Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khoảng cách giữa Thu Trọng Vân và Tạ Tri Vi gần như vậy, sao lại không nhận ra ý đồ của hắn. Nhưng bởi vì đã nói trước, nàng đành mở một con mắt nhắm một con mắt. Nàng đứng dậy, hướng về phía Tạ Tri Vi đang dịch chuyển sâu trong vùng bóng tối ném ra một cái ánh mắt ngầm hiểu, sau đó ho khan một tiếng, lắc lư eo nhỏ đi đến chỗ Mục Hạc ở bên ngoài nhà giam.
Trên mặt đất, một bên là đôi nam nữ quấn quýt nhau đổ mồ hôi đầm đìa, một bên là Bạch Dự đã bị tra tấn chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Mục Hạc đưa lưng về phía nàng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thu Trọng Vân hỏi hắn: “Cháu ngoại lớn, thế nào, hiện tại có vui vẻ chút nào không?”
Áo trắng trước mặt nhẹ nhàng tung bay, người vẫn không hề nhúc nhích, một lát sau, mới truyền đến hai chữ trầm thấp: “Không có.”
Thu Trọng Vân thở dài, nói: “Ta làm dì mặc dù không biết ngươi có thâm thù đại hận gì với tiểu tử này, nhưng ngươi muốn giết hắn lâu như vậy, lúc này đã chơi đùa hắn thành ra như thế, ta nhìn dáng vẻ của ngươi…… Sao ngược lại càng thêm thương cảm.”
Bạch Dự run rẩy kịch liệt trong bạch quang một hồi, máu nơi khóe miệng khô cạn, rốt cuộc ngừng thở. Trong đôi mắt đờ đẫn của Bạch Kiến Trứ xuất hiện một tia bi thương, ông ta bỗng nhiên đứng lên, nhưng bởi vì không có sức lực chống đỡ nên lại ngã xuống đất. Trong lồng đá, ở nơi mà ánh sáng và bóng tối đan xen nhau, có một giọt nước mắt vẩn đục chảy xuống từ trên mặt ông ta, mất một khoảng thời gian khá dài ông ta mới mở miệng phát ra hai cái âm tiết hoàn chỉnh một cách khó khăn: “Dự…… Dự Nhi……”
“Ai, thật là thảm.” Thu Trọng Vân líu lưỡi, nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu đồng tình, nàng đi lên phía trước hai bước, cảm thấy hình như dẫm phải thứ gì, cúi đầu vừa nhìn, là một đầu lưỡi máu me đầm đìa. Nàng nhấc chân tùy tiện đá thứ này một cái, vừa lúc nó rơi vào tầm tay của Bạch Kiến Trứ, “Được rồi, sống quang vinh hơn nửa đời, ngay cả Tạ chân nhân cũng chết trên tay ngươi, khóc cái gì mà khóc. Đây cũng không tính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nha, đừng nóng vội, hai ngày nữa phụ tử hai người các ngươi lại được gặp nhau.”
Mục Hạc bỗng nhiên nói: “Vân di, vì sao lại nói mấy chuyện này với hắn nhiều như vậy.”
Vẻ mặt Thu Trọng Vân cứng lại, tiếp theo cười nói: “Ta nhìn hắn không quen, châm chọc hai câu thôi, chỉ tiếc Tạ chân nhân hắn……”
“Dì có việc giấu ta.” Mục Hạc xoay người, tất cả biểu lộ trên mặt đều biến mất không còn tung tích.
Nhanh như vậy đã phát hiện rồi? Thu Trọng Vân dằn xuống cơn hoảng loạn trong lòng, giải thích: “Cháu ngoại lớn, quan hệ giữa ngươi với ta ra sao, lại có tình cảm nhiều năm như vậy, ta có thể giấu ngươi cái gì?”
“Xích Viêm ở đâu?”
Thu Trọng Vân giả bộ bừng tỉnh đại ngộ: “A, thì ra là ngươi không an tâm về hắn. Ta trước đó không phải đã hỏi ngươi có muốn mang hắn đến cùng xem, dọa cho hắn sợ một trận hay sao, ngươi nhìn đi, hắn ở sâu trong góc hẻo lánh phía trên kia kìa.” Nàng giơ tay chỉ về phía bình đài mà vừa rồi đã ngồi vây xem, nơi đó tất nhiên rỗng tuếch, nàng giống như vừa mới phát hiện, phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Ôi chao, người đâu rồi?”
