…… Đám người trẻ tuổi bây giờ, làm gì thích lưu hành phong trào bóp cổ người khác như vậy?
Mặc dù Sở Tri Thị mới vừa đánh nhau một trận với Mục Hạc bị hao phí không ít linh lực, nhưng hắn ta dù sao cũng là cao thủ ở Tu Chân giới, dùng lực tay rất mạnh. Tuy rằng Tạ Tri Vi không cảm thấy đau lắm, nhưng bị hắn ta lắc qua lắc lại cũng chóng mặt hoa mắt.
Hắn cố gắng làm cái động tác lắc đầu.
Sở Tri Thị dừng động tác lại: “Thế nào, còn lắc đầu sao?”
Tạ Tri Vi quản không được nhiều, căng da đầu nói khẽ một câu: “Ta không phải……”
Sở Tri Thị nghi hoặc hỏi: “Ngươi không phải cái gì?”
Thu Trọng Vân căng thẳng, cuống quýt trộm nhìn Mục Hạc, phát hiện gương mặt người kia vẫn như cũ thờ ơ lạnh nhạt không có cảm xúc, lúc này mới yên lòng.
Sở Tri Thị cười nhạt một tiếng, siết chặt ngón tay: “Ngươi muốn nói ngươi không phải là hung thủ giết hại nhị sư huynh ta sao? Đường đường là Ma Quân, dám làm mà không dám nhận?”
Tạ Tri Vi im lặng nhìn về phía không trung, trong lòng tính toán, nếu không cứ dứt khoát bại lộ thân phận cho rồi.
Tuy rằng phía nam chính bên đó hắn không tiện giải thích, nhưng phía Sở Tri Thị bên này hắn vẫn có thể cứu vãn một chút! Ngày xưa nịnh bợ hắn như thế nào, ngày nay trả lại nịnh bợ cho hắn ta như thế đó!
Thu Trọng Vân phát hiện ánh mắt Tạ Tri Vi có chút không bình tĩnh, lập tức phỏng đoán tên hũ nút này chắc là bị bức ép đến đường cùng, không rảnh lo cho tính mạng và dung mạo của tiểu mỹ nhân kia, muốn vạch trần chân tướng để giữ mạng.
Nhưng vì trước đó Mục Hạc đã dặn dò, nếu nàng lại cố tình đi khuyên giải, chắc chắn sẽ bị hoài nghi.
Đúng vào lúc này, một tiếng hỏi từ trên trời giáng xuống: “Tri Thị, đệ đang làm cái gì vậy?”
Sau một khắc, Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ cùng ngự kiếm đến, lần lượt đáp xuống trước xe chở tù.
Đám đệ tử Càn Dương Thành vừa thấy, lập tức bái phục trên mặt đất, cung kính nói: “Tham kiến chưởng môn sư bá, tham kiến tam sư bá.”
Tạ Tri Vi và Thu Trọng Vân song song nhẹ nhàng thở ra.
Sở Tri Thị ném Tạ Tri Vi xuống đất, đứng thẳng người, vỗ vỗ bụi đất trên tay: “Đại sư huynh, huynh tới đúng lúc lắm, nhìn xem đây là ai.”
Tạ Tri Vi cúi đầu yên lặng đứng lên, sau đó không ngoài dự đoán nghe thấy một tiếng chất vấn: “Xích Viêm? Sao hắn lại……”
Lâu rồi không gặp, Nhan Tri Phi vẫn giữ nguyên bộ dáng nghiêm túc. Cho dù “Xích Viêm” bá chủ của ngày xưa bị Sở Tri Thị xem như đồng nát sắt vụn ném ở trước mặt hắn, giọng điệu của hắn cũng chỉ xuất hiện một tia dao động mà thôi, thật đúng là có thể giữ được bình tĩnh.
Hạ Tri Ỷ ở một bên nói: “Đại sư huynh, xem ra, đây là do Mục Hạc sư điệt đưa tới.”
Sắc mặt Mục Hạc lúc này mới xuất hiện nụ cười, gật đầu nói: “Đây đúng là đại lễ mà đệ tử đã nói lúc trước, sư bá sư thúc có vừa lòng không?”
Nhan Tri Phi nhìn hắn nói: “Nếu quả thật là hắn hại chết Tri Vi, vậy không chỉ có chúng ta, ngay cả Tri Vi ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng.”
Tạ Tri Vi thầm nghĩ: Khéo đưa đẩy, giết rồi là thuận nước đẩy thuyền báo thù. Nếu như giết lầm, vậy chịu trách nhiệm cũng là Mục Hạc, không hổ là người ngồi ghế chưởng môn, thật biết cách nói chuyện.
