Đánh Bại Lính Đặc Chủng

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra 'Thiên Thư Thủ' lợi hại không phải ở chổ phối hợp, mà là nếu như hắn muốn giết cậu, vậy thì chỉ cần trong tay hắn có súng và đạn, mặc kệ cậu đứng xa cách mấy, hay là có vật cản trước mặt, hắn cũng có thể một phát bắn nát đầu của cậu. Cho nên… trên thế gian này, 'Thiên Thư Thủ' cũng như gấu trúc, là loại hiếm có."

Nói tới đây, giọng nói trong trẻo trước sau như một của Minh Hà bỗng nhiên có vài phần u ám, hàm súc và khát vọng:

"Vậy bây giờ Minh Hà có phải là 'Thiên Thư Thủ' không? Giọng nói non nớt pha lẫn sùng bái của Trăn Sinh vang lên. Minh Hà nghe vậy thì ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

"Hiện giờ, kỹ thuật súng của tôi so với 'Thiên Thư Thủ' còn kém xa lắm, cùng lắm thì tài nghệ của tôi cũng chỉ hơn Tân Trạch một chút mà thôi.”

Nhắc tới Tân Trạch, gương mặt Minh Hà lại hiện lên vẻ dịu dàng, ngoại trừ có vài phần lạnh nhạt, còn lại chỉ là sự sùng bái. Quả nhiên như vậy mới nói, đạo lý sống của con người chỉ có như vậy thôi, thương yêu cùng quan tâm, cũng chính là sức mạnh của sự sùng bái.

Minh Hà nhìn thấy Tô Ca thì gạt Trăn Sinh qua một bên, rồi đi tới, vòng tay ôm bả vai của cô, giọng điệu vui mừng nói:

"Tiểu bạch kiểm, cô xem chúng ta thật là có duyên nha, đi đến đâu cũng gặp mặt."

Dưới ánh mặt trời, tóc mai bồng bềnh phản chiếu vài tia sáng lấp lánh, hòa quyện cùng đôi má hồng và bờ môi mềm mại của Tô Ca, thật mê hồn! Tô Ca hất tay của cậu ấy ra, nghiêng người tiến lên một bước, đôi môi hiện lên vẻ đùa giỡn, cười nói:

“Minh Hà à, từ nãy giờ Tân Trạch đại nhân vẫn đứng ở sau lưng cậu đó.”

Minh Hà hơi khựng người lại một chút khi nghe vậy, sau đó xoay người lại, vẻ mặt buồn hiu lại có vài phần uất ức nói:

“Tân Trạch, vừa rồi em chỉ… em…”

Mắt nhìn chằm chằm Tân Trạch nhưng lại không dám nói thêm tiếng nào khi thấy vẻ mặt lạnh ngắt của Tân Trạch.

“Bạch Luyện!” Căn bản là Tân Trạch không thèm nhìn tới Minh Hà, dù chỉ nữa con mắt. Ánh mắt lại tập trung lên người của Tô Ca.

"Ở đây!" Theo phản xạ tự nhiên, Tô Ca tiến lên một bước, đứng thẳng tấp như nghi thức chào của quân đội. Thật ra không thể trách cô được, từ sáng tới giờ, cô bị Tân Trạch thao luyện hết sức thảm hại, khiến thần kinh của cô sinh ra phản xạ tự nhiên như thế.

Thấy thế, Trăn Sinh chỉ nhìn mỉm cười, nhưng tầm mắt lại không rời khỏi khẩu súng K- kia, trong đầu thì nghĩ tới những kỷ xảo mà Minh Hà vừa mới nói. Còn Minh Hà thì lại bật cười ha hả, nhìn chằm chằm Bạch Luyện một cách hung dữ. Anh ngẩng đầu liếc nhìn Tân Trạch một cái, sau đó y như là chó cậy gần nhà, ý tứ nói:

“Tiểu bạch kiểm, đã tới đây rồi thì đừng đứng đó mà mình, lại đây luyện bắn súng đi.”

Nói xong anh còn làm bộ sửa lại cổ áo của mình, ra dáng ta đây là sư phụ. Tô Ca nhíu mày, nhưng cũng nghe lời cầm súng lên. Nguyên cả buổi trưa, chỉ toàn nghe tiếng chửi rủa “Ngu ngốc! Ngu ngốc!” của Minh Hà vang lên.

