“Trà sữa Ô Long của tôi, vừa bị người khác va rơi mất rồi.”
“...”
Sơ Chi sững sờ, theo bản năng cô nhìn xuống đồng hồ treo tường: “Anh còn chưa uống hết sao?”
Thật ra không cần xem thời gian cũng biết, từ buổi chiều lúc bọn học gặp nhau ở trường học, cho đến bây giờ màn đêm buông xuống, Sơ Chi đã về đến nhà ăn xong cơm tối rồi.
Không biết cách nhau bao nhiều giờ, nhưng chắc hẳn cốc trà sữa này đã sớm lạnh thấu.
Sơ Chi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cầm điện thoại di động để bên tai, kiên nhẫn nói: “Rơi mất rồi thì thôi, lạnh cũng không tiện uống.”
Cô nói xong, Lục Gia Hành không nói gì.
Hẳn là anh đang ở bên ngoài, không gian có chút ồn ào, tiếng còi ô tô và tiếng trên đường phố vào buổi tối xuyên qua điện thoại truyền tới, Lục Gia Hành im lặng một lúc, anh mới “A” một tiếng, tiếp tục buồn bã nói: “Tôi thật đáng thương.”
Sơ Chi: “...”
“Cốc trà sữa đã không còn nữa rồi.”
“...”
“Trà sữa Ô Long của tôi.”
“...”
Đến cùng anh muốn nói cái gì?
Sơ Chi không biết nên đáp lại thế nào, cô khó hiểu nắm nắm tóc: “Vậy anh đi mua một cốc khác đi?”
Lục Gia Hành dừng một chút: “Nó không giống nhau.”
“Mùi vị trà sữa Ô Long chắc không khác mấy đâu.”
“Không giống nhau.” Anh cố chấp nói.
“...”
“Đàn anh, anh uống phải rượu giả sao?” Sơ Chi hỏi cẩn thận từng li từng tí.
Lục Gia Hành: “...”
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Sơ Chi vẫn tiếp tục chuẩn bị lời kịch bản.
Lời kịch viết trên tờ giấy A, trong đó một nửa đều là lời thoại của nữ chính, toàn bộ đều phải viết xong hết, còn phải phối hợp diễn, đối với Sơ Chi mà nói độ khó không phải là không lớn.
Tùy rằng vốn tính cách cô rất ít khi căng thẳng hay luống cuống, cũng bởi vì lúc cô bắt đầu căng thẳng thì mọi chuyện đã kết thúc xong.
Kịch bản cải biên từ , câu chuyện kể về một bà chủ quán trọ cự tuyệt bá tước giàu có và hầu tước được kế thừa tước vị, hơn nữa bà ta còn dụ dỗ trêu đùa tên kỵ sĩ dối trá, vừa vô lý vừa tự đại, không hề tôn trọng phụ nữ. Cuối cùng lại lựa chọn kết hôn với một người hầu hết sức bình thường.
Khi Sơ Chi cầm kịch bản, cô liền cảm thấy mình không hợp với hình tượng bà chủ quán này, nếu thêm nhân vật thì diễn vai con gái bà ta còn tạm được.
Hơn nữa, cô còn phải “quyến rũ” tên kỵ sĩ.
Sơ Chi trợn mắt há mồm.
Chủ nhật Sơ Chi dậy sớm, hai ngày nay cô đều mê muội chìm đắm vào vai bà chủ quán trọ, mỗi ngày cô đều cảm thấy mình phong tình vạn chủng[], tra xét một đống văn chương trên internet để phân tích nhân vật đến tối muộn, giống như một người mộng du đứng lên ăn sáng, cô vừa ôm Nhĩ Sai đang mơ mơ màng màng vùi trong ghế sô pha vừa lột vỏ cam thì điện thoại di động vang lên.
[] Phong tình vạn chủng: phong thái quyến rũ, mê hoặc.
