Trong một góc âm u của bãi đổ xe, bàn tay Phương Nguyệt Tầm gần như lạnh run đến mất cảm giác, chết lặng nhìn người nam nhân mặc quần áo nhăn nhúm đứng trước mặt, vết sẹo sâu lộ rõ trên mặt hắn vẫn đáng sợ giống như trước, miệng hắn phun ra một làn khói thuốc phả trên mặt cậu, làm cho cậu cảm thấy hít thở không thông.
Khi cậu còn rất nhỏ, trừ bỏ hai mẹ con thì còn người nam nhân này, lưu cho cậu một kí ức ngoại trừ oán giận chính là sợ hãi. Cậu vĩnh viễn không thể quên được những lúc hắn đánh đập mẹ, quên không được hắn dữ tợn đánh đập mình! Cho dù thay đổi thế nào cũng không thể quên được khi mẹ của cậu tự sát, hắn ngay cả lễ tang cũng không đến! Sau khi chỉ còn lại một mình, người nam nhân này cũng biến mất, tại sao, tại sao lúc này lại xuất hiện? Người mấy tháng trước nhìn thấy khi đang đi xe buýt quả nhiên đúng là hắn!
Ánh mắt của nam nhân căn bản không giống như là đang nhìn con của mình, hắn thô tục nhổ một bãi nước bọt, không một chút để ý nhìn Phương Nguyệt Tầm.
“Xe hiệu đời mới, đại học nổi tiếng, hiện tại mày rất tốt a, cái đồng hồ này cũng không ít tiền đi?”
Tiền! Tiền! Tiền! Người này chỉ biết đến tiền! Phương Nguyệt Tầm nhớ rõ hắn rất ít khi về nhà, mỗi lần trở về đều đòi tiền, đem tất cả những gì mẹ vất vả kiếm được lấy hết đi, không lấy được thì đánh đập, qua một thời gian lâu như thế rồi mà người này vẫn không thay đổi một chút nào.
“Có chuyện thì cứ nói, tôi còn nhiều việc phải làm.” Phương Nguyệt Tầm nói một câu đơn giản, tựa vào mặt tường lạnh băng, không muốn nhìn thấy khuôn mặt dơ bẩn của hắn.
“Vài năm không gặp, tao gần như không nhận ra mày, nếu không phải ở cục cảnh sát nghe thấy có người kêu tên mày, tao cũng không biết mày là con tao.”
Cục cảnh sát? Lần đó Chu Dương lái xe quá tốc độ bị cảnh sát bắt, người này cũng ở đó sao? Phương Nguyệt Tầm tức giận trừng mắt nhìn hắn.
“Lúc nào ông xem tôi là con trai? Ông có chuyện gì thì mau nói, bằng không tôi đi đây.”
“Được rồi, muốn nói thẳng thì nói thẳng, tao muốn tiền.”
Hai bàn tay Phương Nguyệt Tầm nắm chặt lại, hận không thể dùng sức đánh một cái thật mạnh vào bản mặt của tên đó.
“Tôi không có, tôi còn đi học, không có dư tiền cho ông.”
“Mày không có, nhưng cái tên họ Long kia thì có a.”
Phương Nguyệt Tầm hoảng sợ nhìn cái tên vừa vô lại lại rất ghê tởm kia, không nghĩ tới hắn biết Long Nghiễn! Cậu không muốn Long Nghiễn biết mình có một người cha như vậy, trong một lúc nhất thời cậu rối loạn hỏi bừa một câu.
“Ông, tại sao ông biết hắn?”
“Ở cục cảnh sát có người nói tên của hắn, tao tìm người hỏi thăm một chút, thật khó lường a, mày như vậy mà câu dẫn được một tên đại gia như hắn, người làm cha như tao đương nhiên cũng được nhờ. Long Nghiễn không phải muốn lấy con tao thì lấy.”
Ngôn ngữ thật thô tục hạ lưu, làm cho Phương Nguyệt Tầm gần như muốn nôn mửa.
Ngay cả tên cậu hắn cũng không thèm kêu một lần, người này đến tột cùng chỉ muốn đòi tiền mà thôi! Cái tên ‘Long Nghiễn’ từ trong miệng hắn phát ra quả thực chính là một loại vũ nhục rất lớn!
