Bức màn thật dày kéo tận xuống đất che kín ánh nắng bên ngoài. Hai người gắt gao ôm nhau ngủ đến bất tỉnh, không hề hay biết thời gian đã là giữa trưa, chuông điện thoại vang lên một hồi rất lâu, Long Nghiễn buồn bực tắt đi, lúc thanh tỉnh khẩn trương nhìn người trong lòng, sợ tiếng chuông đánh thức cậu.
Người yêu ngủ say vẫn mang hương vị ngọt ngào giống như trước, Long Nghiễn mặc cho tiếng điện thoại cứ reo inh ỏi, mềm nhẹ hôn một cái lên mặt người yêu rồi mới chịu bắt máy.
Nguyên bản tính sẽ hảo hảo bồi thường cho con mèo nhỏ của hắn vì đã trở về nhà, nhưng thư ký lại nói có rất nhiều người đang ở trong phòng họp chờ hắn, đây là một hội nghị quan trọng. Bàn tay Long Nghiễn đầy trìu mến vuốt ve thân thể trần truồng nằm trong lòng, không hề trả lời cho thư ký biết thời điểm chính xác hắn sẽ đi họp. Hành động của hắn làm cho người yêu nửa mê nửa tỉnh cọ cọ trong lòng ngực, Long Nghiễn nói thư ký chờ một lát, rồi quăng điện thoại sang một bên, hai tay ôm chặt lấy người yêu.
Phương Nguyệt Tầm xoa xoa con mắt, chưa kịp mở ra đã nhận được một nụ hôn ngọt ngào.
“Đã tỉnh, ngủ có ngon không?” Long Nghiễn say mê nhìn Nguyệt Tầm của hắn bao nhiêu cũng không đủ.
“Ngon lắm a, ngay cả giấc mơ cũng không có, dường như em có nghe thấy anh nói chuyện với ai, là trong điện thoại sao?” Phương Nguyệt Tầm không thấy điện thoại bị quăng sang một bên, giống như đang làm nũng gắt gao ôm lấy thân thể của Long Nghiễn.
“Là điện thoại của công ty, có đói bụng không?” Hoàn toàn không quan tâm đến chuyện trả lời thư ký, Long Nghiễn ôm cứng lấy người yêu không nỡ buông tay.
“Anh thật không đi làm sao, như vậy không tốt đâu.”
“Nguyệt Tầm, sau này anh sẽ giảm bớt lượng công việc lại, dành nhiều thời gian cho em, còn bây giờ em nhẫn nại một thời gian ngắn được không?” Hắn thật sự đã tính như vậy lâu rồi, tiền đúng là vĩnh viễn kiếm bao nhiêu cũng không hết, không thể để cậu cô đơn rồi sinh ra sự tình mâu thuẫn như trước đó nữa.
Phương Nguyệt Tầm dịu dàng nhìn người yêu, vừa kinh ngạc vừa nở nụ cười.
“Ai nói anh phải giảm bớt công việc hả, anh cứ làm việc của anh, em lúc nào muốn thì có thể đi tìm anh, nếu em nhớ anh, cũng có thể gọi điện thoại cho anh, nhưng mà, sau này không cho phép anh thường xuyên ra ngoài uống rượu, em chán ghét chuyện đó.”
Long Nghiễn kinh ngạc nhìn Nguyệt Tầm của hắn, nếu đổi lại trước kia cậu tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như thế, đừng nói ai nhớ ai, hoặc là ai muốn thấy ai, đứa nhóc này ngay cả ở trong điện thoại một câu “Em rất nhớ anh” cũng không chịu nói. Đối với việc hắn thường xuyên tham gia xã giao sau giờ làm việc mà nói, cậu cũng chưa bao giờ can thiệp hoặc nói những lời bất mãn, câu nói lúc nãy của cậu rất đáng yêu, thật sự làm cho hắn rất hạnh phúc a!
