Để ăn mừng Phương Nguyệt Tầm xuất viện, cho nên ngay trong đêm đó, Long Nghiễn mở tiệc chiêu đãi mọi người.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Tầm, Long Nghiễn thoải mái đặt trên môi cậu một nụ hôn, làm cho Nguyệt Tầm của hắn đỏ mặt cúi đầu.
Người tới tham gia bữa tiệc tương đối đầy đủ, Vương Đoạt, anh em Chu gia, Đổng Thiên Phi cùng Tư Mã, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui, cho đến khi cánh cửa trong gian phòng xa hoa này bị mở ra, Hàn Khôn bước vào! Lập tức có hai ánh mắt lạnh như băng trừng hắn! Một cái của Long Nghiễn, một cái của Chu Sáng!
“Hàn tiên sinh da thật dày a, tôi không có mời mà anh cũng có thể đến a.” Long Nghiễn châm chọc, khiêu khích nói.
“Tôi tới thăm Nguyệt Tầm, mặc kệ thế nào thì tôi cũng nên làm vậy đi.” Hàn Khôn để bó hoa trước mặt Nguyệt Tầm, vừa vặn ngồi đối diện Chu Sáng.
“Hàn Khôn, ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta sao? Quên mất Tiểu Dương rồi sao?” Ánh mắt của Chu Sáng như muốn giết người nhìn thẳng vào hắn.
“Tôi và Tiểu Dương đã chia tay, bất quá, chúng tôi vẫn là bạn bè.” Lúc Hàn Khôn đang nói tổng cảm thấy có thêm một cỗ sát khí bắn về phía mình nữa! Không phải Long Nghiễn, cũng không phải Chu Sáng, đó là…… Hàn Khôn nhìn Tư Mã, thiếu chút nữa bị ánh mắt của hắn đông chết!
“Bạn bè? Ngươi sau khi ném Tiểu Dương đi, còn muốn làm bạn với nó sao? Ngươi nghĩ mình còn tư cách này hay sao?”
Thật sự là pháo hoa văng khắp nơi a! Hai người nam nhân đều mang dáng vẻ cao lớn bệ vệ hung tợn nhìn chăm chú đối phương! Nhưng nhân vật trung tâm là Chu Dương cũng không thèm để ý, cùng Đổng Thiên Phi cụng ly cụng chén! Phương Nguyệt Tầm nhìn Chu Sáng một thân tràn ngập tức giận, nhìn Hàn Khôn không để lọt một tia sơ hở nào, lại nhìn sang Tư Mã đang che giấu sát khí, ngay cả một chút cảm thông cũng không có.
Nguyên bản muốn để cho Long Nghiễn mở miệng khuyên bảo bọn họ một chút, nhưng không nghĩ tới người làm việc đó lại là Đổng Thiên Phi.
Đổng Thiên Phi gắp một đũa gan ngỗng, trước ánh mắt đại chiến của Hàn Khôn đặt vào chén hắn, cũng không thèm nhìn hắn, bình thản nói.
“Anh tính nhìn chăm chú người nam nhân khác đến bao lâu?”
???????? Phương Nguyệt Tầm hoàn toàn choáng váng! Cậu lại nhìn thấy Hàn Khôn lập tức bày ra biểu tình thất kinh cùng hoảng hốt ôm lấy bờ vai của Đổng Thiên Phi mà xin lỗi, con người này thay đổi đến đáng sợ.
“Không phải, anh không phải cố ý đâu. Đừng giận, anh cam đoan sau này trừ em ra, ai cũng không nhìn! Thiên Phi, đừng nóng giận, cười lên nào.”
Trên cơ bản, tất cả những người ở đây đều choáng váng… Chỉ trừ có mình Chu Dương ngồi kế bên Đổng Thiên Phi nở nụ cười bướng bỉnh.
“Một bác sĩ đầy tài năng như vậy mới có thể trông nom nổi Khôn ca a! Được rồi, anh ba, anh đừng vì chuyện trước kia của em mà tức giận nữa! Tất cả đã là quá khứ, em cũng không thèm để ý, anh còn tức giận cái gì. Em bất quá chỉ thiếu một tình nhân mà thôi, ngược lại còn kiếm thêm một đống bạn bè về, lời nhiều hơn lỗ a!”