Buổi chiều, Tô Ca tắm rửa xong thì nằm sấp ở trên giường, nghiền ngẫm một cách cẩn thận biểu đồ huyệt vị của cơ thể con người, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Coi vậy mà Tân Trạch thật có lòng, ban ngày mới nói đưa cho cô thì ban đêm đã sai người đem tới biểu đồ này. Hơn nữa, quan trọng bên trong biểu đồ có vô số hình vẽ của xương người, lớn nhỏ khác nhau, không khác gì người thật. Và trong đó còn nhiều chỗ được đánh dấu rõ ràng, thậm chí bên cạnh huyệt Thiếu Thương cũng có một lổ nhỏ được ghi chú kỹ càng.

Tô Ca ôm gò má nhìn chăm chút. Dù sao đã học nhiều năm y thuật như vậy, cô hiểu rõ cấu tạo xương cốt của con người như là hiểu rõ vân tay của mình. Nhưng hôm nay nhìn tấm biểu đồ này thì cảm thấy tâm trạng mình so với trước kia thật là khác xa. Lúc xưa, trước khi giải phẫu cho bệnh nhân, cô phải suy tính phải mổ chỗ nào thì bệnh nhân mới không đau. Nhưng bây giờ khi nhìn bức tranh này, cô lại muốn biết phải đâm vào chổ nào để khiến người ta đau đớn không ngừng mà không thể có thêm hành động nào khác.

Nghĩ tới lúc sáng, khi Tân Trạch thay đổi những góc độ tấn công một cách kỳ lạ, Tô Ca học hỏi được nhiều chiêu thức mới. Nhưng mà, mới vừa giơ tay lên thì chạm phải miếng ngọc đeo ở trước ngực, cảm giác ấm áp, chất ngọc thanh thoát. Mấy ngày nay, cô đè nén hình ảnh của Tần Mặc Nhiên ở tận cùng nơi sâu thẩm của trái tim mình. Bây giờ vì miếng ngọc này mà thoáng cái, cô đã nhớ tới anh, nhớ tới cặp mắt Hắc Diệu Thạch, nhớ tới đôi môi anh hé mở, thốt lên một câu “Em có tin anh không”, còn có…

Nhớ tới vùng ngực ấm áp rộng lớn để cô có thể vùi người trong đó, trốn mưa trốn gió. Càng nghĩ nhiều thì những kí ức này lại càng biến thành nỗi nhớ nhung. Tần Mặc Nhiên. Tần Mặc Nhiên Đời này chúng ta có còn cơ hội ở chung với nhau hay không?

Nghĩ đến đây, Tô Ca không kìm chế được mà nhắm mắt lại, rồi đem người kia cất kỹ ở trong lòng, thích ứng trong mọi hoàn cảnh là chuyện tốt. Một đêm mộng đẹp.

Thoáng cái thì cô đã sống trong nhà họ Ân được năm ngày. Năm ngày này so với năm năm đã trôi qua của Tô Ca còn lâu hơn. Cô thật muốn biến mình miếng bọt biển để hấp thu hết những kỹ năng mà Tân Trạch và Minh Hà thay phiên nhau chỉ dạy cho cô. Mặc dù trước đây đã nghe chú Tư nói qua, một tháng huấn luyện này có thể so sánh với loại tập huấn thần kỳ của lính đặc chủng, vậy mà Tô Ca chưa hề nghĩ tới loại trắc nghiệm này lại ác liệt như vậy.

Bạn cho rằng để trở thành một người “Bảo hộ” thật sự, chỉ cần giỏi bắn súng hay có thể múa vài chiêu đẹp mắt là đủ hay sao? Sai! Buổi tối khi Tô Ca nằm ở trên giường, đếm đi đếm lại mình còn phải chịu đựng sự huấn luyện tan xương nát thịt này bao nhiêu ngày nữa thì mắt cảm thấy cay cay. Bị Tân Trạch đánh ngã hoài cũng thành thói quen, dần dần còn học thêm vài bí quyết, trong vài chiêu có thể kìm chế được đối phương, giống như sáng nay Tân Trạch dùng chân quét một đường nhanh như sấm chớp, thế mà cô lại có thể lộn một vòng tránh thoát.

