Tạ Tri Vi âm thầm cảm thán, nếu không phải hôm nay may mắn đi theo Huyết Mã Não nhìn thấy những mảnh vỡ ký ức đó của nam chính, nào biết đằng sau còn có cảnh khóc thảm hại như vậy?
Thời điểm hắn chết, nam chính thế mà khóc thành như thế…. Nếu đó chỉ là giả bộ, vậy kỹ năng diễn xuất của nam chính thật vô cùng khủng bố.
Nhưng nhìn thế nào cũng không giống như giả bộ, nam chính đã khôi phục lại thân phận, có cần phải ra sức như vậy sao?
Có điều nam chính tuyệt đối là đồ chết vì sĩ diện, bằng không sao vừa nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của chính mình đã chịu đựng không nổi?
Tạ Tri Vi đoán mãi không ra, đang lúc còn suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên cái tay đang cầm lấy tay Mục Hạc bị ném mạnh ra ngoài khiến hắn lảo đảo muốn té ngã.
Hắn vội ổn định thân thể, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Mục Hạc. Trong đó đã không còn một chút sắc đỏ, trong trẻo như sao.
Tạ Tri Vi theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, cảm thấy một đường từ trái tim kéo dài đến gót chân lạnh kẽo đến tận cùng.
Nét nhu hòa trên gương mặt Mục Hạc nhanh chóng biến mất, quanh thân hắn nổi lên sát khí lạnh băng. Hắn như có cảm giác, nâng tay phải lên chậm rãi xòe ra. Huyết Mã Não ảm đạm không còn ánh sáng nằm gọn trong lòng bàn tay, khớp xương gãy trên tay phải đã lành lặn hoàn hảo, hoạt động một cách tự nhiên.
Mục Hạc rất nhanh đã nhận ra chút linh lực còn sót lại trên tay mình, nói khẽ: “Khí tức của Hồng Liên.”
Tạ Tri Vi thoáng nhìn Thanh Bình Kiếm tiếp theo đó trong nháy mắt đã bắn ra áng sáng xanh tung toé, trong lòng lộp bộp một tiếng: Đúng vậy, trị khỏi tay phải cho nam chính không tốn chút sức nào, xem ra rõ ràng là hắn ta không muốn trị…… Trước tiên mặc kệ hắn ta là đồ cuồng thích bị ngược hay là khổ nhục kế, bây giờ làm sao đây, có lòng tốt lại làm hỏng chuyện rồi!
Tạ Tri Vi mang theo Hồng Liên và trang phục của Xích Viêm rất hiển nhiên đã khơi dậy lòng căm thù của Mục Hạc, hắn ta nhanh chóng hấp thu toàn bộ linh lực của Huyết Mã Não, giơ tay lên, bột phấn đỏ tức thì tung bay trong hồng quang rồi biến mất không còn tăm hơi.
Mục Hạc nhìn kỹ bàn tay phải, gằn từng chữ hỏi: “Ngươi làm?”
Tạ Tri Vi hít sâu một hơi, không nói gì chỉ gật đầu.
Cái này mẹ nó thật xấu hổ, không nói câu nào thì phải ôm thân phận của Xích Viêm đi đối đầu với nam chính, là cái chết. Nếu nói chuyện, chiếu theo nam chính đối với đoạn ký ức hai tháng tươi sáng kia đến xem, thân phận rất nhanh sẽ bị nhận ra, mà chỉ số thông minh của nam chính bị xúc phạm sẽ khiến nam chính thẹn quá hóa giận, hắn vẫn phải chết.
Lại nói, bây giờ mà bị nhận ra thân phận chắc chắn sẽ OOC, hắn còn chưa nghĩ ra lý do vì cái gì Tạ Tri Vi lại đi mặc y phục của Xích Viêm ê này. Thu Trọng Vân uy hiếp sao? Đừng đùa chứ, một Thu Trọng Vân nho nhỏ có thể uy hiếp được Bích Hư chân nhân? Vì nữ chính? A ha ha ha, bị nam chính hiểu lầm đào chân tường sẽ càng chết sớm.
Cho nên mình đã chọn đoạt diễn, có quỳ cũng phải diễn hết tuồng……
Mục Hạc rõ ràng là vô cùng tức giận.
Ánh sáng đỏ theo Huyết Mã Não tan biến dần dần yếu đi, vạt áo trắng bị linh lực mãnh liệt quanh thân nâng lên mặc ý tung bay, tuy Mục Hạc không tỏ thái độ quá lớn, nhưng Tạ Tri Vi lại cảm thấy hắn ta tựa như lệ quỷ đến từ địa ngục.
