Hắn không có đi tìm Đổng Thiên Phi, tuy rằng hắn biết Thiên Phi nhất định sẽ biết địa chỉ của Phương Nguyệt Tầm nhưng mà lúc này Long Nghiễn không muốn gặp hắn. Long nghiễn chạy tới nơi đã gặp được Phương Nguyệt Tầm rồi đậu xe ở đó chờ đợi, đến tận hai giờ sáng vẫn không thấy bóng dáng Phương Nguyệt Tầm xuất hiện.
Long Nghiễn hung hăng đánh vào tay lái, rồi quay xe chạy về nhà.
Ngồi ở trên giường nhìn vết máu, Long Nghiễn thề nhất định phải tìm được Nguyệt Tầm của hắn, hơn nữa sẽ không bao giờ.... để cậu rời khỏi hắn một lần nữa.
Sáng sớm Long Nghiễn đến công ty đơn giản chỉ đạo một số công việc xong liền ly khai.
Hắn vẫn chạy lại cái nơi kia, nhưng lúc này hắn không ngồi trong xe chờ đợi nữa mà chạy đi khắp các ngõ ngách tìm kiếm, phàm ở đâu có cửa hàng buôn bán suốt đêm đều là mục tiêu tìm kiếm của hắn.
Một buổi sáng trôi qua không có một chút thu hoạch nào. Vì để có thể lực đi tìm tiếp nên Long Nghiễn đành phải đi vào một cửa hàng thức ăn nhanh mua vài thứ, chưa ăn xong đã gọi nhân viên tính tiền.
Tiếp nhận tiền thối, Long Nghiễn thuận miệng hỏi người phục vụ: “Xin hỏi, ở chỗ này có người nhân viên nào tên là Phương Nguyệt Tầm không?”
“Ngài tìm Nguyệt Tầm sao? Buổi tối cậu ta mới đến đây làm.” Câu trả lời của nhân viên phục vụ làm cho Long Nghiễn kinh ngạc và phấn khởi.
“Cậu ta làm ở đây! Bình thường mấy giờ cậu ta mới bắt đầu làm?”
“Chín giờ a, bất quá, hôm nay có lẽ cậu ta không đến.”
“Tại sao?”
“Cậu ta xin nghỉ bệnh, tuần sau mới đi làm trở lại.”
Bị bệnh? Long Nghiễn biết chắc chắn nguyên nhân là do hắn. Bất chấp biểu tình kinh ngạc của người phục vụ, Long Nghiễn vội vàng hỏi hắn có biết địa chỉ của Nguyệt Tầm không.
Cuối cùng cũng tìm thấy! Từ sổ ghi chép của ông chủ cửa hàng thức ăn biết được nơi ở của cậu, Long Nghiễn ngay cả đèn đỏ cũng không quan tâm mà phóng như bay đến tòa chung cư cậu cư ngụ.
Phòng số lầu ba, Nguyệt Tầm của hắn đang ở đó.
Đóng sầm cửa xe, Long Nghiễn liền chạy lên.
Thời điểm lên đến lầu hai, Long Nghiễn đã nghe có tiếng chửi rủa, đợi khi đến lầu ba thì thấy Vương Đoạt và Khương Tiểu Vác đang đứng ngay trước cửa tranh luận.
Nghe có tiếng người chạy tới, Vương Đoạt ngẩng đầu lên,vừa nhìn thấy Long Nghiễn liền đưa đồ vật gì đó trong tay cho Khương Tiểu Vác cầm còn mình thì phẫn nộ bổ nhào qua người Long Nghiễn, nắm lấy cổ áo của hắn! Biểu tình hận không thể quăng Long Nghiễn ra khỏi cửa sổ.
“Ngươi tới đây làm gì? Cảm thấy hại hắn như vậy còn chưa đủ sao? Lập tức cút ngay!” Vương Đoạt lớn tiếng tức giận mắng Long Nghiễn.
“Tôi đến tìm em ấy, cậu tránh ra!” Long Nghiễn không có thời gian cùng Vương Đoạt gây gổ, hắn chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Nguyệt Tầm của hắn.
Vương Đoạt căm tức nhìn Long Nghiễn, không hề có ý muốn tránh ra.