“Bạn bè đúng là chuyện tốt, nhưng có hơn một con sắc lang sẽ không tốt. Em chú ý một chút, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong!” Chu Sáng ở dưới gầm bàn hung hăng đá Tư Mã một cước, em trai ngồi phía đối diện xấu hổ đến đỏ mặt.
…………………
Đêm khuya, Phương Nguyệt Tầm vừa về đến nhà liền chạy đi tắm, bây giờ trên người chỉ có một chiếc khăn tắm thật to, phát ra hương thơm thanh nhã, nước từ trên tóc tùy ý chảy xuống cái cổ tinh xảo, dưới ánh đèn nhu hòa trong phòng, ánh mắt Long Nghiễn tựa hồ như nhìn thấy tiên cảnh, chậm rãi đi tới bên người cậu.
Gương mặt đỏ hồng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen to ướt át nhộn nhạo sắc xuân, thâm tình nhìn người yêu của mình…… Nguyệt Tầm của hắn thật sự quá xinh đẹp, xinh đẹp đến nổi làm cho hắn không muốn phá hủy cảnh sắc trước mắt này, chỉ muốn vĩnh viễn được nhìn cậu như thế.
Từng chán ghét, từng khắc khẩu, từng chia lìa, từng thống khổ, từng nhớ, từng thương, sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng Nguyệt Tầm của hắn cũng đứng đây bày tỏ tình yêu say đắm mà nhìn hắn. Giống như dùng ánh mắt để nói cho hắn biết, kiếp này chúng ta là của nhau.
Hai người đầy thâm tình nhìn nhau chăm chú, khuôn mặt đỏ hồng của Phương Nguyệt Tầm chẳng biết tại sao lại cúi xuống….. Chậm rãi buông tay ra, chiếc khăn tắm trên người không tiếng động rơi xuống sàn nhà, thân thể trắng mềm như ngọc trai dường như phát ra ánh sáng, khiến cho Long Nghiễn nhất thời ngừng thở. Nhìn cậu chậm rãi vươn tay cầm lấy cổ tay mình, rồi mới mềm nhẹ đặt lên vòng eo mảnh khảnh, hắn chưa kịp siết chặt, Nguyệt Tầm của hắn đã kiễng chân, ôm lấy vai hắn.
“Nguyệt Tầm, vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì….. Cũng không được rời khỏi anh, ngay cả nghĩ cũng không thể, biết không!”
Nghe giọng nói đầy bá đạo, lạnh lùng và kiên trì của hắn, nhưng theo đó cũng nghe được một chút yếu ớt và bất lực từ Long Nghiễn phát ra, Phương Nguyệt Tầm lúc này không biết nên nói cái gì, trừ bỏ ôm chặt lấy hắn, thì ngoài ra không còn cách nào khác.
Bây giờ ngôn ngữ đã trở nên dư thừa, người trong lòng ngực mềm mại dựa sát, ngọt ngào ma xát. Long Nghiễn cúi người đưa tay ôm bổng cậu lên, hôn lấy đôi môi đầy mỹ vị, đi vào phòng ngủ.
Bóng đêm rã rời, Long Nghiễn chuẩn bị cùng người yêu của hắn đón chờ cảnh mặt trời mọc.
Sáng sớm, Phương Nguyệt Tầm bị Long Nghiễn xem như phế nhân ôm đi khắp nơi! Bị ôm đi tắm rửa, bị ôm đi ăn cơm, bị ôm đi thay quần áo, bị ôm đi…..
“Chờ một chút! Anh thả em xuống. Đã bế em suốt cả một buổi sáng rồi, ít nhất cũng phải để đôi chân của em hoạt động một chút chứ.”
Nhìn cái miệng đáng yêu đang chu lên, Long Nghiễn hôn lên đó một cái thật sâu rồi thả tay.
Bởi vì xe đã đưa đi bảo hành cho nên Phương Nguyệt Tầm đành phải ngồi xe của Long Nghiễn.