Nhưng cách huấn luyện của Minh Hà lại có vẻ như cố ý gây khó dễ, Tô Ca cảm thấy nhức cái đầu. Cái tên trời đánh kia dám nói cái gì chỉ có trong tình huống bị uy hiếp tính mạng, thì tiềm năng chất chứa trong cơ thể mới bộc phát trong nháy mắt. Cho nên cậu ta chỉ cho cô một chút thời gian thối lui, rồi sau đó không nói không rằng, nhắm cô nổ súng “soạt soạt”.

Coi như là bản lĩnh của Tô Ca đủ nhanh nhẹn, ngã xuống đất lăn một vòng, khom người tránh được những viên đạn bay soàn soạt, rồi sau đó trốn ở đằng sau cái trụ cột lớn. Mặc dù như vậy, nhưng trên người cũng không tránh bị cà sát thành mấy vết thương. Thậm chí, còn có cảm giác rất đau rát khi ngã xuống giường buổi tối.

Hơn nữa cái người trơ tráo hạng nhất kia lại nói:

“Nếu không có năng lực tránh đạn thì không có tư cách cầm súng!”

Cho nên cho tới bây giờ, chuẩn bị sang ngày thứ sáu mà ngay cả cán súng cô còn chưa có thể đụng tới. Nghĩ đến đây, Tô Ca nhịn không được mà trề môi. May mà bộ dáng của Tân Trạch mặc dù lạnh nhạt, coi trời bằng vung, nhưng đối với việc làm thầy giáo thì có thể nói anh ta rất tận tâm. Anh ta nhìn Tô Ca nói:

“Bạch Luyện à, thể lực của con gái vốn là không bằng của đàn ông. Cho nên khi đụng phải đối thủ là con trai thì ngàn vạn lần không nên trực tiếp chọi thẳng, mà phải lợi dụng ưu điểm của phái nữ, dùng cơ thể dẻo dai mà tránh xa bọn họ. Còn không thì dùng mọi biện pháp để tìm ra nhược điểm của họ."

Bạch Luyện gật đầu, những lời này cô ghi nhớ ở trong lòng. Giờ phút này, cô đang nằm nghĩ ở trên giường, mặc dù toàn thân mệt nhoài, bủn rủn tay chân, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy tràn dâng sức sống, thõa mãn. Như vậy cũng tốt, cô có thể cảm giác mỗi ngày mình lại kiên cường hơn một chút. Mà chỉ có như vậy, nếu phải gặp chuyện gì nguy hiểm một lần nữa, không phải cô sẽ không tuyệt vọng, cảm giác giống như là miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho người ta tùy ý xâu xé như ở trong địa cung hay sao? Lúc nào cũng phải chuẩn bị móng vuốt bén nhọn của mình để cắt đứt cổ họng của những kẻ khốn kiếp coi mạng người như cỏ cây.

Sáng sớm thứ hai,, Tô Ca thức dậy thì cảm thấy bụng dưới rất đau. Đi toilet thì thấy vài vết máu trên quần lót, cô bấm tay tính nhẩm thì đoán là ‘dì cả’ đã tới thăm. Làm thế nào bây giờ, không có băng vệ sinh! Tô Ca đỏ mặt hỏi mượn người nữ giúp việc duy nhất ở nhà họ Ân là dì Trương, nhưng dì Trương lại lạnh lùng nghểnh cổ nói:

"Không có!"

Không có thì làm thế nào đây? Chỉ có thể tự mình đi mua mà thôi. Chẳng lẽ lại sai người giúp việc nam trong nhà họ Ân lái xe đi mua băng vệ sinh cho cô hay sao? Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Ca có hơi khổ sở.

Ăn sáng xong, cô xin Tân Trạch cho nghỉ một buổi, rồi nói với chú Tư một tiếng để mượn xe đi ra ngoài. Tuy nhà họ Ân ở vùng ngoại ô, khu thành thị Hongkong cô cũng chưa từng đi qua, nhưng nếu có xe thì không phải cô có thể mặc sức mà đi tìm siêu thị hay sao?

Chính là vì nghĩ như vậy, nhưng khi chú Tư đưa cho cô xâu chìa khóa, lạnh lùng nói một câu: “Không phải cô Tô không thể tiếp tục kiên trì nữa mà tính bỏ trốn hay sao?” khiến cô cảm thấy thật là vũ nhục. Quả nhiên thân phận hiện giờ của cô thật là xấu hổ. Phải nói rằng trong lòng của người nhà họ Ân căn bản là không chấp nhận cô mà thôi. Nhưng mà, đây không phải là tình huống nằm trong dự liệu của cô sao?