Trên tay Sơ Chi dính đầy nước cam, cô cong mông tiến đến gần, dùng cằm chạm nút nhận nghe, cái đầu nghiêng nghiêng, người cứ thế nằm nhoài trên bàn trà nghe điện thoại: “A lô?”
Bên kia Lục Gia Hành rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng nói của nam sinh: “Ngày hôm nay em về trường học sao?”
Sơ Chi “Ừ” một tiếng.
Đang nằm trong lòng cô, Nhĩ Sai giật giật lỗ tai, dường như nó biết giọng nói đó là của ai, thoáng một cái nó nhảy ra khỏi lòng Sơ Chi, đứng trên bàn trà bên cạnh nhe răng nhếch mép kêu “Meo” một tiếng.
Sơ Chi vui vẻ: “Đàn anh, Nhĩ Sai bắt chuyện với anh đó, nó bảo chào buổi sáng.”
Lục Gia Hành nghẹn thở, anh hoàn toàn không cảm thấy con mèo đó muốn chào buổi sáng với anh, lại hỏi cô: “Bây giờ em có rảnh không?”
Sơ Chi chớp mắt mấy cái: “Có, làm sao vậy?”
Bên kia Lục Gia Hành im lặng một lúc, mới nói: “Về chuyện trang trí, con mắt của Trình Dật quá kém, tôi muốn hỏi ý kiến của em.”
Sơ Chi hơi kinh ngạc: “Tôi sao? Nhưng ánh mắt tôi cũng không tốt lắm đâu...”
“Vô cùng tốt.” Lục Gia Hành cười khẽ một tiếng, “Em chọn quần áo, cũng rất đẹp.”
Sơ Chi suy nghĩ một hồi, cô mới nhớ tới anh đang nói đến lần trước bọn họ đến trung tâm mua sắm chọn quần áo cho anh.
Sơ Chi nói đầy nghiêm túc: “Đó là bởi vì người anh giống như cái mắc áo vậy, cho dù mặc cái gì cũng đều đẹp.”
Bên kia lại im lặng.
Sơ Chi cảm thấy gần đây người này đang nói chuyện lại hay đột nhiên im lặng một cách quái dị như vậy.
Cô kiên nhẫn đợi mấy giây, bên kia chậm rãi thấp giọng nói: “Vậy có thể đi lên một lúc không? Bây giờ.”
Sơ Chi “A” một tiếng, cô đứng lên, vừa bóc quả cam vừa mở cửa ra ngoài, đi lên tầng.
Nhà Lục Gia Hành không khóa cửa, Sơ Chi đi vào, quả nhiên so với lần trước đã tốt hơn nhiều.
Cơ bản bên trong đã sạch sẽ, sàn nhà và giấy dán tường cũng đã chuẩn bị tốt, trong phòng khách trống rỗng chỉ có một cái ghế sô pha lớn, Lục Gia Hành hơi cong người, hai tay chống lên quần bar nhỏ tại phòng bếp, anh đang nói chuyện với nhân viên trang trí.
Nhân viên trang trí gật đầu, đi mất, Sơ Chi đi tới, Lục Gia Hành hơi nghiêng đầu, anh nhìn thấy cô, ngoắc ngoắc tay.
Cô đi tới, vừa vặn quả cam trong tay đã được lột hết vỏ, lộ ra lớp xơ trắng trên bề mặt múi cam, cô cầm trong tay, tiến đến bên cạnh anh, đưa tới: “Ăn không?”
Lục Gia Hành buông mắt xuống, nhìn quả cam nhỏ trong tay cô, anh giơ tay lên quơ quơ, để cô nhìn thấy.
Trên tay anh có chút bẩn, dính đầy vụn gỗ và tro bụi.
Sơ Chì “Ồ” một tiếng, yên lặng tách quả cam, nhét một nửa vào trong miệng.
“Cái này không cho tôi sao?” Đột nhiên Lục Gia Hành nói.
Sơ Chi ngẩng đầu lên, cô ngẩn người: “Không phải anh không ăn sao?”
Lục Gia Hành nhíu mày lại: “Tôi nói không ăn lúc nào.”