Mục Hạc rũ mí mắt xuống, Thu Trọng Vân lập tức bước ra, thành khẩn nói: “Nhan chưởng môn, Tạ chân nhân bị trúng độc từ trước, Xích Viêm thừa lúc vắng mà vào cửa sau, chuyện này không thể nghi ngờ.”
Hạ Tri Ỷ nói: “Vậy nghĩa là, trận so đấu kia chỉ thúc giục chất độc trong người nhị sư huynh mà thôi, kẻ nào hạ độc vẫn còn chưa biết?”
“Nếu không phải quý phái có người báo tin cho Xích Viêm, ngươi cho rằng Xích Viêm dám tùy tiện đến đây sao?” Thu Trọng Vân chầm chậm nói, “Chỉ là hắn ta không ngờ tới, tu vi của Tạ chân nhân thâm hậu, đợi sau khi hắn ta rời khỏi mới độc phát thân vong.”
Sắc mặt Nhan Tri Phi rốt cuộc biến đổi, hắn nhìn về phía Thu Trọng Vân: “Không có bằng chứng, không được nói bậy. Đạo Tông ta luôn luôn đi chính trực ngồi ngay ngắn, trên dưới đồng lòng, làm sao lại có kẻ báo tin cho Xích Viêm?”
“Nhan chưởng môn đừng nóng vội nha.” Thu Trọng Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, hướng về phía đằng trước một cái xe ngựa vẫy vẫy tay: “Ném ra đây.”
Lập tức có hai gã ma binh theo lời trèo lên xe ngựa, sau đó, thật sự ném một vật từ trên xuống.
Nghiêm khắc mà nói, là một người.
Có điều đã sắp nhìn không ra hình người. Ánh mắt người này tuyệt vọng, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng, ấn đường đen tối, khe rãnh trên mặt dọc ngang. Tựa như một cái rễ cây già cằn cỗi được khoác y phục lên người, so với Tạ Tri Vi của năm đó còn gầy hơn rất nhiều.
Bạch Kiến Trứ luôn biết cách hưởng thụ, làm người tu chân dù không đến mức dưỡng trắng trẻo mập mạp, nhưng suốt ngày có đan dược bồi bổ, chí ít cũng là đầy mặt hồng hào, khí chất thượng thừa. Ba người đứng đầu Đạo Tông chưa từng nhìn thấy hắn trong dáng vẻ này, nhìn về phía gương mặt của hắn cẩn thận đánh giá một hồi, chợt nghe Sở Tri Thị kinh hô một tiếng: “Đây không phải là tứ sư huynh sao?”
Nhan Tri Phi tiến về phía trước một bước, quan sát thật lâu, trực tiếp lướt qua Thu Trọng Vân, trầm giọng hỏi Mục Hạc: “Ngươi muốn nói, người thông đồng với Ma Tông là Kiến Trứ?”
“Không sai.”
Thu Trọng Vân đi theo nói: “Ma Tông ta có lòng quay về đường sáng, hôm nay theo Cửu Châu Vương thế tử đến đây bái tế Tạ chân nhân, đồng thời dâng lên Xích Viêm để biểu đạt thành ý. Còn về Bạch Kiến Trứ, lòng lang dạ thú, tàn sát đồng môn, cũng là trừng phạt đúng tội. Bắt chúng cùng nhau đền mạng trước mộ Tạ chân nhân, chẳng phải là một thú vui lớn sao?”
Hạ Tri Ỷ nhíu mày: “Vì nhị sư huynh báo thù, chính là tâm nguyện của Đạo Tông. Nhưng chứng cứ gì cũng không có, ngươi nói là tứ sư đệ hại nhị sư huynh, muốn chúng ta làm sao tin tưởng?”
“Đại sư huynh.” Sở Tri Thị dời ánh mắt khỏi người Bạch Kiến Trứ, mở miệng nói: “Đệ tin.”
Ngoại trừ Mục Hạc và Tạ Tri Vi, tất cả những người còn lại đều đồng loạt nhìn về phía hắn, ngay cả Thu Trọng Vân cũng có chút ngoài ý muốn.
Sở Tri Thị ngược lại nhìn về phía Nhan Tri Phi, chậm rãi nói: “Bốn năm trước nhị sư huynh từng đáp ứng lời mời tới Huyền Vân Kiếm Phái dự hội, trước lúc khởi hành, huynh ấy nhân vì Mục Hạc bị trọng thương đã gặp tứ sư huynh lấy một ít đan dược, nhưng đan dược kia lại bị Mục Hạc vô ý đánh rơi xuống ao. Đệ tận mắt nhìn thấy, một ao cá vàng đã bị độc chết.”
