Thấy chiếc xe màu bạc của Phương Nguyệt Tầm, Chu Dương hưng phấn nhảy dựng lên, ồn ào mở xe của cậu, bấm nút hạ mui xe, Phương Nguyệt Tầm sợ nhất điều đó! Chiếc xe này chạy trên đường rất chói mắt, nếu hạ mui xe xuống……. Phương Nguyệt Tầm muốn Chu Dương kéo mui xe lên, nhưng Chu Dương rất hưng phấn cản bản không có nghe thấy!
Xin cậu đó, đừng làm chuyện gây sự chú ý nữa được không a?! Phương Nguyệt Tầm trong lòng đang nén giận thì chiếc xe đã nhanh như chớp phóng ra ngoài!
Cái này còn đáng sợ hơn bồi hắn đi mua đồ nữa! Ban đầu Chu Dương còn thành thật chạy đúng phạm vi tốc độ cho phép, Phương Nguyệt Tầm không chịu được ánh mắt của mọi người xung quanh gần như đem đầu chui xuống gầm xe! Chờ đến khi Chu Dương xem hết các tính năng của xe thì….! Phương Nguyệt Tầm còn muốn sống lâu hơn một chút xúc động hét lên.
“Tiểu, Tiểu Dương, cậu có thể chạy chậm lại một chút hay không.”
“A ha ha…… Nghiện quá mức rồi! Long Nghiễn đại gia thật sự toàn mua đồ tốt, không được, ngày mai tôi muốn đổi xe!”
Nhìn người bên cạnh hưng phấn không thôi, Phương Nguyệt Tầm chỉ có thể tự mình cầu phúc cho mình.
Mặc kệ là đường lớn hay đường nhỏ, mặc kệ là đèn đỏ hay đèn xanh, Chu Dương giống như đang cưỡi ngựa trên thảo nguyên, ra sức chạy như bay, không bao lâu, Phương Nguyệt Tầm đang cầu nguyện cho mình khóc không ra nước mắt, phía sau đã có hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo.
“Tiểu Dương, mau dừng lại, có cảnh sát đuổi theo! Mau dừng lại!”
“Cảnh sát, thật sự a!”
Trời ơi, cậu có thể hỏi Chu Dương một chút rằng cái vẻ mặt hưng phấn lúc này của hắn là sao hay không a? Dưới cái tình huống bị cảnh sát dí theo này thì phải khẩn trương và sợ hãi chứ? Tại sao hắn lại vui vẻ đến như vậy a?
“Tiểu Dương, sao cậu lại hưng phấn như thế? Mau dừng lại!”
“Nguyệt Tầm, cậu ngồi cho vững!” Trong ánh mắt loé ra một tia kỳ quái, Chu Dương lớn tiếng quát Phương Nguyệt Tầm rồi hung hăng giẫm lên chân ga!
…..Nghiên Mực, em không muốn vì tai nạn xe cộ mà rời khỏi anh a…. Phương Nguyệt Tầm gần như nổi điên lên.
Sau bốn mươi phút, từ trong xe cảnh sát bước ra ba người mang theo lửa giận ngút trời đi đến chỗ bọn họ.
Phương Nguyệt Tầm sắc mặt tái nhợt cho cái tên Chu Dương đang hô “Đã quá” kia một cước! Rồi sau đó, hai người bị áp giải lên xe cảnh sát!
Phương Nguyệt Tầm lần đầu tiên trong đời ngồi trên xe cảnh sát đã cảm thấy chính mình bị vấy bẩn!
“Uy, chúng ta đúng là siêu tốc a, hẳn phải làm đội trưởng đội cảnh sát giao thông a, tại sao lại tới nơi này?”
Chu Dương không có chút ăn năn hối cải nhìn cục cảnh sát trước mắt, vị cảnh sát sớm bị hắn chọc tức đến sắp chết kia nói cho hắn biết “Đây chính là nơi sắp sửa giam cậu đó.” Rồi lôi hai người bước vào.
Băng ghế nhỏ, bức tường xi măng, những khuôn mặt hung ác râu ria xồm xàm, đây chính là tưởng tượng của Phương Nguyệt Tầm về cục cánh sát, nhưng ai ngờ lại nhìn thấy cửa sổ sạch sẽ sáng ngời, môi trường cực kì trong lành, còn những con người ở đây cũng rất bình thường, cậu ngoan ngoãn ngồi trên một cái ghế thực sự rất thoải mái chờ đợi răn dạy.
