Sơ Chi xoay đầu một cái, hai người liền trực tiếp mặt đối mặt.
Khoảng cách rất gần, thậm chí cô có thể thấy rõ cái bóng của mình trong đôi mắt anh.
Cô hơi sửng sốt, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, tỉ mỉ nhìn anh chăm chú mấy giây, bỗng nhiên cô mở miệng: “Đàn anh, lông mi anh thật là dài nha, anh dùng tinh chất dưỡng mi nhãn hiệu nào vậy?”
Vốn Trình Dật đang vô cùng hào hứng xem kịch, nghe thấy câu nói này, anh ta không nhịn được bật cười.
Anh ta quay đầu lại, nhìn nửa người trên của Lục thiếu gia đều dựa vào người con gái nhà người ta, rồi nhướn mày nói: “Cậu ta không cần món đồ đó, thiếu gia nhà chúng ta trời sinh đã quyến rũ rồi, khó ai có thể cưỡng lại được, có khi còn được tuyển ở bên cạnh vua đó.”
Cằm Lục Gia Hành đặt trên bả vai cô, một bên mặt của anh có thể nhìn thấy ánh mắt đào hoa của vị thiếu gia kia, anh nhìn cậu ta đầy lạnh nhạt: “Hoặc là cậu xuống xe?”
Anh ta quay đầu lại, nghĩ đậu hũ ăn ngon còn không thích, chiếm được tiện nghi người ta còn ra vẻ thông minh.
Trình Dật lườm một cái, anh ta cảm giác hai ngày nay mình bị kinh thường quá nhiều, hiện tại hốc mắt liền đau đớn.
Cả người và cằm Lục Gia Hành cứ kề sát về phía sau như vậy, mang theo một chút cảm giác ngột ngạt và nhiệt độ ấm áp.
Yết hầu của anh nhô ra, cách một lớp vải kề sát với bả vai cô, lúc nói chuyện Sơ Chi có thể cảm nhận được yết hầu anh rung từng tí một, hơi nóng cũng phun vào tai cô.
Sơ Chi cảm giác lỗ tai ngưa ngứa, theo bản năng cô rụt cổ lại, nhưng không đẩy anh ra.
Lục Gia Hành hạ mắt, anh dời đầu đi, một lần nữa ngồi thẳng lại, động tác chậm rì rì.
Anh dựa lưng vào ghế ngồi, đầu tựa lên cái gối kê đằng sau, hơi hơi nghiêng nhìn cô, ánh mắt anh nặng nề: “Vì vậy em đừng nói chuyện với bọn họ, hai người họ quá ầm ĩ, tôi nghĩ tôi muốn ói.”
Lâm Bách Dương: “...”
Lâm Bách Dương cũng gia nhập đại quân “trợn trắng mắt” với Trình Dật, liếc mắt một cái xe phóng ngang không trung, lên đến đường cao tốc, anh ta nhấn mạng chân ga, vèo một cái đã ra khỏi đường cao tốc rồi.
Lục Gia Hành ngồi cà lơ phất phơ bên trong cái ghế, anh lười biếng nói: “Đi chậm một chút, tôi hơi chóng mặt.”
“...”
Lâm Bách Dương nghiến răng ken két.
Vốn lái xe mất nhiều thời gian hơn so với đi bằng đường sắt, trên xe lại có một vị thiếu gia bệnh tật triền miên, toàn bộ đường về đều có một dáng vẻ “Cậu mà đi vượt quá tốc độ tôi sẽ chết đó.”, đến nơi đã là buổi tối rồi.
Vừa lên xe Lâm Đồng liền ngủ, giấc ngủ bị đứt quãng vài giây, còn Sơ Chi, một lúc sau cô cũng ngủ thiếp đi, vốn cô ngồi ở giữa, phía sau chỗ ngồi không có gối kê, người đã ngủ, cái đầu nhỏ ngửa trực tiếp ngả ra đằng sau, mặt hướng lên trần xe, cái cổ trắng như tuyết duỗi thành một đường thẳng.
Không khí bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, Lục Gia Hành nhấc cánh tay mình ra sau, một tay anh nâng đầu cô kéo lại gần, đặt lên đầu vai mình, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Trình Dật nhìn qua, vẻ mặt anh ta không biểu hiện gì ít nhất nửa phút.
Cái tên Lục Gia Hành này, ngoài mặt không chủ động cũng không cự tuyệt, người nào bắt chuyện thì cậu ta liền cho số điện thoại, dáng vẻ tự nhiên lại dịu dàng, thật ra nội tâm lại vô cùng tàn nhẫn và cay nghiệt, từ trước đến giờ thái độ của cậu ta đối với người khác phái rất thiếu tôn trọng và không có kiên nhẫn.
Mặc dù cậu ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác nhìn ra được.
Tính tình quả thật hơi rác rưởi một chút, nhưng mọi việc đều có nguyên nhân của nó, chuyện tình tình cảm gia đình nhà cậu ta, có thể khiến cho cậu ta suy nghĩ sai lệch như vậy, Trình Dật cảm thấy thật không dễ dàng.
Huống chi, trong nhóm người bọn họ, trừ Lâm Bách Dương có chút đần độn ra, không ai là không có thiếu sót cả, nhà ai chả có một bí mật đau khổ khó chấp nhận được.
Vốn Trình Dật không hiểu tại sao đột nhiên cậu ta lại nhiệt tình với một cô gái như vậy, buổi tối còn đến tìm anh ta nhờ mua giúp vé tàu hỏa.
Vé tàu hỏa, thời điểm nghe thấy Trình Dật sợ ngây cả người.
Tàu cái gì hỏa cơ?!