Ngay lúc Phương Nguyệt Tầm mỉm cười hưởng thụ sự vuốt ve đầy âu yếm của hắn, bỗng nhiên bị một chuỗi tiếng động từ đâu đó phát ra, Phương Nguyệt Tầm chui ra khỏi lòng ngực Long Nghiễn, chống tay ngồi dậy lắng nghe gần nửa ngày, mới phát hiện âm thanh từ điện thoại kế bên phát ra.
“Anh, anh đang mở điện thoại cho người khác nghe sao?” Không thể nào, những lời bọn họ nói vừa rồi không phải đã bị nghe được hết rồi sao?
Long Nghiễn lúc này mới nhớ tới cuộc điện thoại khi nãy, tiếp tục thương lượng thời gian với thư ký, Phương Nguyệt Tầm đã bị hành vi thiếu muối của hắn làm toàn thân vô lực, không thể mở miệng nói chuyện, đã vậy còn bị Long Nghiễn kéo lại ôm vào trong lòng.
“Hôm nay ta có việc quan trọng nên không đi, cuộc họp thay đổi sang bảy giờ sáng thứ hai. Cứ sắp xếp như vậy.” Mặc kệ người trong điện thoại trả lời như thế nào, Long Nghiễn vừa nói xong trực tiếp cúp máy.
Phương Nguyệt Tầm từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen to xuất thần nhìn Long Nghiễn.
Đứa nhỏ này đáng yêu đến mức vô pháp vô thiên a....... Long Nghiễn ôm chặt người yêu, hôn lên đôi môi mỹ vị của cậu, người yêu lại lấy tay đẩy hắn ra.
“Công việc của anh rất quan trọng sao?”
Long Nghiễn bất đắc dĩ đành phải thu hồi nụ hôn, ôm người đang bày ra thái độ nếu không nói quyết không bỏ qua kia, giải thích cho cậu nghe.
“Anh thành lập một cái quỹ trợ giúp học sinh nghèo vượt khó, vài đối tác làm ăn thấy hứng thú cũng muốn tham gia giúp đỡ, hôm nay chính là buổi họp cuối cùng để quyết định kế hoạch.”
“Đây là ‘kế sách dài lâu’ trong bí quyết kinh doanh sao?”
Người đáng yêu sẽ luôn nói những câu đáng yêu, cái gì kêu là ‘bí quyết kinh doanh’ a? Long Nghiễn đầy sủng ái nhéo yêu cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo của cậu.
“Trong đầu nhỏ của em chứ toàn từ khó hiểu a? Anh làm việc này bất quá bởi vì do chính phủ yêu cầu, em nghĩ rằng anh chi hơn hai vạn để làm theo cái bí quyết gì đó sao?”
“Mặc kệ là vì cái gì, chuyện này rất tốt a, anh nhanh đi làm đi! Đừng ở nhà nữa.”
Đứa nhỏ thật sự không biết mình đang bị người yêu chọc a, cậu cứ như thế làm sao Long Nghiễn nỡ rời đi chứ, ôm Nguyệt Tầm của hắn mà hôn không ngừng, đôi tay bắt đầu xấu xa vuốt ve lên da thịt mềm mại, Phương Nguyệt Tầm căn bản không thể nào giãy khỏi nên đành ngoan ngoãn đầu hàng, ở trong lòng ngực Long Nghiễn tận tình nhận sự yêu thương của hắn, dần dần đôi tay mảnh khảnh cũng ôm lấy người yêu.
“Muốn hay không?” Long Nghiễn cắn lỗ tai của cậu, giọng nói đầy ngọt ngào hấp dẫn.
“Đã làm một buổi tối rồi, anh là siêu nhân a?” Toàn bộ thân thể Phương Nguyệt Tầm đều đỏ bừng, hắn ở chính là rồng [Long], tinh lực cũng không tránh khỏi rất thịnh vượng [dồi dào] a.
Yêu muốn chết! Không uổng phí hắn quăng một đống công việc quan trọng sang một bên để ở nhà với cậu, người yêu này có thể làm cho tim của hắn hạnh phúc đến nổi bay lên, đứa nhỏ có biết rằng hắn suốt một tháng này không được chạm vào cậu, không nhìn thấy cậu, chỉ có một buổi tối mà có thể giải quyết nỗi nhớ nhung trong lòng hắn sao?