Chuôi kiếm Thanh Bình đột nhiên chợt lóe, một vòng ánh sáng xanh tức khắc tràn ra, đúng lúc bao vây Tạ Tri Vi ở trong đó. Không đợi Tạ Tri Vi kịp phản ứng, Mục Hạc bỗng nhiên mở miệng nói khẽ: “Đúng rồi, ngươi không sợ cái này, vậy……”
Lúc này linh lực không dám dùng, Hồng Liên bị vô dụng.
Tạ Tri Vi không dám động đậy đứng nguyên tại chỗ, vẫn đang suy nghĩ: Ta nên chết trực tiếp, hay là chạy rồi bị hắn bắt trở về chơi chết? Nếu còn kịp, ta nhất định phải bắt Thảo Mãng Anh Hùng ra chôn cùng, mẹ nó, suốt ngày cứ kêu ta đi đoạt diễn, sau đó thì sao? Cái đồ thành sự thì ít, bại sự thì nhiều!
Mục Hạc cầm Thanh Bình Kiếm trong tay, tiếp theo đó đóa Hắc Tâm Bạch Liên trên đỉnh đầu hắn biến sắc, tâm hoa đang là màu đen chậm rãi biến thành màu trắng thuần khiết không nhiễm một hạt bụi.
Tác dụng lớn nhất của Bạch Liên là thanh lọc và bảo hộ, lực công kích của vật này tuy không bằng Hắc Liên và Hồng Liên, nhưng không thể khinh thường kết giới của nó.
Ánh sáng trắng phủ xuống, Tạ Tri Vi nhận mệnh nhắm mắt lại, toàn bộ thân thể bị trói buộc tầng tầng lớp lớp, không thể động đậy.
Mục Hạc chậm rãi đi tới, Huyết Hà Trì không ngừng rung chuyển ở sau lưng hắn dần dần ngừng lại.
Hắn rũ mắt xuống, cất giọng không giận chẳng vui: “Vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Quan tâm tay của ngươi không được sao?
Tình cảnh vô cùng xấu hổ, Tạ Tri Vi mím môi thật chặt, không dám mở miệng lên tiếng.
“Không nói?”
Nhìn thấy lông mày Mục Hạc khẽ động, Tạ Tri Vi lập tức sinh ra dự cảm chẳng lành. Ngay sau đó, hắn liền sợ hãi trừng lớn hai mắt.
Đóa sen trắng trên đỉnh đầu Mục Hạc giống như bị nhuộm mực biến thành màu đen. Khí đen tựa như từng sợi tóc mảnh, tràn vào cơ thể Tạ Tri Vi từ bên trong ánh sáng Bạch Liên, trong nháy mắt, xuyên qua tim khiến hắn đau muốn hộc máu.
Loại đau đớn này không giống như đau đớn bình thường, các loại tra tấn đao chém gậy đánh so với nó đều là trò trẻ con. Thứ này mẹ nó không để một chút dấu vết trên thân thể, mà trực tiếp hành hạ trên hồn phách. Tạ Tri Vi chỉ biết đau đến không thể thở nổi, lại không cách nào phân biệt rõ rốt cuộc là đau ở chỗ nào, hoặc là nói, toàn bộ thần thức, toàn bộ trái tim của hắn đều ngập tràn đau đớn, lại bị lực lượng gì đó cưỡng ép phải tập trung tinh thần đi cảm nhận.
Bốn năm trước, lúc hắn ở Huyền Vân Kiếm Phái nhìn Minh Không bị nam chính ngược, hắn còn nói đời này không muốn trải nghiệm loại cảm giác này, thật đúng là thiên đạo luân hồi……
Tạ Tri Vi vốn có xúc động định gào thét, nhưng không đến một phút, ngay cả sức lực để phát ra tiếng hắn cũng không có. Bị ánh sáng của Bạch Liên trói chặt, hắn lại không có cách nào tê liệt ngã xuống mặt đất, tuy rằng đứng nghiêm, nhưng đôi mắt đỏ đầy tơ máu, từng giọt mồ hôi lớn xuyên qua mặt nạ chảy xuống cần cổ.
Khóe miệng Mục Hạc hiện ra một tia trào phúng, gật đầu nói: “Ta có rất nhiều phương pháp khiến ngươi mở miệng, có tin không?”