“Nguyệt Tầm sẽ không gặp ngươi, lập tức rời khỏi đây! Không cho phép thương tổn hắn nữa!?”
“Chuyện của tôi và em ấy không tới phiên cậu nhúng tay vào! Chớ có chọc tôi phát điên.....”
“Thúi lắm! Nguyệt Tầm là bạn của ta, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi thương tổn hắn! Từ mùa hè năm trước ngươi xa thải hắn thì cả người hắn đều thay đổi! Hắn trước kia cả ngày đều cười nói rất vui vẻ, sau khi từ nhà ngươi trở về thì ta đã không có cơ hội gặp lại Nguyệt Tầm đó nữa! Đừng nói cho ta biết ngươi thông minh như thế lại không hề phát hiện ra hắn thích ngươi! Nếu ngươi đã đem hắn đuổi ra ngoài thì đừng nên tiếp cận hắn nữa! Long Nghiễn, ta biết ngươi đã làm cái gì với Nguyệt Tầm, ngươi......con mẹ nó ngươi có phải là người không? Hắn phát sốt đã lâu nhưng không chịu đi bệnh viện! Nếu không nhờ ta đi tìm người mở khóa cửa, hắn có thể bệnh chết cũng không ai hay biết!”
Vương Đoạt cực kỳ tức giận Long Nghiễn, từ mùa hè năm trước hắn đã biết Phương Nguyệt Tầm kết thúc việc làm trở về nhà, rồi sau đó kinh ngạc phát giác cả người Phương Nguyệt Tầm hầu như đều thay đổi. Cả ngày ngẩn người đã không nói, lúc ở một mình lại yên lặng thở dài, ánh mắt tràn ngập ưu thương và cô độc. Vương Đoạt hỏi cậu cái gì, cậu cũng không nói, chỉ một mực lắc đầu, hắn tức giận truy vấn thì cậu chỉ đơn giản tự giam mình trong phòng vài ngày không bước chân ra khỏi cửa, Vương Đoạt đoán rằng nhất định trong khoảng thời gian ở nhà Long Nghiễn đã xảy ra chuyện gì đó. Ngay tại thời điểm hắn đang lo lắng cho Phương Nguyệt Tầm thì Khương Tiểu Vác đi tới nói cho hắn biết “Nguyệt Tầm, có thể vướng vào chuyện yêu đương.” Vương Đoạt không tin, hắn biết Phương Nguyệt Tầm không có cơ hội để kết giao với các bạn gái, cho dù có chuyện đó xảy ra, cậu cũng nhất định nói với hắn đầu tiên. Thẳng cho đến một ngày Vương Đoạt phát hiện dưới cái gối nằm của Phương Nguyệt Tầm có một cuốn tập, bên trong đều là tin tức về Long Nghiễn, Vương Đoạt sau khi biết chuyện cũng không đi hỏi Phương Nguyệt Tầm có yêu Long Nghiễn hay không, nếu đó là sự thật, Vương Đoạt tình nguyện để cho Phương Nguyệt Tầm cứ thống khổ một thời gian, không để cho cậu cứ nghĩ đến loại tình yêu đầy cấm kỵ như thế này. Ai ngờ, sự tình mà Vương Đoạt lo lắng cứ ngày càng phát triển, Phương Nguyệt Tầm vẫn chưa quên được Long Nghiễn, thậm chí lún càng sâu.
Vương Đoạt tin rằng, trong tương lai chắc chắn có một ngày Phương Nguyệt Tầm sẽ tỉnh dậy, nhất định có người khác thay thế Long Nghiễn, người mà cậu yêu và cũng yêu cậu. Thời điểm Vương Đoạt tin tưởng như vậy thì đã xảy ra một chuyện làm cho hắn muốn đánh chết Long Nghiễn.