“Nguyệt Tầm, anh đã phi thường khắc chế bản thân, em không phải nằm liệt giường vài ba ngày thì nên cảm tạ anh mới đúng. Hiện tại, em không muốn cũng phải muốn, không cần cũng phải cần! Đem chân mở ra!”
Trời đất, có người nam nhân nào bá đạo như thế không a?! Có ai đang ở trên giường ngọt ngào thân mật còn có thể uy hiếp người yêu của mình như vậy không? Đã làm cho xương sống, thắt lưng của cậu mỏi nhừ, hắn còn bày ra thái độ vừa ủy khuất vừa quan tâm.
“Long Nghiễn! Anh cho em nghỉ ngơi một chút được không!?” Phương Nguyệt Tầm trừng mắt, khuôn mặt đỏ bừng la hét người yêu.
Long Nghiễn vô cùng hưởng thụ nhìn vẻ mặt đáng yêu của cậu, đứa nhỏ lúc nào cũng làm cho hắn muốn khi dễ a.
“Tại sao em lại nói như thế? Không phải buổi tối hôm qua ôm lấy anh cầu xin, “Nghiên Mực a, em muốn, em muốn” đó sao?”
Mình, mình nói cái này lúc nào? A! Không nhớ rõ! Cứ xem như cậu chưa từng nói qua, giơ tay đánh tên nam nhân đáng ghét, giảo hoạt này trước rồi nói sau!
“Long Nghiễn, anh là đại ngu ngốc! Bệnh thần kinh! Vừa mở mắt liền chọc em!” Phương Nguyệt Tầm xấu hổ giận dữ cầm lấy cái gối đầu xoay người cưỡi lên mình Long Nghiễn, che lấy mặt mũi hắn!
Long Nghiễn cũng không trốn, đây chính là người hắn rất yêu a! Con mèo rừng của hắn thoạt nhìn có bao nhiêu là đáng yêu, ngay cả cái đánh đau muốn chết cũng đáng yêu! Ngồi ở trên người hắn, cậu cũng quên mất chính mình đang trần truồng, một mảng xuân sắc hồng hồng như thế phơi bày ra trước mặt hắn, khác với trước kia sẽ đem mình giấu chặt trong chăn, này chắc là bị chọc đến giận dỗi rồi đây.
“Bảo bối, điểm nhẹ, đánh chết anh em sẽ đau lòng.” Long Nghiễn không tránh né cái gối, đôi tay nhân cơ hội vuốt ve thân thể của cậu.
“Ai muốn đau lòng cho anh a, không được nhúc nhích!” Phương Nguyệt Tầm càng nói càng tức giận, quăng cái gối sang một bên trực tiếp dùng miệng cắn lên cổ Long Nghiễn!
“Đau a, Nguyệt Tầm, điểm nhẹ, đau a.” Long Nghiễn vừa la vừa sờ nắn cái mông nhỏ của cậu, trên cổ thật sự có một chút đau, nhưng không nỡ đẩy cậu ra.
Ở lần tắm rửa cuối cùng, Phương Nguyệt Tầm bi thương đứng trước gương nhìn một thân đầy dấu hôn và dấu răng, không biết đã nói qua biết bao nhiêu lần rồi, không cho phép hắn lưu lại dấu vết trên cổ cậu! Mùa đông cậu ghét nhất là mặc quần áo dài tay cao cổ, dấu vết này căn bản không thể che được, ra ngoài thì có thể dùng khăn quàng cổ để che, nhưng khi đi học thì phải xử lý thế nào a?! Phương Nguyệt Tầm tức giận giờ phút này đang trả thù Long Nghiễn.
Ngay lúc hai người đang đùa giỡn vui vẻ, điện thoại lại vang lên.
“Bảo bối, đợi lát nữa cắn tiếp, anh muốn nghe điện thoại.”