Tạ Tri Vi rất muốn gật đầu, nhưng hắn đã đau đến nỗi không thể làm ra động tác này. Bởi vì thần thức xuất hiện dao động, Hồng Liên ở trong đó rung động lắc lư, quang ảnh to lớn của Hồng Liên chậm rãi trồi lên khỏi đỉnh đầu hắn.
Mục Hạc nhìn kỹ Hồng Liên, ánh mắt hiện lên một tia khác thường, nói: “Nó thuộc về ta rồi.”
Tạ Tri Vi đã không còn sức để đậu đen rau má đám người này.
Hắn nói nguyện ý đưa Hồng Liên cho Thu Trọng Vân, nhưng Thu Trọng Vân không tin một hai phải tự mình nghĩ cách đoạt.
Hắn vốn định hiến Hồng Liên cho nam chính, nhưng nam chính không nói hai lời trực tiếp đoạt, đoạt xong còn muốn cạo chết hắn.
Có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được không!
Giữa cơn đau nhức, Tạ Tri Vi vẫn cảm thấy thần thức trống rỗng một khoảng lớn, Hồng Liên đã bị cưỡng ép móc ra. Đóa Hắc Tâm Bạch Liên trên đỉnh đầu Mục Hạc phát sinh biến hóa, ban đầu quang ảnh bao quanh hoa sen hiện lên sát khí đen trắng, lúc này đã bị thay thế thành sát khí của Hồng Liên.
Tâm sen màu đen, cánh sen màu trắng, lại có ánh sáng đỏ như máu vờn quanh, thoạt nhìn hết sức quỷ dị, nhưng điều này cũng chứng tỏ ba món bảo vật đã dung hợp thành công.
Tạ Tri Vi vội vàng dùng hết sức lực bú sữa mẹ điên cuồng che lại linh lực của bản thân không cho nó tiết ra ngoài.
Thẳng đến khi quang ảnh của hoa sen chậm rãi chìm vào đỉnh đầu Mục Hạc, hắn ta mới hài lòng mở mắt ra. Lúc này trói buộc trên người Tạ Tri Vi rốt cuộc thả lỏng, hắn tựa như bùn nhão ngã trên mặt đất, cảm thấy giống như bị ấn trên mặt đất đánh cho xương cốt toàn thân tan thành từng mảnh, không thể nhúc nhích.
Tạ Tri Vi với đôi mắt vô thần thầm nghĩ, mỗi một phút mỗi một giây không bị nam chính ngược thì ra lại hạnh phúc như thế, là ta trước kia không biết quý trọng……
Ngay sau đó, một chiếc bóng thon dài chiếu trên mặt hắn, Mục Hạc chậm rãi đi tới, từ trên cao liếc mắt nhìn xuống. “Hồng Liên rời khỏi sẽ không còn linh lực, ngươi chỉ là hư danh.”
Tạ Tri Vi ở trong lòng lung tung nói tiếp: Được được được, ngươi vui vẻ thì tốt, có thể thả ta được chưa thiếu niên.
Tất nhiên là không thể.
Mục Hạc nhẹ nhàng nói: “Uy lực của ba món bảo vật chồng lên nhau ta còn chưa gặp qua, bắt ngươi ra thử vậy.”
MMP, ngươi…… Ngươi vui vẻ thì tốt.
Tạ Tri Vi sống không còn gì luyến tiếc nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón thử thách bão tố càng mãnh liệt hơn.
Bỗng nhiên một giọng nói vội vàng ngăn cản: “Chờ một chút!”
Mục Hạc cũng không ngẩng đầu lên: “Vân di, có chuyện gì?”
Mi tâm Tạ Tri Vi dãn ra một chút, bỗng nhiên cảm thấy giọng của Thu Trọng Vân vô cùng êm tai, tựa như âm thanh của trời.
Huyết Mã Não đã bị phá hư, do đó hồng quang của Huyết Hà Trì biến mất, cái mê trận này xem như đã phế. Thu Trọng Vân đứng trong khu vực mà ánh sáng đỏ đã tan hết, cầm ống tay áo che miệng, đôi mắt mở căng tròn. Nàng rất nhanh đã thu hồi sắc mặt kinh ngạc, lảng tránh ánh mắt của Tạ Tri Vi, cười nhìn về phía Mục Hạc: “Cháu ngoại lớn, chúc mừng nha, thắng ngay trận đầu.”
Mục Hạc nói: “Dì tới, chỉ để nói cái này?”