Sau đêm giáng sinh, Vương Đoạt cùng Khương Tiểu Vác đến tìm Phương Nguyệt Tầm, muốn dẫn cậu ra ngoài giải sầu, đợi chừng hơn một tiếng đồng hồ không có ai ra mở cửa, nếu hàng xóm không có nói cho hắn biết Phương Nguyệt Tầm mới trở về sáng nay, hơn nữa không có đi ra ngoài, thì hai người chắc chắn sẽ ly khai. Cảm giác thấy có chuyện không ổn, Vương Đoạt lập tức gọi thợ sửa khóa chuyên nghiệp đến mở cửa, đi vào phòng liền nhìn thấy Phương Nguyệt Tầm đang bất tỉnh trên ghế sô pha, thân thể nóng đến dọa người. Lúc hắn đang giúp Phương Nguyệt Tầm thay quần áo thì nhìn thấy một thân tràn đầy dấu hôn làm cho Vương Đoạt tức giận không thôi!
Nhìn món quà tinh xảo trên bàn, không cần hỏi hắn cũng biết là ai đã làm chuyện này với Phương Nguyệt Tầm, cho nên Vương Đoạt lúc này làm sao có thể để cho Long Nghiễn xông vào tiếp tục gây thương tổn cho người bên trong!
Mà nghe xong lời nói của Vương Đoạt, Long Nghiễn càng thêm muốn gặp Nguyệt Tầm của hắn, hắn thật sự rất đau khổ, hắn lại một lần nữa đả thương người mà hắn yêu. Nếu lúc này hắn không thể chăm sóc cậu, nói không chừng cả đời này, hắn sẽ thống hận chính mình đời đời kiếp kiếp!
“Tôi không có phủ nhận chuyện mình đã làm, tôi muốn gặp em ấy, tránh ra!” Long Nghiễn nếu không biết Vương Đoạt là bạn thân của Phương Nguyệt Tầm, thì hắn đã sớm phát hỏa, người trước mắt đang cố tình chặn đường không cho hắn đạt được mục đích, quật cường ngăn cản hắn.
“Ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy hắn! Không đi có phải hay không?” Xem ra Vương Đoạt đã tính động thủ, thân là bạn gái hắn thì làm sao Khương Tiểu Vác có thể không nhìn ra điểm này. Vội vàng xông lên ôm lấy cánh tay của Vương Đoạt.
“Vương Đoạt, có gì thì hảo hảo nói chuyện. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Long Nghiễn tiên sinh dù sao cũng đã đến đây, có lẽ nên để bọn họ gặp mặt nói rõ ràng với nhau thì tốt hơn.”
“Nói cái gì mà nói! Nếu không phải tại hắn thì Nguyệt Tầm đâu đến nỗi như vậy? Em không nhìn thấy tình trạng thê thảm của Nguyệt Tầm sao, hắn căn bản đối với sự sống chết của mình xem như trò đùa! Tất cả đều do ngươi, người như ngươi.....con mẹ nó không phải là người mà!”
Vương Đoạt càng nói càng tức giận, tránh khỏi bàn tay Khương Tiểu Vác nắm lấy quần áo Long Nghiễn, nắm tay giơ lên!
“Không được, Vương Đoạt!”
Một giọng nói khàn khàn suy yếu đứng ở ngay cánh cửa quát to, đại não Long Nghiễn trống rỗng nhìn thân thể đơn bạc đang ôm lấy bản thân từ từ tiến lại đây.
Phương Nguyệt Tầm nhìn Vương Đoạt đang bốc hỏa, ánh mắt khẩn cầu hắn dừng tay.
Long Nghiễn không quan tâm mình có chịu một quyền kia hay không, lúc hai cánh tay hắn ôm lấy Nguyệt Tầm mới biết được tình trạng người trong lòng ngực có bao nhiêu không ổn. Cho dù mặc bộ quần áo ngủ thật dày thì bàn tay Long Nghiễn vẫn có thể cảm giác được độ nóng phỏng tay, sắc mặt đỏ hồng dị thường làm cho Long Nghiễn nhìn thấy sự tiều tụy cùng bi thương.
Đang nằm trong phòng ngủ choáng váng nhức đầu, mơ màng nghe được âm thanh khắc khẩu của Vương Đoạt ngoài cửa, giật giật thân thể đau nhức, muốn tiếp tục ngủ liền nghe thấy cái tên Long Nghiễn, cho nên, mới chống đỡ thân thể suy yếu chạy ra.