“Tôi không có tiền, ông cũng đừng mang ý nghĩ muốn đánh được tôi!”
“Mày không cho thì tao trực tiếp đi tìm cái tên họ Long kia, thuận tiện để cho hắn kêu một tiếng ‘ba’.”
“Ông câm miệng!”
Phương Nguyệt Tầm mãnh liệt lao ra ngoài, một chút ánh sáng ít ỏi chiếu rõ vết sẹo mà mình lưu lại cho tên nam nhân kia, cậu cố gắng kiềm nén tức giận để tỉnh táo bình tĩnh lại, nơi bàn tay nắm chặt đã bị móng tay đâm vào chảy máu, châm chọc vào nỗi đau của cậu. Cậu làm bất cứ cái gì cũng không thể để cho người này đi tìm Long Nghiễn, như vậy thì tất cả tự tôn của Phương Nguyệt Tầm sẽ bị hủy đi.
Nam nhân cười nhạo nhìn Phương Nguyệt Tầm, khuôn mặt mang một vài nét giống cậu, biểu tình tràn ngập tà ác.
“Dù sao tao cũng là ba mày, con trai cho tiền ba cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có! Ông cũng đừng nghĩ muốn tìm hắn!”
“Con mẹ nó mày nói cái gì, thằng nhóc như mày mà dám quản tao sao! Không cho tao tiền cũng đừng mong yên ổn, buổi sáng tao đến trường học tìm mày, buổi chiều sẽ đến nhà tên họ Long kia, còn tìm luôn đứa bạn ngôi sao gì đó của mày nữa, chừng nào mày đưa tiền, tao mới không làm những chuyện đó! Tao cũng không tin, tên họ Long gì đó nếu biết tao là ba của mày làm sao không thể không gặp mặt tao được!”
“Ông......Ông muốn bao nhiêu?”
Nhìn Phương Nguyệt Tầm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt, hắn liền biết hắn đã đạt được mục đích.
“Không nhiều lắm, năm trăm vạn.”
“Ông điên rồi! Tôi làm sao có nhiều tiền đến như vậy!”
Người này thật sự đã điên rồi! Mở miệng liền đòi năm trăm vạn!
“Mày không có, nhưng hắn có a. Năm trăm vạn đối với hắn mà nói không đáng một đồng xu, mày cứ đi xin hắn, làm sao hắn không cho được.”
Bàn tay Phương Nguyệt Tầm hơi nâng lên một chút, nhưng không đánh lên mặt tên nam nhân kia, cảm giác bị vũ nhục làm cho cậu ngay cả đứng vững cũng không có khí lực, tên nam nhân trước mặt căn bản không thèm để ý chậm rãi bước tới.
“Mày không cần phải tức giận như thế, tao cầm tiền liền cùng vài người bạn ra nước ngoài buôn bán, không liên lạc với mày nữa. Nếu mày không cho......”
“Tôi cho! Nhưng ông phải đáp ứng tôi, tuyệt đối không được đi tìm hắn!”
“Không thành vấn đề! Mày tốt nhất nên nhanh lên. Buổi chiều cuối tuần hơn bốn giờ, gặp nhau ở cảng phía nam kho hàng số ba, tao muốn tiền mặt. Hiện tại, mày đưa cho tao một chút tiền coi như đặt cọc trước đi.”
Lúc lấy tờ chi phiếu Long Nghiễn đưa để cậu chi tiêu, Phương Nguyệt Tầm mới biết bên trong đó có tới hai chục vạn. Nam nhân vừa nhìn thấy liền nổi điên đẩy cậu ra, giựt lấy tờ chi phiếu chạy vào ngân hàng, rút toàn bộ tiền ra.
Nghĩ như vậy có thể làm cho tên nam nhân đó ly khai, nhưng ai ngờ Phương Nguyệt Tầm vừa mới đi vài bước đã bị hắn giữ lại.
“Ông còn muốn cái gì đây?!” Phương Nguyệt Tầm lớn tiếng rống giận, lòng ngực kịch liệt đau đớn. Chính cậu chấp nhận sự chiếu cố của Long Nghiễn còn chưa nói, tiền của Long Nghiễn còn bị tên nam nhân này lấy đi! Thậm chí hắn còn tống tiền cậu! Mà cậu lại phải đáp ứng yêu cầu vô lý của hắn!
