh vụn đập trúng, kêu rên một tiếng.
Đây là…… Thu Trọng Vân có ý gì?
Tạ Tri Vi không hiểu, Đạm Đài Mộng càng không hiểu, đều chỉ lo trừng mắt nhìn, đầu óc sắp tải không kịp.
Xích Viêm cố gắng nhịn đau, cả giận nói: “Thu Trọng Vân! Ngươi thật to gan!”
Thu Trọng Vân cười khanh khách: “Thánh Quân đang khen ta sao? Vui quá đi, có thể cầu ban thưởng được không?”
Yêu cầu này không thể hiểu thấu, Xích Viêm không khỏi trách mắng: “Tiện nhân kia ngươi đang nói mê sảng gì hả.”
Thu Trọng Vân giơ tay đỡ đỡ búi tóc không hề bị nghiêng lệch, tự nói tiếp: “Nếu không, cứ đem mạng của Thánh Quân, thưởng cho ta đi?”
Giọng của nàng vừa nhẹ lại vừa mềm, thật giống như các cô nương ở gánh hát cầu khách quan ban thưởng cho một đêm nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt phát ra không có một chút độ ấm, giống như được ngâm trong chất kịch độc.
Ngụ ý của đối phương rõ như ban ngày, Xích Viêm lạnh lùng nói: “Bổn tọa biết ngay, ngươi ăn không quen.”
Ý cười bên miệng Thu Trọng Vân dần dần phai nhạt, nói khẽ: “Vậy phải xem là ai cho ăn.”
Tạ Tri Vi chợt nhớ tới một đoạn cốt truyện tinh vân M đã bị hắn lãng quên —— hắn lúc đầu cho rằng không quan trọng.
Thu Trọng Vân là một trong ba hậu cung quan trọng nhất, Thảo Mãng Anh Hùng đương nhiên không thể thiếu phải thêm chút trau chuốt cho bối cảnh của nàng: Thu Chiếu Thủy mẹ của Mục Hạc chính là con gái nuôi của Ma Quân đời trước, sau đó ông ta lại nhặt về một đứa bé gái bị bỏ rơi có thiên phú hơn người rồi nuôi dưỡng cùng một lúc, gọi là Trọng Vân. Hai nữ từ nhỏ có tình cảm rất tốt, nhưng Thu Chiếu Thủy bị cha của Mục Hạc câu dẫn dắt đi, Ma Tông sao có thể chấp nhận. Khi đó Xích Viêm đã vào thế chỗ, quan hệ giữa hắn với hai Thánh Nữ rất bình thường, do đó đối với hành vi của Thu Chiếu Thủy rất là tức giận.
Thu Chiếu Thủy bị Xích Viêm một đường đuổi giết, cuối cùng bị phế bỏ tu vi, tìm khắp nơi lại không gặp được cha của Mục Hạc. Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, lúc này nàng đã mang thai, vì đứa nhỏ trong bụng, không thể không nhẫn nhục chịu đựng làm đào hát, thẳng cho đến cuối cùng ôm theo tiếc hận mà tự sát.
Dựa theo phát triển của cốt truyện, lúc này Thu Trọng Vân đã nghe được từ trong miệng nam chính những chuyện này, đối với Xích Viêm gián tiếp hại chết Thu Chiếu Thủy hận thấu xương. Có điều trong nguyên tác là về sau nàng mới giúp đỡ Mục Hạc chiếm hết quyền lực của Xích Viêm, đem Xích Viêm giao cho nam chính đích thân diệt trừ lấy đó để lập uy.
Hiện tại bóng dáng của nam chính đâu? Còn có, sao Thu Trọng Vân lại sớm hành động rồi?
Thu Trọng Vân bước nhẹ gót sen, tựa như liễu rũ trong gió chậm rãi đi về phía Xích Viêm, mặt nạ của người đối diện lóe sáng một chút, sau đó rất nhanh đã vụt tắt. Hắn vẫn không cam lòng nói: “Tiện nhân! Ngươi không sợ Hồng Liên của ta?”
Thu Trọng Vân cười khanh khách một tiếng, nói: “Sợ chứ, có điều hình như Thánh Quân không dùng nó được nữa rồi. Lúc trước lửa thiêu Đại Hùng Bảo Điện, ngài cố làm ra vẻ. Ta còn tưởng chẳng qua là ngoài ý muốn, thì ra đúng là có một cái tiện nghi lớn như vậy. Nếu ta không chiếm, chẳng lẽ ngu ngốc về nhà.”