Mục Hạc không nhìn về hướng đó, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Trọng Vân.
Thu Trọng Vân vô cùng đau đớn: “Đều tại ta hồ đồ, tưởng rằng không có Hồng Liên thì hắn sẽ không làm được sóng to gió lớn gì, không nghĩ tới vẫn để hắn chạy thoát. Không hổ là kẻ từng làm qua Ma Quân, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo……”
Mục Hạc hơi nheo mắt lại, không chút lưu tình nói: “Vân di, dì biết rõ dụng ý vì sao ta giữ lại mạng của Bạch Kiến Trứ và Xích Viêm, nhưng dì lại che chở cho Xích Viêm.”
Thu Trọng Vân chột dạ, nhưng vẫn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng mạnh miệng nói: “Ta che chở Xích Viêm để làm gì, nếu không phải tại tên khốn kia thì căn bản mẫu thân ngươi sẽ không tới nông nỗi như vậy, ta hận không thể sớm giết chết hắn.”
“Dì biết người đối nghịch với ta, đều có kết cuộc gì kia mà.” Mục Hạc nhìn nàng chằm chằm: “Hi vọng Vân di đừng để ta và nương của ta thất vọng.”
Tạ Tri Vi mang theo quang hoa trói buộc của Bạch Liên liều mạng chạy trốn. Hắn không dám dùng linh lực và cũng dùng không ra, chỉ có thể chạy bằng hai cái đùi. Trường bào bảy màu bọ rùa bình thường cho cảm giác uy phong xen lẫn buồn cười, lúc ngự kiếm còn tạm được, nhưng chạy trốn thì có chút khốn đốn. Chạy mười bước sẽ có bốn năm bước dẫm lên vạt áo, Tạ Tri Vi lại không có cách nào rút tay ra vén áo lên, cứ thế nghiêng ngã lảo đảo, còn chưa đi được một phần ba hoa viên bỗng nhiên đứng lại.
Trăng sao mông lung, một người áo trắng lướt nhanh đáp xuống trước mặt hắn. Sương mù trong đêm mỏng manh, căn bản không lấn át được gương mặt tuấn tú như mỹ ngọc của Mục Hạc. Nhưng trên gương mặt kia không hề có một chút cảm xúc nào, tựa như hắn ta đang đeo một cái mặt nạ được điêu khắc tỉ mỉ.
Còn không đợi mồ hôi lạnh trên đầu Tạ Tri Vi kịp nhỏ xuống, Mục Hạc trong nháy mắt đã di chuyển đến sát bên người, vươn tay bóp chặt cổ của hắn.
Sức lực rất lớn, Tạ Tri Vi tức khắc cảm thấy đầu của mình sắp rớt xuống, nhưng hắn chỉ có thể thở dốc dồn dập, không thể phát ra một tí âm thanh nào.
Thu Trọng Vân lúc này mới hối hả đuổi kịp, nhìn thấy một màn này không khỏi đối với Tạ Tri Vi hận rèn sắt không thành thép. Đợi thấy rõ cánh tay mà Mục Hạc đang sử dụng, nàng lập tức mở to hai mắt: “Cháu ngoại lớn, tay phải của ngươi bình phục như cũ rồi?”
Không biết có phải là ảo giác của Tạ Tri Vi hay không, sau khi Thu Trọng Vân nói xong câu đó, hắn cảm thấy bàn tay đang siết cổ mình bỗng nhiên càng siết chặt thêm.
Ánh mắt Mục Hạc chậm rãi dời về phía cái tay này. Tuy mặt nạ trên mặt Tạ Tri Vi là hàng giả, nhưng lớp đá khảm nạm phỏng chế đồ đằng sao trời được chế tác vô cùng tinh xảo, dưới ánh trăng từng viên phát sáng óng ánh, chiếu rọi vào đôi mắt Mục Hạc, tựa như trong đó có thủy quang lưu động.
“Bốn năm thoảng qua trong chớp mắt, rất nhiều người đều đáng chết, nhưng ta chỉ muốn giết ba người.” Mục Hạc nhẹ nhàng nói, “Bây giờ Bạch Dự đã chết. Chỉ còn lại ngươi và Bạch Kiến Trứ…… Ta muốn giữ lại cho ngày đó. Ngươi làm như vậy, là muốn bức ép ta sớm ra tay sao?”