Thu Trọng Vân lắc lắc ngón tay, đưa ánh mắt nhìn phía trên vách đá, nói: “Đương nhiên không phải. Bên ngoài có nhiều người như vậy, ngươi lại đi trói Xích Viêm, ta phải giải thích với bọn họ thế nào, còn nữa…… Ngươi chuẩn bị xử trí hắn ra sao?”
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, trời đất chứng giám, nữ nhân này còn biết quan tâm số phận của hắn.
…… Nhưng cũng chả được cái tích sự gì.
“Cứ theo kế hoạch mà xử trí.” Mục Hạc phun ra mấy chữ lạnh như băng, “Vân di, thân phận của dì ở Ma Tông cao như vậy, chỉ là một câu giải thích, chẳng lẽ còn cần ta dạy sao?”
Thu Trọng Vân vội vàng cười làm lành nói: “Sao có thể chứ, câu giải thích ta đương nhiên sẽ nói. Chẳng qua cháu ngoại lớn ngươi hiện đang cầm Hồng Liên, bên Ma Tông cũng nên do ngươi tiếp quản, nếu ta ra mặt nói gì đó, liệu có đoạt danh tiếng của ngươi không.”
Mục Hạc thu hồi Thanh Bình Kiếm, khoanh tay nói: “Dì cứ theo đó mà làm, chuyện của Ma Tông ta không có hứng thú.”
Mặc dù giơ tay nhấc chân vô cùng ưu nhã, nhưng cổ khí thế vương bá kia đã hoàn toàn trùng khớp với hình tượng trong sách. Nội dung cuộc nói chuyện này lại là chuyện gì? Cái gì mà chuyện của Ma Tông không có hứng thú? Cái gì mà theo đó mà làm? Ê này thiếu niên, ngươi chỉ cần ngoài mặt mây nhạt gió êm, ai kêu nội tâm ngươi cũng không tranh với đời vậy hả?
Tạ Tri Vi đang điên cuồng gào thét ở trong lòng, bỗng nghe thấy Thu Trọng Vân phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, hiện tại thứ duy nhất khiến ngươi cảm thấy hứng thú chính là Kim Liên. Có điều Kim Liên ở trên người tiểu nha đầu của Thiền Tông kia, ngươi định trực tiếp giết sạch, hay là xem ở mặt mũi của Độ Sinh tha cho nàng một lần?”
Mục Hạc rốt cuộc giương mắt nhìn về phía nàng: “Dì nói thẳng đi.”
“Đúng vậy, hiện tại tiểu nha đầu kia đã bị ta bắt được, đang ở trong địa lao của Ma Tông.”
“Đi xem một chút.”
Giọng điệu không hề gợn sóng, nhưng ý nghĩa không thân thiện thì rõ rành rành.
Tạ Tri Vi giật thót tim, đậu xanh lỡ như nam chính thật sự giết chết nữ chính thì làm sao bây giờ? Cho dù không giết, chuyện đoạt Kim Liên nếu truyền ra ngoài, thiết lập tính cách nam chính là bạch liên hoa có còn hay không?
Tạ Tri Vi cố gắng gom góp chút sức lực, chống một bàn tay xuống đất gượng ngồi dậy. Thu Trọng Vân nhìn thấy, vội vàng phất tay áo quét qua một cái, một lần nữa đem hắn quật ngã xuống, cười tủm tỉm nói: “Thánh Quân ngài đã thảm như vậy rồi, hay là bớt chút sức lực chờ chết đi. Đợi lát nữa xem cái trò hay thư giãn, ngài sẽ biết chọc cháu ngoại lớn của ta sẽ có kết cuộc gì?”
Trò hay? Đến lúc này rồi còn có cái trò hay gì nữa?