Phương Nguyệt Tầm ngoan ngoãn nghe lời, buông lỏng cái miệng ra, vừa lòng nhìn dấu vết mình đã lưu lại, xấu xa mỉm cười. Tính leo xuống người hắn, nhưng lại bị ôm chặt lấy.
Long Nghiễn bắt điện thoại nhưng vẫn không quên khi dễ người trong lòng, vừa nói chuyện vừa sờ nắn cái mông đáng yêu của cậu, làm cho người yêu bất mãn ở trên người hắn vặn vẹo thân thể.
Phương Nguyệt Tầm da mặt mỏng không dám phát ra âm thanh, ác liệt trừng mắt nhìn nam nhân. Đang cố gắng lờ đi cái xoa bóp của hắn, cũng không nghĩ tới ngón tay của hắn thế nhưng đã xông vào, Phương Nguyệt Tầm bị hù dọa nhanh chóng lấy tay bịt miệng, muốn né tránh nhưng vừa vặn bị ngón tay của hắn làm cho một chút khí lực cũng không có, chỉ có thể ghé trên người hắn thở dốc.
“Không phải ta đã nói hôm nay không thể đi làm sao, thời gian ta an bài ngươi chưa nói cho mấy người kia biết sao?”
“Tổng giám đốc, tôi đã nói, nhưng buổi sáng thứ hai lúc tám giờ ngài phải đi tham gia buổi lễ đặt móng xây dựng nhà an dưỡng ven biển, tin tức cũng đã tuyên bố lên báo đài rồi.”
“Như vậy sao, ngươi nói cho ta biết thứ hai có những công việc gì.”
Thời gian Long Nghiễn nói chuyện cùng thư ký cánh tay của hắn cũng không hề rãnh rỗi, vừa lắng nghe thư ký báo cáo công việc quan trọng vào thứ hai, vừa chăm chú nhìn người mảnh mai trong lòng ngực cố gắng nhẫn nại, thật là một bộ dáng mê người, ngón tay thứ hai gian xảo trộm xông vào.
Tên đáng ghét này! Phương Nguyệt Tầm vừa giận vừa thẹn chỉ có thể ở trong lòng mắng chửi ác liệt, thật sự rất tức giận, không ngờ hắn đang như thế cũng có thể khi dễ chính mình! Phương Nguyệt Tầm cũng không thể ngờ tại sao chính mình lại là người bị ức hiếp!
Phương Nguyệt Tầm quyết định phản kháng, hai chân ở trong chăn chen chúc vào trong hai chân của Long Nghiễn, lập tức, dục vọng hai người chặt chẽ dán vào cùng một chỗ, liền nhìn thấy Long Nghiễn mãnh liệt hít một hơi, ánh mắt tràn ngập nhìn cậu.
Hừ! Phương Nguyệt Tầm phi thường vừa lòng phản ứng của Long Nghiễn, tiếp tục quậy phá thêm một chút! Cậu triển khai hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Long Nghiễn, ngước lên cắn lấy lỗ tai của hắn, đầu lưỡi ở bên trong cố ý phát ra âm thanh trêu chọc, thân thể phía dưới còn xấu xa vặn vẹo.
Trong lòng Long Nghiễn rất nhanh có một ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, hắn thật sự không thể tưởng tượng được, một tháng không gặp người yêu đã trở nên bướng bỉnh như thế! Cố gắng nhẫn nhịn, hắn không thể cúp ngang điện thoại để ôm lấy cậu.
Long Nghiễn nghe giọng nói của thư ký lải nhải trong điện thoại, lại không thể cúp, đành phải đem ống nghe kéo ra xa một chút, nhỏ giọng thì thầm bên tai người yêu.
“Nguyệt Tầm, đừng nhúc nhích, anh đang nói điện thoại, ngoan, nói xong rồi thì sẽ cho em, trước nên nhịn một chút.”
A? Hắn cho rằng mình đang cầu hoan sao? Phương Nguyệt Tầm tức giận thiếu chút nữa đã hét lên, ngẩng đầu nhìn người đang nghe điện thoại, hạ quyết tâm không được để cho hắn cầu xin tha thứ!
END