Bởi vì Vương Siêu đã trở về, thế là Lương Tỳ – phải ở nhà một mình – nói muốn giúp hắn tẩy trần, hẹn hắn ăn bữa cơm, cũng đồng thời gọi luôn cho Vương Cẩm.
Buổi tối vừa thấy mặt, Lương Tỳ liền phát hãi, chỉ vào đầu Vương Siêu, nói: “Đây là tóc giả hay đầu thật đấy?” Lại quay qua hỏi Vương Cẩm: “Mày lại xảy ra chuyện gì? Sao chả có tinh thần chút nào thế?”
Vương Cẩm bóp bóp sống mũi, nói: “Ban sáng làm một ca phẫu thuật hơn tiếng đồng hồ.”
Vương Siêu chìa đầu ra cho Lương Tỳ sờ, bị Lương Tỳ vỗ cho một cái ủn ra, phỉ nhổ: “Còn đen sì y như cục than, tắt đèn cái là không tìm thấy chú mày đâu luôn.”
Vương Siêu ôm ngực, nói: “Ai muốn tắt đèn chơi với anh chứ?”
Lương Tỳ mắng: “Phắn ngay, sao chú mày không đem đầu lưỡi phơi khô luôn đi.”
Cãi đi cãi lại đến khi gọi đồ ăn, Vương Cẩm uống trà, Lương Tỳ với Vương Siêu uống rượu.
Uống hai chén, Lương Tỳ hỏi thẳng Vương Siêu: “Chú với Tiểu Tạ làm sao thế?”
Vương Siêu cười hì hì, tại mặt hắn quá đen, nên hàm răng có vẻ rất là trắng, nói: “Không sao cả, chia tay thôi.”
Lương Tỳ rõ ràng không tin, nói: “Cậu ta đúng thật là cùng cô minh tinh kia có chuyện gì à?”
Vương Siêu hoàn toàn thất vọng: “Ai biết được, cũng đâu liên quan gì đến em.”
Vương Cẩm hỏi một câu: “Vậy tại sao chia tay?”
Vương Siêu liếc mắt nhìn đèn treo tường, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tính cách không hợp.”
Lương Tỳ và Vương Cẩm cùng liếc nhìn hắn, ai cũng hiểu là hắn không muốn nói.
Vương Siêu chủ động thay đổi đề tài, tiện hề hề nói với Vương Cẩm: “Em nghe đại ca nói, cuối tuần anh muốn dẫn đối tượng đến cho ổng gặp.”
Lương Tỳ ngồi một bên trêu ghẹo: “Ái chà, tốc độ nhanh quá nha.”
Vương Cẩm một chút cũng không xấu hổ, nói: “Mày đến lúc ấy nếu như không có việc gì, cũng đi luôn đi.”
Nhìn chung thì anh đại nhà họ Vương là một người rất nghiêm túc, Ngạn Dung đến lúc ấy có thể sẽ có chút gò bó, nếu như Vương Siêu cũng ở đấy, có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao Ngạn Dung và Vương Siêu cũng khá thân.
Lương Tỳ tỏ vẻ khó ở: “Tại sao không gọi tao đi cùng? Tao là bố nó đấy.”
Vương Siêu phỉ nhổ: “Mau tỉnh lại đi, anh chỗ nào giống bố người ta chứ, anh hai em còn giống hơn cả anh.”
Vương Cẩm liếc hắn.
Vương Siêu vội nói: “Em không phải chê anh già.”
Lương Tỳ cười nói: “So với Ngạn Dung, nó mà còn không già?”
Vương Cẩm vốn do ban ngày phẫu thuật nên uể oải mặt mày đanh lại, nghe xong câu này, mặt càng đanh hơn.
Lương Tỳ vội nói: “Đừng coi là thật chứ? Tao đùa đấy, không phải vấn đề già hay không già, so với Ngạn Dung chúng ta ai dám nói mình còn trẻ chứ?”