Người thứ nhất bị răn dạy đương nhiên là Chu Dương, hắn tựa hồ cũng không thèm để ý đến hành vi phạm pháp của mình, hoàn toàn ăn ngay nói thật.
“Người bạn của tôi mới mua xe, tôi vui đến nổi cái gì cũng quên, chính là như vậy!”
Mắt thấy người cảnh sát bị hắn chọc tức đến nổi không thể nói nên lời, Phương Nguyệt Tầm vội vàng nhận lỗi. Cảnh sát đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, từ giáo huấn đến răn đe không biết lúc nào đã biến thành khắc khẩu, Chu Dương giống như mình đang bị oan uổng mà bất bình la hét ầm ĩ với cảnh sát, Phương Nguyệt Tầm ngay cả cơ hội chen vào cũng không có, lúc này, lại có thêm mấy người phạm tội bị áp giải vào, bên ngoài còn có âm thanh nháo nhào kêu la, nhất thời xung quanh trở nên lộn xộn.
“Đừng tưởng rằng là sao kim tôi sẽ thả cậu đi! Phạt tiền, tịch thu giấy phép lái xe! Giam xe một tháng! Tạm giam mười lăm ngày! Bắt người nhà của các cậu đến!” Cảnh sát đập bàn, ra quyết định xử phạt bọn họ. Chu Dương cũng không yếu thế phản kích!
“Đừng nói ta là sao kim cái gì đó, nghe mà thấy phiền! Đòi tiền thì đưa ngươi tiền, tịch thu hay hủy giấp phép lái xe của tacũng được! Xe chính là của bạn ta, ngươi có lá gan giam xe thử coi! Ta đã sớm đi khỏi nhà, nếu ngươi có thể mời bọn họ lên, coi như ngươi có bản lĩnh! Vượt quá tốc độ thì cùng lắm là phạt tiền thôi, đòi tiền thì cho ngươi tiền!” Nói xong, Chu Dương lấy trong túi ra một cái card, dằn mạnh trước mặt cảnh sát, thậm chí ngay cả mật mã cũng nói! Mặc kệ sự ngăn cản của Phương Nguyệt Tầm, hắn nhất quyết kéo cậu đứng lên. “Nơi này buồn chán tôi không muốn ở thêm một phút nào nữa, chúng ta đi!” Cảnh sát làm sao có thể để cho hắn rời đi như vậy.
“Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu cũng quá kiêu ngạo rồi!”
Mắt thấy hai người bắt đầu cấu xé nhau, giọng nói của Phương Nguyệt Tầm sớm bị tiếng la hét của bọn họ bao phủ, chỉ có thể đứng nhìn cục diện càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nổi cảnh sát đã bắt đầu xuất ra còng tay.
“Uy, anh bị gì vậy, không thể làm vậy với Tiểu Dương!” Đi lên đẩy người cảnh sát đó ra, Phương Nguyệt Tầm đứng ở bên người Chu Dương muốn khuyên hắn xin lỗi, ai ngờ người cảnh sát đó thế nhưng lại còng cả tay cậu luôn.
Kế tiếp chính là cuộc chiến tranh khốc liệt, còn thiếu động tay động chân nữa là đủ. Phương Nguyệt Tầm tức giận đến nỗi toàn thân phát run, cuối cùng nhịn không được bắt đầu phát hỏa! Cậu đứng lên bắt đầu rống giận!
“Ít nói vài câu được không! Các người không nhìn đến sự tồn tại của tôi sao?! Tôi nói chuyện các người cũng không thèm nghe sao?! Tiểu Dương, cậu câm miệng lại và ngồi xuống cho tôi! Còn anh! Giải quyết êm đẹp không muốn sao, đừng có hô to gọi nhỏ nữa! Từ giờ trở đi, nơi này tôi định đoạt, đều câm miệng lại hết cho tôi!”
“Nguyệt Tầm…..” Chu Dương kinh ngạc muốn mở miệng.
“Câm miệng!” Người đầu tiên bị mắng chính là hắn.
“Cậu này…..” Cảnh sát cũng kinh ngạc muốn mở miệng.
“Anh cũng câm miệng lại!” Người thứ hai bị mắng chính là người cảnh sát a.
Bọn họ bất quá chỉ lái xe quá tốc độ mà thôi, thế nhưng lại muốn phạt tiền, giam xe, còn muốn hủy giấy phép lái xe, quá đáng hơn còn muốn tạm giam bọn họ! Phương nguyệt Tầm đã sớm không chịu nổi muốn phát hỏa, cậu hoàn toàn không biết giọng nói của mình quá khủng bố làm cho cả phòng đều yên tĩnh…… Mọi người đang nhìn cậu tức giận đến đỏ mặt thì điện thoại của cậu vang lên. Phương Nguyệt Tầm bắt đầu nổi điên cũng không thèm nhìn dãy số gọi đến là ai, đè nén giọng nói.