Những người khác tức khắc thay đổi sắc mặt, lại không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Kiến Trứ, thần sắc khác nhau. Nhưng người kia ngơ ngác ngã trên mặt đất, giống như nằm ngay đơ, không hề có động tĩnh.
Sở Tri Thị một bên nói, một bên đến gần Bạch Kiến Trứ: “Dù thế nào thì Mục Hạc cũng không thể tự hạ độc giết chính mình đi? Nhị sư huynh mềm lòng kiểu gì chứ, cá vàng kia là thứ xưa nay huynh ấy thích nhất, càng sẽ không…… Đệ biết, tiểu tử Bạch Dự kia mơ ước chức vị thành chủ Tạo Cực Thành không phải một hai ngày. Mục Hạc chẳng qua chỉ va chạm một chút đã muốn hạ độc giết hại, càng không cần phải nói nhị sư huynh cản đường cha con hai người.”
Sắc mặt Nhan Tri Phi dần dần ngưng trọng lên, rốt cuộc thở dài: “Đan dược kia là ta lệnh cho Kiến Trứ đưa đệ ấy, cũng không biết sau đó còn phát sinh chuyện này.”
“Nhị sư huynh làm người trung hậu, chưa từng tranh đoạt cái gì với ai, huynh ấy vì Đạo Tông mới rời núi, ai ngờ vậy mà rước hoạ vào thân, mất mạng oan uổng.” Sở Tri Thị gắt gao nắm chặt đôi tay thành quyền, “Đệ lúc ấy……”
Chuyện này vốn là chứng cứ vô cùng xác thực, giọng điệu kể lại của hắn lại càng nói càng thấp, cho đến khi gần như không thể nghe thấy.
Hạ Tri Ỷ không khỏi lên tiếng: “Như thế nào?”
“Lúc ấy… Là đệ quá ngốc, không có nghĩ theo hướng nghiêm trọng của vấn đề, nhị sư huynh càng ngốc,vậy mà yêu cầu đệ đừng làm ầm lên. Huynh ấy bị xem thường đến nông nổi đó còn che giấu cho Bạch Kiến Trứ… Tất cả mọi người chỉ coi Bạch gia hắn có ơn với nhị sư huynh, mới có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ai có ngờ Bạch Kiến Trứ lại nhẫn tâm hạ độc thủ với nhị sư huynh như vậy!”
Sở Tri Thị đấm một quyền vào trụ đá trước sơn môn, Tạ Tri Vi thậm chí cảm nhận được chấn động truyền đến dưới chân vô cùng rõ ràng.
Mà Mục Hạc không để lỡ thời cơ liền nhắm mắt lại, mang theo một tia bi thương lóe lên rồi biến mất, tựa như đối việc này nghĩ lại mà kinh hãi.
Tạ Tri Vi thầm nghĩ, phô mai quả nhiên vẫn thuộc đẳng cấp thấp, lảm nhảm nói líu lo suốt nửa ngày, vẫn không bằng một ánh mắt đâm vào lòng người của nam chính. Ừm…… Có điều, nếu như phối thêm bản Nhị Tuyền Ánh Nguyệt làm BGM, hiệu quả lừa tình của cái màn này chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
Có lẽ để tiến thêm một bước xác minh cho những phỏng đoán đó, Sở Tri Thị giống như lúc trước từng nắm Tạ Tri Vi, lôi dậy Bạch Kiến Trứ từ trên mặt đất. Tuy rằng ngại với mặt mũi không có bóp cổ, nhưng cổ áo Bạch Kiến Trứ ở trong tay hắn bị xoắn mấy vòng, so với bóp cổ cũng không khác bao nhiêu.
Cảm giác đau đớn xảy ra bất ngờ khiến cho ý thức của Bạch Kiến Trứ khôi phục một ít, hắn cố gắng mở mắt ra nhìn chung quanh. Một lát sau, mới nhíu mày nói: “Tiểu sư…… đệ ngươi…… làm gì……”
Sở Tri Thị cũng nhíu mày: “Câm miệng, từ hôm nay trở đi, ta với họ Bạch nhà ngươi không còn bất cứ quan hệ gì.”
“Đệ sao lại……” Đầu óc Bạch Kiến Trứ đang hỗn loạn, vẫn không ý thức được tình cảnh của chính mình, hắn không vui nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt mơ hồ nửa ngày, dừng lại trên người Nhan Tri Phi, “Chưởng môn sư huynh…… Ta…… Ta phải về Đan Đỉnh Thành…… Huynh phái hai…… tên đệ tử khiêng ta……”
Lời nói còn chưa nói hết, một cái quyền lạnh lẽo đã giáng vào mặt hắn, đánh cho hắn ngã trên mặt đất gần như xoay nửa vòng.