Câu này đúng là nói sự thật, Vương Cẩm nhận mệnh nói: “Ừ, cậu ấy còn quá nhỏ.”
Lương Tỳ giả vờ giả vịt hâm mộ, nói: “Còn nhỏ thế mới tốt đấy, mày xem nó dính mày bao nhiêu, tao thật trông mong vợ tao cũng có thể dính lấy tao như thế, đáng tiếc vừa mở mắt lại nhận ra sự thật là tao đang nằm mơ.”
Vương Siêu phối hợp phát ra âm thanh làm nền: “Ha ha ha.”
Lương Tỳ không để ý đến hắn, tiếp tục nói với Vương Cẩm: “Nói mày giống bố nó hơn cũng không phải không đúng, tao một chút cũng không giống, vợ tao cũng không dám quản nó chặt quá, tao thấy nó cái gì cũng nghe lời mày.”
Vương Cẩm nở nụ cười, nhớ lại chuyện tối qua, nói: “Gần đây không ngoan lắm, có hơi phản nghịch.”
Vương Siêu lại ở bên cạnh xen mỏ: “Lá cây lạnh lẽo tung bay khắp mặt tôi, con tôi phản nghịch làm trái tim tôi bị tổn thương~~”
Vương Cẩm: “…”
Lương Tỳ cũng ha ha ha, nói: “Chúng ta cũng đã từng như thế còn gì, tao rời nhà trốn đi, mày quỳ còn bị đánh, cái tuổi này phản nghịch là chuyện quá bình thường luôn.”
Vương Cẩm thở dài, hiếm khi khổ não.
Lương Tỳ ý xấu nổi lên: “Thực sự mà không nghe lời thì cứ đánh, đánh hai bận là ngoan ngay.”
Vương Cẩm lắc đầu, Vương Siêu cười nói: “Quên chuyện ấy đi, cưng lắm ấy, nào dám đánh chứ.”
Lương Tỳ cười dâm: “Vậy cũng chỉ còn cách khiêng lên giường giải quyết.”
Vương Cẩm quang minh lẫm liệt nói: “Mày nhìn xem mày giống bố cậu ấy chỗ nào?”
Lương Tỳ vô tội nói: “Không phải sớm nói với mày rồi à, mày mới là bố nó.”
Vương Cẩm: “…”
Anh so với ban nãy càng mệt hơn.
Sau khi giải tán ai về nhà nấy, Vương Cẩm đợi đến h, Ngạn Dung cũng không gọi điện đến.
Anh tắt đèn, nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Một lát sau, Vương Cẩm lại ngồi dậy, bật đèn ngủ lên.
Là bởi vì bầu không khí ngày hôm qua quá tệ, thế nên hôm nay Ngạn Dung mới không muốn gọi điện cho anh sao? Vậy còn ngày mai? Ngày kia nữa? Có lẽ nào bắt đầu từ ngày hôm nay, sẽ không còn cuộc điện thoại nào trước khi ngủ nữa sao?
Vương Cẩm mở điện thoại, nhấn số của Ngạn Dung, gọi điện.
Vừa mới “Tút” nửa nhịp, bên kia đã bắt máy.
… Vẫn luôn một mực chờ anh gọi điện đến à?
Ngạn Dung nói: “Nè.”
Tiếng nói của cậu rất nhẹ, âm thanh của Vương Cẩm cũng thả nhẹ theo, nói: “Đã ngủ chưa?”
Ngạn Dung nói: “Vẫn chưa.”
Vương Cẩm hỏi cậu mấy câu như bình thường: “Tối nay tham gia hoạt động gì?”
Ngạn Dung nói: “Cái gì cũng không tham gia.”
Vương Cẩm nghe thấy giọng cậu có chút ấm ức, nói: “Sao vậy?”
Ngạn Dung nói: “Không có hứng.”
Vương Cẩm hỏi tiếp: “Không vui? Hay là không thoải mái?”