“Ai a?!”
“Em, em xảy ra chuyện gì?” Long Nghiễn đầu bên kia không nghe được giọng nói ngọt ngào của người yêu, lại còn bị khẩu khí tức giận của cậu hù dọa đến hoảng sợ.
“Đang tức giận, chớ có chọc em! Bằng không ngay cả anh cũng mắng!” Đều là do hắn gây họa, hiện tại còn giống như không có việc gì hỏi cậu nữa chứ!
“Ai làm cho bảo bối của anh tức giận a?” Đầu óc Long Nghiễn tràn đầy hình ảnh của cậu, khuôn mặt đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đôi mắt trừng lớn.
“Anh! Chính là anh! Nếu không phải anh mua xe cho em, em đâu phải ngồi ở cục cảnh sát nghe mắng? Còn dám hỏi em là ai sao!” Đem tất cả tức giận đổ lên đầu người yêu, nếu Long Nghiễn đang đứng trước mặt, nhất định cậu sẽ đánh hắn một cái.
“Cục cảnh sát? Tại sao em lại đến đó?” Long Nghiễn rất lo lắng, Nguyệt tầm của hắn chẵng những đang tức giận, còn đang ở cục cảnh sát.
“Em chạy xe vượt quá tốc độ! Bị bắt, muốn phạt tiền, hủy giấy phép lái xe, tạm giam mười lăm ngày! Chờ đến khi em trở về không để yên cho anh đâu!”
Chu Dương bật cười khúc khích.
Nguyệt Tầm của hắn bị phạt tiền, hủy giấy phép lái xe, tạm giam mười lăm ngày! Chuyện này không thể đùa được! Long Nghiễn làm sao có thể để cho chuyện này phát sinh!
“Em cứ ngồi ở đó, anh lập tức sẽ đến ngay!”
“Không cần! Em muốn trong mười lăm ngày này hảo hảo tìm cách để trả thù anh, anh thành thật ở nhà chờ em!” Tức giận đến như vậy làm sao có thể như thế mà xong việc, Phương Nguyệt Tầm không thể để cho chính mình cứ bị lừa dễ dàng như vậy được, hắn nghĩ cứ đến đây thì cậu sẽ ngoan ngoãn nhận thua sao? Mới không có khả năng!
Ha ha ha ha!!!!! Chu Dương ở một bên cười đến nổi ôm bụng té khỏi cái ghế, Phương Nguyệt Tầm nhìn tên đầu sỏ thứ hai lại bắt đầu tức giận!
“Cậu cười cái gì!” Một phen đẩy Chu Dương đang cố áp tai vào điện thoại để nghe lén cậu với Long Nghiễn nói chuyện, Phương Nguyệt Tầm đành phải nói vài câu đơn giản rồi cúp máy, cậu khó chịu đến nổi sắp bốc cháy.
Chỉ chốc lát sau, Long Nghiễn mang theo luật sư vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Nguyệt Tầm của hắn ngồi trên ghế còn bị còng tay, lửa giận trong nháy mắt bùng phát.
“Là ai đã làm như vậy! Mở còng ra cho ta! Luật sư Đàm, đi tìm cục trưởng của bọn họ đến!” Long Nghiễn cầm tay Phương Nguyệt Tầm ôm vào trong lòng ngực.
Bộ dáng tức giận của hắn làm cho ngay cả Phương Nguyệt Tầm còn giật mình, huống hồ chi những người khác. Người cảnh sát còng tay Phương Nguyệt Tầm sửng sốt, do dự không biết có nên mở còng hay không, đã thấy Long Nghiễn lấy điện thoạt ra.
“Uy, ta là Long Nghiễn, đem tất cả chi phí tài trợ cho việc xây dựng tòa cao ốc của cục cảnh sát toàn bộ khấu trừ cho ta! Một phân tiền cũng không cho! Thông báo cho cái tên bộ trưởng họ Trịnh gì đó, hủy bỏ buổi gặp mặt, nếu hắn gọi điện thoại tới thì trực tiếp cúp máy!” Long Nghiễn xem ra đã phát hỏa, hắn ngồi trên ghế một tay nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đang bị còng, một tay đút điện thoại vào túi, kéo cà vạt vài cái, sau đó đem cái người đang trợn mắt há hốc mồm ôm vào trong ngực, vừa lo lắng vừa đau lòng nhìn cậu.