Tạ Tri Vi oán hận nghĩ, ta mẹ nó mới là ngu ngốc về nhà. Lúc ấy chỉ lo đối phó với Xích Viêm, lại quên mất cô gái này cũng là nhân tinh, vậy mà cũng bị nàng phát hiện!
Xích Viêm chậm rãi lùi về phía sau, ánh mắt cực kỳ âm trầm.
“Đừng sợ.” Thu Trọng Vân từ tốn nói, “Có người càng muốn mạng của ngươi hơn ta, vẫn là giữ lại cho hắn đi. Còn về Hồng Liên, là ai ta cũng không cho nha.”
Vậy nhất định là, mạng của Xích Viêm giữ lại cho nam chính.
Tạ Tri Vi suy nghĩ một chút, không đúng, trong nguyên tác Hồng Liên cũng là của nam chính, về sau cùng với mạng của Xích Viêm bị nam chính lấy đi chung một lượt. Nữ nhân này sao lại độc chiếm rồi?
Đỉnh núi bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, sau ba tiếng thì dừng lại, đây rõ ràng là Thiền Tông nghe thấy được động tĩnh, đang đánh cảnh báo.
Đạm Đài Mộng lấy lại tinh thần, xoay người chạy lên núi.
Sóng mắt Thu Trọng Vân lưu chuyển, giơ tay bắn qua một cọng lông phượng, vừa lúc đâm vào đại huyệt Trung Khu ở sau lưng Đạm Đài Mộng, toàn thân nàng tức khắc không thể động đậy.
“Tiểu muội muội, tỷ tỷ lúc nào cho phép ngươi được đi vậy hả? Đừng nói với ta, ngươi muốn trở về báo tin nha.”
Lúc này sao sáng đầy trời, Đạm Đài Mộng đứng ngây ra trên đường lên đỉnh núi, thở dài nói: “Ta chính là trở về để báo tin.”
Xích Viêm cũng muốn chạy, có điều hắn không được hưởng đãi ngộ giống như Đạm Đài Mộng, Hồng Lăng đang vây bọc hắn tầng tầng lớp lớp, siết đến hai mắt hắn đỏ như máu. Xích Viêm nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Tri Vi, Thu Trọng Vân, bổn tọa cho dù có thành quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi.”
Thu Trọng Vân không rõ nguyên do: “Thánh Quân bỗng nhiên nhắc tới đạo trưởng làm gì?” Nhưng nàng rất nhanh đã không để bụng cười cười, “Có thể được nhắc tên cùng lúc với đạo trưởng, thật là vô cùng vinh hạnh, chỉ đáng tiếc nam nhân tốt như vậy, thế mà lại bị một đám tôm tép hại chết, chậc.”
Xích Viêm cười lạnh một tiếng: “Bổn tọa cũng không ngờ tới, sẽ rơi vào tay một tiện nhân, ngươi đừng đắc ý quá sớm.”
Thu Trọng Vân nhíu mày: “Có ý gì?”
Sắc đỏ trong mắt Xích Viêm càng thêm dày đặc, tựa như Hồng Liên diêm dúa nở rộ, sau đó một tầng quang ảnh hình dáng Hồng Liên chậm rãi sinh ra quanh thân hắn.
Thu Trọng Vân dừng Hồng Lăng trong tay lại, lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, không tốt.
Ngay sau đó, Xích Viêm phát ra một trận cuồng tiếu bên dưới mặt nạ, ánh sáng của Hồng Liên trong một khắc này kịch liệt phóng thích. Trong phút chốc sóng khí cuồn cuộn, giống như dung nham đổ vào biển, không khí trong toàn bộ khe núi đều nóng rực lên, váy áo của Thu Trọng Vân và Đạm Đài Mộng thiếu chút nữa bị gió lớn đột nhiên nổi lên lật tung.
Con hàng Xích Viêm này vậy mà muốn mang theo Hồng Liên cùng nổ tan xác.
Tạ Tri Vi sao có thể cho phép hắn làm như vậy, còn không đợi Hồng Liên căng tới mức lớn nhất, hắn liền nhào qua.
Thu Trọng Vân vốn dĩ đang bị gió thổi khiến mắt mở không ra, đang có chút hoảng hốt, gió bỗng nhiên đột ngột ngừng lại.
Ngay sau đó, một tiếng nổ cực mạnh vang vọng toàn bộ sơn cốc.
Lời tác giả: Vốn dĩ muốn viết xong trận này để kết thúc chương, nhưng quá mệt mỏi viết không nổi nữa…