Ngạn Dung không trả lời, hỏi: “Anh về nhà chưa?”
Vương Cẩm nói: “Về rồi.”
Ngạn Dung nói: “Không tăng ca? Ngày hôm nay làm phẫu thuật thuận lợi chứ?”
Vương Cẩm nói: “Phẫu thuật rất thuận lợi, không phải tăng ca, buổi tối nay đi ăn cơm cùng Lương Tỳ với thằng em trai.”
Ngạn Dung nói: “Em trai anh có khỏe không?”
Vương Cẩm nói: “Cũng không tệ lắm, lắm mồm nguyên cả tối.”
Ngạn Dung cười thành tiếng, nói: “Em rất thích nghe ảnh nói chuyện.”
Vương Cẩm cũng cười: “Anh nghe nhiều phiền lắm đây, ngày mai là thứ sáu, chờ em về nhà, có thể nghe nó nói đủ luôn.”
Ngạn Dung nói: “Ừm.”
Cậu gọi một tiếng: “Vương Cẩm Châu.”
Vương Cẩm cảm giác như lỗ tai mình bị một móng mèo đầy lông chạm nhẹ vào, ngứa đến độ linh hồn muốn thoát xác.
Lúc này đây Ngạn Dung đặc biệt gợi cảm, dù không nhìn thấy mặt và cơ thể cậu, chỉ dựa vào âm thanh, cũng có thể phác họa ra hình ảnh cậu không mặc quần, hai cẳng chân trắng như bạch ngọc nằm ở trên giường, áo phông bao lấy bờ mông tuyệt đẹp của thiếu niên, tóc rối trên trán hơi che khuất đôi mắt xanh lam, đôi môi hồng nhạt nói ra từng câu từng chữ nhẹ nhàng lại mềm mại.
“Em còn tưởng là anh không muốn để ý đến em nữa.” Ngạn Dung nhỏ giọng nói.
Vương Cẩm ngẩn người, thoát khỏi đống suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
Ngạn Dung nói tiếp: “Em không dám gọi cho anh, lại sợ anh không gọi đến, em đợi suốt từ h đến hơn h.”
Vương Cẩm: “… Xin lỗi.”
Ngạn Dung khịt khịt mũi, tự kiểm điểm: “Người nên nói xin lỗi là em, ngày hôm qua không nên cùng anh cãi nhau, anh không đồng ý cho em chơi game cũng là muốn tốt cho em, em thế mà lại nổi nóng với anh, anh nói đúng, em quá trẻ con.”
Vương Cẩm có chút xấu hổ một cách vi diệu, Ngạn Dung không nhận ra được tâm tư bên trong cái ý ‘vì muốn tốt cho em’ ngày hôm qua của anh, đem trách nhiệm trận cãi nhau nhỏ này ôm hết cả vào người mình.
Đương nhiên anh cũng sẽ không ngu mà chủ động đem chút ghen tuông này nói ra.
Vương Cẩm nói: “Ngày hôm qua thái độ và cách diễn đạt của anh cũng có vấn đề, em đã là người lớn rồi, anh không nên dùng thái độ đối xử với một đứa trẻ với em.”
Anh biết Ngạn Dung muốn nghe cái gì, trên thực tế, hồi tưởng lại toàn bộ cuộc đối thoại ngày hôm qua, anh dễ dàng tìm ra điểm nào làm Ngạn Dung đột nhiên không vui.
Ngạn Dung giọng điệu quả nhiên trở nên trong sáng hơn, nói: “Vương Cẩm Châu, anh tốt nhất!”
Sau cơn mưa trời lại sáng, hai người còn nói mấy lời tâm tình một lúc, Vương Cẩm mới giục Ngạn Dung ngày mai còn phải đi học mau ngủ.
Đã vào hè, tuy rằng không đến mức độ như trời giữa hè không có điều hòa thì sẽ nghẻo, nhưng trước khi ngủ khó tránh khỏi có chút nóng bức.