“Vương Đoạt....” Phương Nguyệt Tầm yếu ớt kêu một tiếng, Vương Đoạt đứng trước mặt phát ra tiếng nghiến răng “ken két”
“Nguyệt Tầm, cậu bệnh đến đầu óc hồ đồ sao, đã quên là ai đã hại cậu như vậy rồi sao?”
Phương Nguyệt Tầm không biết nên nói cái gì mới tốt, hành lang vốn đang tranh cãi ầm ĩ nhất thời im lặng, cuối cùng, Khương Tiểu Vác đánh vỡ cái không khí tràn ngập mùi thuốc súng này.
“Vương Đoạt, anh cứ như vậy sẽ khiến Nguyệt Tầm lo lắng, thân thể của cậu ấy không tốt, các người không nên ồn ào nữa, trước hết vào phòng rồi tính sau.”
Nhìn sắc mặt Vương Đoạt dịu đi một chút, Phương Nguyệt Tầm cuối cùng cũng thấy yên tâm, gắng gượng thân thể chính mình lấy tay đẩy Long Nghiễn đang đứng trước mặt ra. “Anh, anh, tại sao lại đến đây?”
“Anh có lời muốn nói với em.”
“Thân thể của tôi...không thoải mái, muốn nghỉ ngơi, anh trở về đi.”
Đây là đang trừng phạt hắn sao? Không cho hắn một cơ hội nữa sao? Cho dù thương tâm muốn chết cũng không muốn nhìn thấy hắn, thậm chí ngay cả giọng nói suy yếu đến mức đó mà kêu hắn trở về sao? Lúc này đây, hắn sẽ không bỏ cuộc, bởi vì hắn đã từng phát ra lời thề!
“Thật có lỗi, tôi có một chút chuyện muốn nói với Nguyệt Tầm, mời hai người lảng tránh một chút.” Sau khi nói với hai người kia xong, Long Nghiễn đem cả người Phương Nguyệt Tầm ôm lên, không đợi cậu kinh ngạc nhìn mình không nói ra lời, Long Nghiễn liền bước vào phòng của Phương Nguyệt Tầm.
Ngoài cửa, Khương Tiểu Vác kéo cánh tay Vương Đoạt đang muốn ngăn cản Long Nghiễn, lắc lắc đầu.
Căn phòng phi thường đơn giản, Long Nghiễn không có tâm tư để nhìn kỹ mà trực tiếp ôm cậu vào phòng ngủ. Phương Nguyệt Tầm khẩn trương đã có chút mê muội, thân thể suy yếu làm cho cậu không có khí lực cự tuyệt Long Nghiễn, chỉ có thể để mặc cho hắn ôm như vậy.
Lúc đem người trong lòng ngực đặt trên giường và đắp chăn kĩ lưỡng, Long Nghiễn mới cởi áo khoác ngồi bên cạnh cậu.
Phương Nguyệt Tầm không có nhìn Long Nghiễn, lúc này, cậu tựa đầu nhìn sang phía khác bảo trì sự yên lặng. Cậu không biết nên nói cái gì, lại bị Long Nghiễn làm cậu kích động không biết phải làm sao, cũng đồng thời vì tình cảm của mình mà cảm thấy thống khổ. Người kia đã mạnh mẽ giữ chặt cậu nguyên một đêm, bây giờ cậu không có cam đảm để đối mặt với người kia, không phải hận hắn, không phải oán hắn, nguyên nhân chỉ có một, vì cậu thương hắn.
Nhìn thấy cậu không có biểu tình gì, cái cổ lộ ra bên ngoài cũng đỏ hồng lợi hại, nghĩ rằng bệnh tới trình độ này vẫn không chịu đi bệnh viện, một loại luyến tiếc đầy đau xót không thể nói nên lời. Vốn trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi đối mặt lại làm cho hắn quên hết tất cả. Nguyệt Tầm của hắn một chút ý tứ trách cứ cũng không có, Long Nghiễn thật sự hy vọng cậu mắng hắn, đánh hắn, nhưng Nguyệt Tầm của hắn cứ lặng yên như vậy, làm cho Long Nghiễn càng thêm hận bản thân mình.
END