FM: Tiết mục tẩy trắng cho lão Tạ =)))
Nhân vì không ít độc giả cảm thấy lão Tạ còn đầu gỗ hơn Hộp Gỗ, không chỉ quý độc giả ở đây mà dưới bình luận mấy chương gần đây bên Trung thì lão Tạ cũng bị cằn nhằn ghê lắm:v Nay tui xin edit cái bình luận của độc giả bên Trung được tác giả like, thậm chí bình luận được chị dành lời cảm tạ ở cuối chương và bình luận được đưa lên khoe trên Tieba vì quá hợp ý của chị nha~
.Độc giả Người qua đường Giáp: Nếu còn không quay đầu ngựa tui thật hoài nghi Hộp Gỗ có phải thật lòng yêu lão Tạ hay không, Đại Đại chị không định để Hộp Gỗ nhận ra sau đó ngược lão Tạ sao, tui chờ đợi Hộp Gỗ hối hận không thôi thương tâm muốn chết rồi này
>Lầu - Độc giả Tri Vị hồi đáp: Lão Tạ vô cùng cẩn thận che kín áo choàng không để lộ bản thân một chút nào, làm sao Hộp Gỗ có thể nhận ra được. Ký ức lão Tạ chết còn khắc sâu như vậy, cỏ trên mộ cũng mọc dài như thế, Hộp Gỗ không thể chỉ vì nhìn thấy nhân vật khả nghi (vai ác) giúp đỡ hắn thì cảm thấy đó là lão Tạ đã trở lại, người bình thường nên suy nghĩ chính là, người này có phải có mục đích gì đó hay không ♡ cái nhìn cá nhân
>> Lầu -Tác giả hồi đáp: Tặng like cho khách quan lầu
>>>Lầu - Độc giả Tri Vị hồi đáp:∑(°口°๑)❢❢lần đầu tiên tiếp xúc Thủy Thủy khoảng cách gần như vậy! Sợ tới mức tui có thể lập tức giải bài thi.ヽ(^Д^)/. Bị điểm danh tâm tình thật tốt là lá la ♡
.Độc giả p=np Đường bình luận: Đọc mấy tuần nay, tui tới nói cảm tưởng đi
Đầu tiên, đây kỳ thật là một cái cốt truyện rất sáo lộ, độc giả xuyên vào truyện ngựa giống, trên đường hoàn thành nhiệm vụ or cốt truyện đồng thời không cẩn thận khiến ngựa giống chuyển thành cong, thuận tiện đánh rớt dàn nữ chính và hậu cung,ngựa giống hắc hóa tính chiếm hữu càng ngày càng cao, sau đó độc giả phát hiện đậu xanh WTF ta coi ngươi là nam chính tại sao ngươi lại muốn thượng ta, ngươi có biết ngươi OOC thiết lập rồi hay không, ngươi là ống thép thẳng nha, cuối cùng bên trong âm thanh nóng bỏng của độc giả lúc đi cốt truyện bạch bạch bạch lại đi cốt truyện bạch bạch bạch, từ đây HE.
Nhưng mà! Truyện này là kiểu mẫu của “Sáo lộ cũng có thể chơi đa dạng”!
Đầu tiên người xuyên vốn dĩ chính là ảnh đế, hơn nữa còn là loại hình nhân vật mà hắn am hiểu nhất, những lúc suy diễn nhân vật của mình, những lúc tự tin đối với kỹ thuật diễn của mình thực là manh (cũng không biết thời điểm biết nhân vật thứ mình diễn không xong sẽ lộ ra vẻ mặt gì ha ha ha ha)
Chỉ số tồn tại cảm tăng giảm cũng rất thú vị, tui có thể nói tui có chút hy vọng về sau thứ này nếu bị trừ tới đáy rốt cuộc Tạ lão sư có thể tự cứu mình hay không www độ hảo cảm của nam chính càng cao thì càng dễ OOC, bị trừng phạt lớn nhất, hơn nữa mặt của nam chính (đã định sẵn) lại là mặt của diễn viên đối thủ, tui đánh cuộc một cây dưa chuột việc này có quan hệ với thế giới hiện thực
Còn có giả thiết tác giả có thể trò chuyện quả thật chơi rất khá, một bên cường điệu nguyên tác vốn là truyện ngựa giống, tác giả là một tên ngáng chân đại thúc, cho nên truyện xuyên thư khác vai chính vẫn luôn không phát hiện vai chính cong tui có đôi khi cảm thấy thật là mắt mù, thế nhưng Tạ lão sư không phát hiện cũng do nồi của Anh Hùng đại đại dù sao cũng là truyện ngựa giống, sắm vai là vai trưởng bối, lại còn có thể tiếp xúc với người cha thẳng băng tăm tắp, có thế nào cũng không cảm thấy loại cha này có thể sinh ra một đứa con trai bị cong đi cho nên Anh Hùng, mới bị cho xuất hiện không được mấy lần?
Sau khi sống lại bán xuẩn cũng buồn cười muốn chết, không biết về sau lúc quay đầu ngựa có thể phát triển theo sáo lộ hay không, hay là chơi theo kiểu đa dạng đổi mới đây!!
>Lầu - tác giả hồi đáp: Hướng về phía bình luận dài, đổi mới!
>> Lầu – p=np Đường hồi đáp:(?>?