“Không phải anh...” một tay Sơ Chi cầm quả cam, học theo động tác vừa nãy của anh, hai cánh tay nhỏ duỗi ra, giơ lên trước mặt anh quơ quơ.
Bàn tay cô cũng nhỏ, lòng bàn tay trắng trẻo non nớt vẫy qua vẫy lại ở trước mặt anh.
Lục Gia Hành nhìn động tác của cô, anh rủ mi mắt nở nụ cười, khóe mắt cũng hơi hướng lên trên, đè thấp giọng nói xuống, không có ý tốt nói: “Động tác này không ăn sao? Đây là, ý bảo em đút cho tôi...”
Ba chữ kia được anh nói rất mềm mại, nhẹ nhàng dịu dàng, âm cuối còn kéo thật dài, như có hương vị lưu luyến.
Anh còn cúi thấp người, người tiến đến gần, phối hợp với chiều cao của cô, dáng vẻ chờ đợi đầy quan tâm.
Sơ Chi nắm quả cam trong tay, cô vội vàng lui về phía sau hai bước, đôi mắt nhìn sang chỗ khác, lỗ tai hơi hồng: “Nhưng anh không ăn rồi...”
Lục Gia Hành “Ồ” một tiếng, kéo dài giọng: “Nhưng tôi nghĩ tôi muốn ăn.”
Sơ Chi ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Vậy anh đi rửa tay rồi quay lại ăn, tôi sẽ để dành cho anh.”
Vẻ mặt cô rất kiên trì lại thành khẩn, dường như đầy vẻ “Tôi bảo đảo sẽ không ăn vụng đâu”, tâm trạng vô cùng tốt muốn thương lượng với anh.
Lục Gia Hành chầm chậm cong khóe môi, anh vẫn không nghe theo như trước: “Không được, tôi không tin em, chắc chắn tôi vừa đi quả cam sẽ không còn.”
Sơ Chi không nhịn được nữa, cô “trời ơi” một tiếng: “Anh thật là phiền chết nha! Không cho anh ăn nữa!”
Dáng vẻ tức giận của cô hoàn toàn không có sức uy hiếp, đôi mắt cô mở mắt thật to, má phồng lên giống như con chuột nhắt, ngược lại nhìn có chút đáng yêu.
Lục Gia Hành bật cười.
Sơ Chi lại trừng anh.
Lục Gia Hành hắng giọng một cái, ra vẻ bé ngoan xin lỗi: “Xin lỗi, tôi tự ăn vậy.”
Sơ Chi phát hiện ra dễ tính không có tác dụng gì đối với người này, cô tự cho là mình dữ dằn nói: “Rửa tay!”
“Được.” Lục Gia Hành liền gật đầu, bé ngoan lại chạy vào phòng bếp rửa tay.
Anh vừa rửa tay vừa cười, làm sao cô gái nhỏ này càng ngày càng trở nên nóng tính như thế.
Nhà Lục Gia Hành và nhà Sơ Chi giống nhau, thế nhưng một mình anh ở đây, thông trực tiếp phòng khách với phòng ngủ, bỏ tấm ngăn cách, khiến cho toàn bộ ngôi nhà có vẻ rộng hơn rất nhiều.
Thật ra anh cũng muốn Sơ Chi giúp một tay, Sơ Chi giúp anh chọn giấy dán tường cho thư phòng, lại chọn rèm cửa sổ cho mỗi gian phòng, cuối cùng chọn vật dụng trong nhà.
Con gái đều cho hứng thú đối với phương diện trang trí này, Sơ Chi chọn đến say sưa ngon lành, thấy cái gì đẹp cô liền đưa cho Lục Gia Hành nhìn, chọn một lúc lại đổi sang phong cách khác.
Chủ nhà là Lục Gia Hành đều không có ý kiến gì, anh vắt chân nghiêng người dựa vào ghế sô pha, khuỷu tay chống xuống tay vịn, chống cằm, nghiêng đầu lười biếng nhìn cô.