“Đưa xe cho tao, hôm nay trước hết buông tha cho mày.”
“Ông có phải là người hay không! Ông đã cầm lấy hai mươi vạn của tôi rồi!”
“Chút tiền ấy đối với mày mà nói, tính cái rắm gì a, mày có cho hay không?!”
“Không cho! Tôi cho ông biết, cho dù tôi đem xe cho ông, ông cũng không làm được cái gì! Chiếc xe này trên thị trường chỉ có một chiếc, lần trước ở cục cảnh sát ông không nhớ sao, tất cả cảnh sát giao thông đều biết hết rồi! Nếu thấy người lái xe không phải là tôi, người thứ nhất bị bắt chính là ông! Tôi không lái xe về nhà, hắn nhất định sẽ báo mất xe cho cảnh sát biết, trong xe có hệ thống định vị, không muốn bị bắt thì đừng lộn xộn nữa! Nếu ông bị bắt rồi lộ ra mối quan hệ của chúng ta, một phân tiền ông đừng nghĩ sẽ lấy được!”
Mặc kệ như thế nào, chiếc xe Long Nghiễn đưa cho cậu tuyệt đối không thể giao cho người này! Phương Nguyệt Tầm hận thù nhìn người trước mắt, đem chìa khóa xe gắt gao nắm chặt trong tay! Tên nam nhân vì không thể lấy được chiếc xe căm tức nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, nghêng ngang xoay người bước đi.
Phương Nguyệt Tầm vô lực ngồi xuống đất, cái móc khóa được Chu Dương tặng cho châm chọc tàn phá lòng bàn tay cậu.
Long Nghiễn vừa tan ca liền chạy xe nhà, lúc mở cửa không có thấy Nguyệt Tầm của hắn giống như mọi ngày chạy đến ôm hắn, ngọt ngào hôn hắn. Nghĩ rằng tiểu khả ái vẫn còn tức giận chuyện lúc sáng nên vui vẻ đi thẳng lên lầu.
Trong phòng ngủ không có bật đèn, mượn ánh trăng mới nhìn thấy được người trên giường. Long Nghiễn đi qua ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ở bên tai nhỏ nhẹ nói.
“Xảy ra chuyện gì, vẫn còn giận anh sao?”
“Nghiên Mực… Ôm em một cái….” Giọng nói suy yếu của Phương Nguyệt Tầm làm cho người đang ôm cậu nghi hoặc.
“Xảy ra chuyện gì?”
Phương Nguyệt Tầm cái gì cũng không nói, hay đúng hơn là không thể nói nên lời, cậu đưa cánh tay vòng qua bên hông của Long Nghiễn, cả người cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.
Long Nghiễn rõ ràng nhận ra người trong lòng ngực đang có vấn đề, nghĩ muốn nhìn mặt cậu nhưng cậu lại thủy chung không chịu ngẩng đầu lên, muốn để cho cậu ngồi thẳng dậy, cậu lại thủy chung không chịu buông tay.
“Nguyệt Tầm, em xảy ra chuyện gì?” Giọng nói hàm chứa sự dịu dàng vô hạn cùng sầu lo, Nguyệt Tầm của hắn chưa bao giờ như thế.
“Nghiên Mực, ôm em một cái.” Vẫn là một câu như thế, Phương Nguyệt Tầm lúc này chỉ có ở trong lòng Long Nghiễn mới có cảm giác an toàn.
Long Nghiễn ôm chặt cậu, nhưng lại nghe thấy một câu khiến cho hắn nghi hoặc khó hiểu.
“Mạnh lên một chút.”
Ôm em thật chặt, thật mạnh, không để cho em bị người khác cướp đí, không để cho em rời khỏi lòng ngực của anh.Ôm em mạnh lên, không để cho em bị sợ hãi vây lấy, không để cho em bị bóng tối nuốt hết. Chỉ cần anh ôm chặt lấy em, em có thể tiếp tục hít thở, có thể tiếp tục sống, chỉ cần anh ôm chặt em, em có thể kéo dài hạnh phúc, cho nên, xin ôm chặt lấy em, cùng phát ra lời thề, tuyệt đối sẽ không buông em ra.
END