Vì buổi tối hôm qua Long Nghiễn quá nhiệt tình yêu thương cậu, cho nên Phương Nguyệt Tầm ngồi trên xe không bao lâu liền thiếp đi. Chờ đến khi mở to mắt, xe đã dừng trước cổng trường.
Nhìn khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng của Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm đã quên mất chuyện mình không cho phép hắn lái xe đến ngay cổng trường.
“Xảy ra chuyện gì, không muốn xuống sao?” Long Nghiễn cười mê người, khiến cho Nguyệt Tầm của hắn nhìn đến say đắm.
Đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn người yêu một cái, Phương Nguyệt Tầm liền mở cửa bước xuống. Không nghĩ tới Long Nghiễn cũng đi theo.
Phương Nguyệt Tầm kinh ngạc nhìn hắn, hoàn toàn không biết hắn đang tính làm cái gì. Lúc này, hiệu trưởng cùng chủ nhiệm của cậu bước ra.
“Long tiên sinh, ngài đến đây để đưa Nguyệt Tầm vào trường a.”
A??????? Tại sao hiệu trường lại quen biết Long Nghiễn? Tại sao chủ nhiệm lại cười với hắn? Phương Nguyệt Tầm trợn tròn mắt.
Long Nghiễn mỉm cười đi đến trước mặt hai người họ, thế nhưng còn nắm lấy tay Phương Nguyệt Tầm, Phương Nguyệt Tầm đã sớm bị hù dọa đến sững sờ cho nên vẫn ngoan ngoãn để cho hắn nắm.
“Thân thể của em ấy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhờ hai người chiếu cố nhiều hơn một chút, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Long Nghiễn lịch sự nói.
“Chúng tôi sẽ chiếu cố cậu ta, xin ngài yên tâm.” Hiệu trưởng cũng lịch sự đáp trả.
Trời ơi! Đây là chuyện gì a? Ngày đầu tiên cậu đến trường tại sao lại gặp chuyện khó tin đến như vậy? Không nói tới những người sinh viên khác đang kinh ngạc nhìn bọn họ, chẳng lẽ ngay cả chủ nhiệm và hiệu trưởng đối với hành vi của mình cũng không để ý sao? Trong khoảng thời gian cậu xin nghỉ bệnh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì a?
Mặc kệ Phương Nguyệt Tầm đang kinh ngạc không nói ra lời, Long Nghiễn vẫn cùng hiệu trưởng nói vài câu, sau đó, xoay người nhìn người yêu đang ngu ngốc của hắn.
“Giữa trưa phải gọi điện thoại cho anh, tan học anh liền tới đón em. Đi vào trường thôi.”
Nói xong, Long Nghiễn còn bấp chấp cúi đầu xuống hôn lên mặt cậu một cái!
Nhất thời làm cho Phương Nguyệt Tầm cảm thấy trên mặt nóng như bị phỏng! Bên tai không ngừng truyền vào những câu bàn tán xôn xao.
“A, hắn hôn Phương Nguyệt Tầm a!”
“Thì ra người yêu của Phương Nguyệt Tầm lại đẹp trai như thế a, thật hâm mộ.”
“Lúc này chắc những người kia hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi, làm sao có thể so sánh được với người đang đứng bên cạnh Phương Nguyệt Tầm a.”
“Nói rất đúng! Cuối tuần này tôi đãi mọi người đi ăn!’
Tên đáng ghét này! Muốn tuyên bố quyền sở hữu cũng không cần đánh trống khua chiêng như vậy a!
“Anh, anh….” Phương Nguyệt Tầm nhìn Long Nghiễn tức giận đến nổi nói cũng không nên lời!
Long Nghiễn thản nhiên cười, sờ sờ tóc cậu, tiêu sái xoay người đi khỏi!
Lên xe, Long Nghiễn bắt đầu nghĩ con mèo rừng của hắn tối về sẽ tính toán náo loạn với hắn như thế nào đây? Như thế nào cũng được, sau này trong trường học đã không còn gì nguy hiểm nữa.
END