Quả thật anh ta tò mò muốn chết, vì vậy anh ta quyết định liền chết tới nhìn một chút, phát hiện cô giá này quả thật không giống như suy nghĩ.
Cho tới bây giờ Trình Dật đều không tin trên thế giới này sẽ có người không có một mặt u ám, tính người đều có nhiều mặt, nơi nào có ánh sáng nơi đó sẽ có bóng mờ.
Nhưng Sơ Chi chính là người như vậy.
Cô thật sự quá đơn thuần, lúc nào cũng vui vẻ, khắp người đều tràn đầy năng lượng, giống như chỉ cần nghe cô nói chuyện cũng có thể khiến cho người khác vui vẻ theo.
Anh ta bắt đầu hiểu được tại sao Lục Gia Hành lại hứng thú với cô như vậy.
Anh ta cũng cảm thấy vậy, chính là cảm giác hứng thú mà thôi.
Tuy rằng nhìn Trình Dật như đang xem kịch, trả lại sự giúp đỡ của cậu ta, nhưng nói tới nói lui nháo thì nháo, trong lòng cũng không khỏi nghiêm túc cân nhắc lại tình trạng này.
Lục Gia Hành mà thích ai giống như việc tên một ngày nào đó tên thẳng nam siêu cấp vô địch vũ trụ như Lâm Bách Dương biến thành gay, trên căn bản cũng được liệt vào ba việc đại sự không thể nào xảy ra.
Lúc này hai cô gái đều đang ngủ, Trình Dật nhìn một loạt động tác này, cuối cùng anh ta cười đầy đê tiện, gãi gãi lông mày một lúc, nói: “A Hành, rốt cuộc chuyện này như thế nào?”
Cảm giác được sức nặng ấm áp dễ chịu ở cổ, người Lục Gia Hành trượt xuống, anh điều chỉnh độ cao một chút, để đầu của cô có thể tựa lên bả vai anh ngủ thỏa mái.
Anh rủ mắt xuống không nhìn cậu ta, không để ý đến dáng vẻ của mình, cổ họng ép xuống thấp: “Cái gì xảy ra cơ.”
Trình Dật càng ngây người như một khúc gỗ, ngắc ngứ nói: “Con mẹ nó, Lâm Bách Dương cậu muốn tôi giảm thọ mười năm hả?”
Lâm Bách Dương liếc nhìn anh ta một cái, dĩ nhiên hiến thấy không nói gì.
Ô tô đến trạm thu phí, Lâm Bách Dương hạ kính xe xuống, gió thổi vào khiến sợi tóc rối mềm mại trên trán sượt lên chóp mũi của Sơ Chi.
Vì cô có thể cảm thấy hơi ngứa nên đang ngủ chợt nhíu mày, hai mắt cô vẫn nhắm chặt, bàn tay gãi gãi mũi lung tung, cái đầu dán lên bả vai anh sượt qua sượt lại, mặt cọ cọ.
Giống như một động vật nhỏ lông xù, mềm mại vô cùng.
Lục Gia Hành nhếch khóe môi, giọng nói lại nhẹ nhàng: “Không biết.”
Sơ Chi bị cảm giác đói bụng làm cho tỉnh lại.
Xe vào nội thành không nhiều, cô liền tỉnh lại rồi.
Đầu cô tựa lên bả vai Lâm Đồng, chân thì chiếm nửa vị trí của Lục Gia Hành, cả người gần như ngủ nghiêng độ không biết trời đất gì, còn kém việc nằm lên trên hai người này ngủ mà thôi.
Sơ Chi nửa khép nửa nhìn, ngáp một cái đôi mắt liền ngấn nước, cô ngồi thẳng người lại đầy chậm chạp, giơ tay xoa xoa cái cổ.
Rõ ràng là cô tựa trên bả vai Lâm Đồng ngủ, nhưng không biết tại sao luôn luôn cảm thấy nghiêng cổ về phía bên phải liền có chút ê ẩm.
Cô tỉnh lại ngồi tại chỗ một lúc, ấn lại cái cổ, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Tư thế của Lục Gia Hành vẫn giống như lúc cô ngủ, tựa như chưa từng thay đổi, bàn tay anh tùy ý khoát lên trên đùi, đầu lười biếng dựa vào khung cửa sổ xe, đôi mắt nhìn ra bên ngoài.
Đã hơn bảy giờ tối, màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, xe cộ chạy trên cao tốc, đèn pha phía trước và đèn neon bên lề đường, ánh đèn đường mờ nhạt đồng loạt được bật lên phát ra ánh sáng.
Tia sáng lúc hiện lúc ẩn, giống như một dòng nước màu sắc lướt qua gò má an tĩnh của anh, nhìn khá giống với mấy thước phim trong một bộ phim văn nghệ nào đó.
Sơ Chi giơ tay xoa xoa khóe mắt, cổ họng cô khô khốc, nhỏ giọng nói: “Đàn anh, anh còn say xe sao?”
Lục Gia Hành xoay đầu lại, anh còn chưa kịp nói, người ngồi phía trước là Trình Dật đã nhanh chóng nói tiếp: “Đàn anh của em chóng mặt, cậu ta phải ăn một thùng mì bò dưa chua mới có thể khỏe lại được,” Giọng nói của Trình Dật vô cùng chân thành: “Vị chua đó rất hữu hiệu, trước đây mỗi lần cậu ta say xe đều ăn cái này.”
Hiếm thấy mấy khi Lâm Bách Dương đáp lại anh ta: “Lần này phải hai thùng.”
“Có thật không?” Sơ Chi nghiêng đầu lại, nghiêm túc nhìn Lục Gia Hành, “Đàn anh, anh muốn ăn sao?”
Lục Gia Hành: “...”