Sao có thể chứ, ngươi cái đồ lấy oán trả ơn chịu ngược cuồng!
Cổ họng Tạ Tri Vi phát ra âm thanh trầm thấp, ngay cả một cái lắc đầu đơn giản cũng làm không được. Đáng thương thay, đôi tay hắn còn bị quang hoa của Bạch Liên trói buộc, muốn giãy giụa tìm đường sống cũng không xong.
Thu Trọng Vân thông minh cỡ nào, rất nhanh đã nghe ra chút manh mối, “Cháu ngoại lớn, chẳng lẽ…… là Xích Viêm chữa trị tay cho ngươi?”
Mục Hạc không trả lời nàng, nhưng linh lực quanh thân chợt bùng phát mãnh liệt đủ để xem như là đáp án.
“Sao người lại làm như vậy?” Thu Trọng Vân dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn về phía Tạ Tri Vi, ngay sau đó ý thức được không ổn, hắng giọng quay sang Mục Hạc: “Hắn, vì sao lại làm như vậy? Cháu ngoại lớn, nếu không ngươi trước tiên buông hắn ra hỏi rõ một chút, lỡ như có bí mật lớn gì đó……”
“Ta không có hứng thú tìm hiểu bí mật của một người chết.” Ống tay áo Mục Hạc xao động, quang ảnh của hoa sen trên đỉnh đầu hắn như ẩn như hiện, sát khí tuôn ra tràn lan từ nông tới sâu.
Tạ Tri Vi cố gắng mở mắt ra nhìn Thu Trọng Vân, nữ nhân này không thể bắt trúng trọng điểm sao, coi như không thể bò lên trên giường nam chính, cũng nên biết nam chính đã sớm muốn giết Xích Viêm, làm sao sẽ giữ đến bây giờ!
Thu Trọng Vân giết người như ma, lúc này không hiểu sao bỗng nhiên sinh ra chút áy náy với Tạ Tri Vi, ánh mắt nàng lấp lóe, nói không kịp suy nghĩ: “Vậy…… cháu ngoại lớn, lúc ngươi ở Huyết Hà Trì gặp gỡ Xích Viêm bằng cách nào, Huyết Mã Não lợi hại như vậy, vì sao hắn ta lại bại trong tay ngươi? Lẽ nào có gian trá?”
“Ta bị Huyết Mã Não vây khốn, thời khắc nguy cấp, nếu không phải……” Mục Hạc bỗng nhiên dừng tay, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc.
Thu Trọng Vân vội hỏi: “Nếu không phải cái gì?”
Nếu không phải cảm giác đau đớn trên cổ kích thích khiến đầu óc Tạ Tri Vi thanh tỉnh, hắn chắc chắn cho rằng mình bị hoa mắt. Cho dù là bốn năm trước, hắn cũng chưa bao giờ thấy Mục Hạc lộ ra ánh mắt phức tạp như vậy. Chỉ trong một thoáng, từ mờ mịt đã thành khát khao, lại đến thẫn thờ, cuối cùng trở về hoàn toàn lạnh lẽo.
Mục Hạc nhàn nhạt nói: “Không có gì, chẳng qua nhớ tới một cái chuyện xưa mà thôi.”
Một cái chuyện xưa?
Tạ Tri Vi cố gắng lấy ra một chút sức lực để hồi tưởng, chẳng lẽ là cái Screenshots mà hắn lâm thời ném ra kia?
Hắn vì không muốn bại lộ thân phận người xuyên việt mới đem cái Screenshots ném ra ngoài, về sau lại sợ nó sẽ làm bại lộ thân phận của Tạ Tri Vi. Hiện tại tốt rồi, nam chính đã não bổ cái Screenshots kia thành ký ức của chính mình, không có vấn đề.
Có điều, quả nhiên hắn nói cái gì trúng cái đó, nam chính là đồ chết vì sĩ diện, đối với loại chuyện rớt nước mắt này vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tạ Tri Vi không có cách nào đi để ý manh mối, bởi vì tay phải của Mục Hạc lại siết chặt lần nữa, khiến cho chút thần trí còn sót lại của hắn bị bức đến cùng đường bí lối.