Thu Trọng Vân che miệng, khoa trương nói: “Ai dô, ra quyền thật đẹp mắt, Sở đạo trưởng mười phần khí khái nam nhi nha.”
Tạ Tri Vi nghĩ mà sợ hãi, cũng may vừa rồi phô mai không có đánh hắn, bằng không cái mặt nạ hàng nhái này bị đập bể nát thì coi như xong……
Sở Tri Thị đứng lên, tiếp nhận khăn lụa do môn hạ đệ tử đưa qua để lau tay, mặt không cảm xúc nói: “Sẽ có đệ tử tới hầu hạ ngươi, nhưng chắc chắn không phải là người của Đan Đỉnh Thành. Mấy người các ngươi tới đây, đem hắn kéo tới trước mộ nhị sư bá của các ngươi đi.”
Thế là mấy tên đệ tử vạm vỡ của Càn Dương Thành lập tức tiến lên, quả thật đúng là cưỡng chế lôi kéo, xem Bạch Kiến Trứ giống như lợn chết từ trên mặt đất một đường kéo tới phía sau Tạo Cực Thành. Mặc cho Bạch Kiến Trứ gân cổ gào khan cuống họng, vẫn không có ai ném cho hắn một chút cảm xúc nào.
Đồng dạng bị lôi kéo như vậy, còn có Tạ Tri Vi.
Thành thật mà nói, kể từ lúc Tạ Tri Vi rời khỏi Đạo Tông, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày trở về. Không phải hắn không muốn, mà là hắn chưa nghĩ ra sẽ trong loại tình huống nào, trong khoảng thời gian nào và trong thời cơ nào mới có thể quay về. Nói thực ra, hắn vẫn có chút nhớ những ngày tháng ở Tuế Hàn Cư, tuy rằng có hơi kham khổ, nhưng tốt xấu gì vẫn rất an nhàn.
Lần này thì hay rồi, không cần hắn phải nhọc lòng, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ.
Lại nói, Đạo Tông đối xử với hắn thật là không tệ, định kỳ đều phái người tới đây vẩy nước quét nhà. Đất đai ở Tạo Cực Thành màu mỡ, cỏ dại ở ngoại thành đều mọc qua eo, nhưng mộ phần lại không có cỏ mọc. Mộ bia mặc dù trãi qua mấy năm dãi nắng dầm mưa, phía trên mặt lại gần như không nhiễm một hạt bụi.
Cái từ không nhiễm một hạt bụi này là Tạ Tri Vi phỏng đoán. Từ góc độ này, hắn không thể nhìn thấy mộ bia ở mọi hướng, hắn chỉ có thể thấy Mục Hạc đưa lưng về phía mọi người đứng ở nơi đó, một bàn tay đặt trên tấm bia vuốt ve qua lại, nhất là trên ba chữ “Tạ Tri Vi” ở trên cùng, gần như đã sờ soạng qua lại không dưới một trăm lần. Nhưng bàn tay của hắn ta vẫn rất sạch sẽ, không dính chút tro bụi nào.
Nam chính thật đúng là đam mê thư pháp, đầu tiên là viết theo kiểu chữ của Tạ Tri Vi hắn, bây giờ lại nhìn văn tự khắc trên bia đến nhập thần. Xem ra mấy chữ “Tạ Tri Vi” kia nhất định có chỗ thần kỳ, đủ để hấp dẫn nam chính.
Nói đi phải nói lại, đây là lần đầu tiên Tạ Tri Vi nhìn thấy nơi “an nghỉ” của chính mình, đáy lòng đột nhiên sinh ra một loại tịch mịch nhàn nhạt. Bởi vì từ xưa đến nay, sợ là chỉ có một mình hắn khốn khổ đến tận đây, gặp phải loại chuyện hố cha này.
Lời tác giả: Kỳ thật loại chuyện quay đầu ngựa này thật sự là gấp không được…… Có điều lấy tiết tấu viết văn gần đây của tui ra xem, đại khái chính là chương sau…… đi??? 【 không xác định nha, đừng đánh tui 】
—
FM: BGM viết tắt của Background music, tức nhạc nền. Còn bản Nhị Tuyền Ánh Nguyệt thì nó đây, một ca khúc nghe rất thê lương =_=|||. Mời quý độc giả thưởng thức:v