Vương Cẩm xuống tầng mở tủ lạnh lấy bình nước đá, lên lại tầng thì tiện tay tắt đèn cầu thang, gian phòng của Vương Siêu ở tầng ba vẫn còn ánh đèn, nhưng không có âm thanh gì.
Mấy ngày từ Tây Tạng trở về, Vương Siêu vẫn yên lặng đợi ở nhà, cũng không giống như trước khi yêu đương suốt ngày chạy ra ngoài chơi, buổi tối trong phòng cũng không có tiếng động, không giống cái dáng vẻ ồn ào, mở nguyên dàn loa ngồi nghe nhạc trước đây.
Chiều tối ngày hôm sau, lúc Vương Cẩm muốn đến trường học đón Ngạn Dung, đột nhiên lại có chuyện xảy ra.
Bệnh nhân cột sống dị dạng sau khi được anh phẫu thuật xong liền được sắp xếp vào ICU, người sau khi tỉnh lại đầu óc cũng tỉnh táo, xả hơi được, nhưng chân không có cảm giác, đây là loại bệnh trạng thường gặp sau khi phẫu thuật, nhưng người nhà bệnh nhân nghi ngờ ca phẫu thuật của bệnh viện thất bại, tâm trạng hiện giờ rất kích động.
Vương Cẩm là bác sĩ phụ trách, đành thay lại đồng phục rồi giải thích động viên, gọi điện cho Vương Siêu, để hắn đi một chuyến đến trường đón Ngạn Dung về nhà.
Ngạn Dung cùng mấy bạn học cũng đang đợi người nhà đến đón, đứng ở cổng trường vừa tán gẫu vừa chờ.
Nhờ phúc của nhỏ bạn học người Mỹ – Kaitlyn, trong lớp hầu hết mọi người đều biết Ngạn Dung có một ba ba đẹp trai làm bác sĩ, thoạt đầu Ngạn Dung rất khó chịu, sau đó quen dần, khi được bạn học hỏi “Ba ba cậu có thật sự đẹp trai như lời Kaitlyn nói không”, cậu sẽ đặc biệt tự hào nói “Tất nhiên là thật”.
Khi Vương Siêu đầu đội mũ lưỡi trai, da dẻ ngăm đen, từ xa vẫy vẫy tay về phía bên này, chẳng ai nghĩ là hắn đến đón Ngạn Dung.
Hắn là một ca sĩ đang hot, nếu như không phải trong chuyến phượt Xuyên Tạng đem bản thân phơi nắng đến cái dạng này, Vương Cẩm cũng không dám ban ngày ban mặt để hắn đến trường đón Ngạn Dung.
Ngạn Dung nhìn hắn một lúc lâu cũng không nhận ra nổi, cuối cùng vẫn là dựa vào giọng nói mới đoán được hắn là ai.
Bạn học đang mong chờ gặp “Ba ba đẹp trai” hơi kinh ngạc hỏi: “Bố cậu?”
Ngạn Dung nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Không phải, người này là em trai hắn… anh em bọn họ lớn lên không giống nhau đâu.”
Sau khi theo Vương Siêu lên xe, cậu mới hỏi: “Anh phơi nắng thành thế này à?”
Vương Siêu nắm chặt tay gồng lên show cơ bắp của mình, nói: “Trông men không?”
Ngạn Dung có chút ao ước, chân thành ca ngợi: “Real men! Quá khốc!”
Vương Siêu thật ra chỉ là muốn khoe khoang để che giấu lòng mình, bất ngờ gặp phải người thật sự khen mình, trái lại bị giật mình, hỏi: “Em thích cơ bắp à?”
Ngạn Dung nói: “Em cũng muốn được như thế này, da dẻ đen một chút, cơ bắp to một chút.”
Vương Siêu: “…”
Tương lai anh hai nhà mềnh có vẻ hơi bị thảm