Phương Nguyệt Tầm thật không ngờ tới hắn có thể tức giận đến mức như thế, nhìn hắn như vậy, cậu ngược lại còn cảm thấy chính mình rất không hiểu chuyện. Rõ ràng bọn họ không đúng trước, cãi nhau với cảnh sát, còn nổi giận với Long Nghiễn, cuối cùng lại nháo đến tình trạng này. Bất quá chỉ vượt quá tốc độ mà thôi, tại sao lại thay đổi đến khoa trương như vậy? Mặc kệ ra sao, cậu vẫn hy vọng sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc của hắn.
“Long Nghiễn, anh đừng nóng giận, em không có chuyện gì hết.” Giọng nói nho nhỏ của Phương Nguyệt Tầm nghe thật đáng yêu.
“Em không cần phải xen vào, nếu…”
Hai người đang còn nói chuyện thì luật sự của Long Nghiễn đã dẫn theo một người thoạt nhìn thực sự là người có thân phận vội vàng đi đến.
Long nghiễn cũng không đứng dậy, nhíu chặt chân mày nhìn người đó.
Người này hẳn là cục trưởng, sau khi hắn ra lệnh mở còng tay cho Phương Nguyệt Tầm và Chu Dương xong thì mời bọn họ và Long Nghiễn vào văn phòng.
Chờ sự tình đều được giải thích rõ ràng, Phương Nguyệt Tầm và Chu Dương cảm thấy rất áy náy, dù sau cũng là do bọn họ không đúng. Nhưng Long Nghiễn thủy chung vẫn đối với thái độ còng tay của cảnh sát làm tức giận, cục trưởng cười nói chỉ là hiểu lầm thôi, nhưng Long nghiễn không chịu chấp nhận. Cục trưởng lại không thể không thả bọn họ đi, đây chính là người hỗ trợ chi phí hoạt động cho bọn họ trong thời gian dài a. Nghe qua nghe lại, hình như có một người chức vị còn cao hơn hắn xin Long Nghiễn giúp đỡ gần nửa năm mới được Long Nghiễn đồng ý, cho nên khi nghe thấy Long Nghiễn nói cái gì cũng thu hồi, hắn không lo lắng mới là lạ.
Không còn biện pháp nào khác, Phương Nguyệt Tầm đành phải khuyên nhủ hắn.
“Cậu ngồi xuống đi, chuyện này cứ để cho tên họ Long nhà cậu giải quyết, hắn so với chúng ta còn rõ ràng hơn.” Kéo Phương Nguyệt Tầm đang tính đứng dậy, Chu Dương một bên vừa chơi điện thoại, một bên nói.
Phương Nguyệt Tầm dùng chút khí lực gõ lên trán của hắn một cái, sau đó ngồi xuống. Đúng vậy, Long Nghiễn không phải là người dễ xúc động, cũng không phải là người công và tư không phân minh, nhất định hắn sẽ xử lý tốt.
Kết quả, chính là như cậu suy nghĩ, Long Nghiễn rút lại quyết định không giúp đỡ, tuy rằng không hủy bỏ, nhưng mà, hắn lấy một loại phương thức khác để đưa tiền cho cục cảnh sát, đương nhiên, vị cục trưởng kia bị thủ trưởng của hắn trách cứ thậm tệ.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Long Nghiễn kêu luật sư của hắn về trước, ngồi trên xe của Phương Nguyệt Tầm, cùng Chu Dương ba người chạy xe đi.
Ở gần cục cảnh sát có một người đứng trước cửa sổ nhìn bọn họ, thì thào nói.
“Tên nam nhân kia là ai mà đầy quyền lực như thế?”
“Hình như là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Long thị, tòa cao ốc này, cùng với tòa cao ốc phía nam bên kia, đều là dùng tiền của hắn xây dựng.”
“Đứa nhỏ kia là ai a? Bọn họ nhìn cũng không giống như anh em a.”
“Ngu ngốc, tại sao lại không nhìn ra, bọn họ chính là loại quan kệ ‘kia’ a.”
Một góc sáng sủa, hé ra một khuôn mặt mỉm cười rất xấu xí.
Từ sau cái chuyện xảy ra trong cục cảnh sát, Phương Nguyệt Tầm mỗi lần lái xe đều cẩn thận cẩn thận! Hơn nữa mỗi ngày đều cảnh cáo Chu Dương “Tiểu Dương a, nếu muốn chúng ta vĩnh viễn là bạn bè thì phải tuân thủ luật giao thông.”
END