“Đàn anh, anh cảm thấy phong cách Địa Trung Hải như thế nào, gần đây rất lưu hành đó.”
“Ừm.”
“Phong cách Bắc Âu cũng đẹp, nhưng có vẻ hơi lạnh lẽo, chỉ là rất sạch sẽ.”
“Được.”
“Đàn anh, anh có thích phong cách Châu Âu hay không, tôi cảm giác anh sẽ thích, ôi chao, anh xốc nổi như thế.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành lười nhác nhấc mi mắt: “Tôi xốc nổi như thế nào?”
Sơ Chi: “...”
Buổi trưa trôi qua rất nhanh, thẳng đến giữa trưa cái bụng bắt đầu réo, Đặng nữ sĩ gọi điện thoại tới, hỏi cô đang ở đâu, khi nào về trường học, có phải không về nhà ăn trưa hay không.
Sơ Chi nhìn Lục Gia Hành đang ngồi trên ghế sô pha giống như nhà vua, cô do dự một chút, vẫn nói “Vâng” một tiếng: “Con không ăn ở nhà.”
Cô vừa cúp điện thoại, vừa nói: “Đàn anh, buổi trưa anh ăn cái gì?”
Lục Gia Hành giống như một con cá chết, chân dài duỗi ra phía trước, người uể oải co quắp thành một đống: “Tùy tiện đi, ăn gì không xốc nổi.”
Sơ Chi: “...”
Thật ra vừa nãy cô chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới người này rất để ý.
Sơ Chi đang xoắn xuýt không biết có nên trực tiếp bảo anh đi ăn hay không, dù sao cũng phải xuống nhà, điện thoại di động của Lục Gia Hành vang lên.
Anh chỉ liếc mắt nhìn tên người gọi trên màn hình, liền vứt điện thoại di động qua một bên.
Sơ Chi nghiêng đầu xuống.
Bàn tay đặt trên ghế sô pha không ngừng gõ gõ, Lục Gia Hành rủ mắt xuống nhìn một lúc mới nhặt lên, chân dài thu về, anh đứng lên khỏi ghế sô pha, xoay người đi vào WC.
Qua một hồi lâu, anh mới ra ngoài.
Nhét điện thoại di động vào trong túi áo, anh đi tới, đứng trước mặt Sơ Chi: “ Tiểu Chi, tôi đi ra ngoài một chút.”
Sơ Chi “A” một tiếng, ngẩng đầu lên: “Anh đi làm gì thế?”
Anh đứng, cô ngồi, xem ra anh cao hơn, giống như người khồng lồ đứng trước mặt cô, Sơ Chi ngẩng cao đầu, cái cổ trắng nõn vươn cao thẳng tắp, cô khẽ nhếch miệng.
Hỏi xong cô mới phản ứng, dường như mình quản hơi nhiều.
Cứ bật thốt câu hỏi đó một cách tự nhiên, Sơ Chi cảm thấy lúng túng, cô vội vã khoát tay áo một cái: “Xin lỗi, xin lỗi, anh đi đi.”
Dường như Lục Gia Hành không cảm thấy có gì đó không đúng, bình tĩnh nói: “Tôi phải về nhà, em đi về trước cũng được, không phải vừa nãy dì gọi em về ăn cơm sao?”
Sơ Chi “A” một tiếng, vẻ mặt cô hơi bất an: “Đàn anh...”
Lục Gia Hành buồn cười nhìn cô: “Sao thế?”
Sơ Chi liếm liếm môi, không lên tiếng.
Đột nhiên Lục Gia Hành lại hỏi: “Em nói với dì tới nhà của tôi rồi sao?”
Sơ Chi lắc đầu một cái.
Lục Gia Hành nhíu mày: “Ồ, vậy lúc nữa về em nói thế nào, bảo rằng đi giúp hàng xóm phơi chăn sao?”
“Tôi không về,” Sơ Chi mím mím môi, cô cau mày nhìn anh, “Tôi ở đây chờ anh trở về, được không?”