Lần này là treo thật rồi sao……
Ta chẳng qua chỉ đang cố gắng bám theo kịch bản diễn một vở tuồng, các ngươi lại tổ chức thành đoàn thể hành hạ ta như vậy? Mục Hạc ông nội ngươi! Thảo Mãng Anh Hùng ông nội ngươi! Thu Trọng Vân ông nội ngươi!
Tạ Tri Vi đem từng người đã hố hắn thăm hỏi qua một lượt, trong cơn mơ màng nghe được một câu cuối cùng, chính là Thu Trọng Vân vẫn như cũ không từ bỏ, còn đang líu lo khuyên giải không ngừng: “Cháu ngoại lớn ngươi đừng xúc động nha, bốn năm cũng nhịn được đến đây, là ngươi nói muốn đưa đại lễ cho hắn……”
Tạ Tri Vi từ từ tỉnh dậy, trên cổ vẫn còn đau.
Hắn đờ đẫn cử động tròng mắt, dùng tay chậm rãi sờ soạng trên cổ, nơi đó nóng rát, không cần nhìn cũng biết, chắc chắn bị sưng đỏ. Lúc này hắn mới ý thức được, mạng của mình cuối cùng đã giữ được.
Ngay sau đó, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một gương mặt trắng nõn đầy son phấn, trên trán có đính một viên hồng ngọc yêu dã chói mắt.
Tạ Tri Vi thở dài, khàn giọng nói: “Cô nương, rốt cuộc muốn ta giả Xích Viêm tới khi nào?”
Thu Trọng Vân cũng thở dài, hận rèn sắt không thành thép nắm chặt khăn tay, hỏi lại: “Ngươi nói ngươi đi, đêm qua lúc xem trò hay sao bình tĩnh như vậy, ta còn tưởng là ngươi không sợ chết. Nào biết được cháu ngoại lớn của ta vừa xuất hiện thì ngươi đã bỏ chạy, có ý gì hả, làm hại ta phí sức chín trâu hai hổ mới khiến hắn tạm thời không giết ngươi.”
“Tạm thời?” Tạ Tri Vi chống tay chậm rãi ngồi dậy, ngơ ngẩn nhìn xuống mặt đất, “Chính là nói, hắn rất nhanh sẽ tới giết ta, không, tới giết Xích Viêm?”
Thu Trọng Vân gật gật đầu đầy cảm thông.
Tạ Tri Vi lập tức đứng lên: “Mặc kệ, ta phải đi.”
“Vậy không được, ngươi mà đi thì gương mặt của tiểu muội muội kia coi như không giữ được.”
Tạ Tri Vi muốn sụp đổ, không giữ được thì không giữ được thôi, mỹ mạo của nữ chính dù quan trọng đến đâu, hắn cũng phải còn mạng mới có thể đến xem.
Thu Trọng Vân vội vã ngăn cản hắn lại: “Nếu không, ngươi cứ yên tâm mà đi, vị tiểu muội muội kia…Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy.”
Đừng đùa chứ ha ha, ngươi cũng là nữ nhân, lấy cái gì đối xử tốt với nữ chính?
Thật có ý tứ, nàng tình nguyện đi một con đường càng đi càng tối, thậm chí không tiếc trả giá sinh mạng của người vô tội, cũng không muốn bại lộ sự thật là Xích Viêm đã chết?
Tạ Tri Vi quay người lại: “Ta rất hiếu kỳ, cô nương cứ luôn giấu diếm cháu ngoại lớn của mình như vậy là đang tính toán cái gì?”
—-
FM: Rốt cuộc tui đã bò lết được % thanh tiến độ của truyện này (/ chương) rồi mọi người ạ TTvTT
Sẵn đây, xin ném lên cho quý độc giả biết poster của phim Tiên Đế Tái Lâm và cái groupchat của truyện Tiên Đế Tái Lâm – cái đoạn mà dân tình bàn tán xôn xao khi biết tin truyện được chuyển thể trong Tiết tử nói đó đó- để mọi người biết nó như thế nào ha
Đây là poster Tiên Đế Tái Lâm. Góc dưới bên trái chỗ năm có đề Hà Tranh diễn Mục Hạc; Tạ Chi diễn vai Tạ Tri Vi đó (^_^)
Trích trong Tiết tử, trong ảnh có mấy chữ khác với tiết tử nha :v
Nguồn ảnh: Weibo tác giả Trị Bệnh Thần Tiên Thủy, lúc chị quảng cáo cho truyện Bần đạo =)))