Tô Ca cầm chìa khóa đi lấy xe. Thật ra trước kia cô đã thi lấy bằng lái, chỉ là lười lái xe mà thôi, xem ra hôm nay có chút lạ lẫm. Bất quá người giàu có khác, tùy ý cũng có một chiếc BMW, mọi thứ tính năng đều đơn giản, cho nên có thể sử dụng dễ dàng.

Ra khỏi nhà họ Ân không bao xa, Tô Ca lái xe dọc theo xa lộ cao tốc khoảng mười mấy phút thì thấy một siêu thị nho nhỏ ở bên đường. Cô rút chìa khóa xe, cầm ví tiền đi ra ngoài. Sau khi vào trong thì đảo mắt một vòng, rất nhanh tìm đủ những đồ mình cần, đi tính tiền, rồi sau đó nhận lấy cái túi người thu ngân đưa tới.

Cô xoay người đi về hướng xe của mình, mở cửa ngồi vào vị trí người lái. Sau khi Tô Ca cắm chìa khóa vào máy xe thì cảm thấy trên cần cổ truyền đến một loại cảm giác lạnh lẽo. Vì mấy ngày qua mỗi ngày đều cầm tập luyện trong tay, rất nhanh cô đã nhận thức, vật kia chính là lưỡi dao mỏng sắc bén, chỉ cần di chuyển nhẹ một cái là có thể lấy mạng của cô!

Sau lưng truyền tới giọng nói khô khốc khàn khàn của đàn ông:

“Không được nhúc nhích! Nếu muốn sống sót thì bây giờ lái xe đưa tôi đến Vượng Giác ngay lập tức!”

Lúc nghe được giọng nói đàn ông kia, Tô Ca cảm thấy mạch máu toàn thân cơ hồ bị bể ra rồi! Trong nháy mắt, đầu óc cô bình tĩnh trở lại. Đơn giản là cô cảm thấy ngạc nhiên, phát hiện người đàn ông này chính là Đường Lăng! Không hổ là tên biến thái Đường Lăng, trong thời gian không tới năm phút mà có thể mai phục trong xe của cô. Chỉ là nghe ra âm thanh của hắn dù có mười phần khí thế nhưng cũng không giấu được hơi thở rõ ràng suy nhược, kiệt sức.

Hẳn là giờ phút này Đường Lăng không có nhận ra mình, nếu không thì hắn không dại gì đụng phải nòng súng của cô. Trong đầu Tô Ca vừa bình tĩnh phân tích lý do tại sao Đường Lăng lại xuất hiện ở đây vừa kín đáo đưa tay trái của mình từ từ đi xuống ống quần bó. Nơi đó có một bóp da lông đen vừa mềm mại lại bền bỉ, bên trong có một con dao găm.

Tô Ca cẩn thận rút ra con dao găm, đồng thời đè thấp giọng để thay đổi âm thanh của mình, khiến nó trở nên khàn khàn, mà không phải là giọng nói trong trẻo mà hắn biết trước đây. Sau đó, cô chuyển sang nói chuyện khác, giọng nói run run sợ hãi như là cô gái bị người ta đè dao trên cổ uy hiếp:

"Anh... anh đừng làm bậy... Tôi... Tôi sẽ dẫn anh đi..."

Nghe vậy, đang ngồi núp ở sau xe, Đường Lăng khẽ thở phào nhẹ nhõm, một tay đè lên vét thương đang chảy máu trên ngực, trong khi tay kia vẫn nắm chặt con dao kè trên cổ Tô Ca. Cùng lúc đó, Tô Ca nghe được giọng nói lạnh lẽo gần như là gào thét vang lên:

"Ngay bây giờ! Con mẹ nó, cô mau lái xe đưa tôi tới Vượng Giác!!!"

Rốt cuộc cũng đã có thể hoàn toàn xác định giọng nói yếu ớt của người đàn ông này, chẳng qua tất cả chỉ là hù dọa người ta mà thôi. Tô Ca khẽ cong môi, cười một cách đắc ý, vậy mà giọng nói thì mơ hồ mang theo vài phần hốt hoảng:

"Anh à, xin anh bình tĩnh lại nha! Tôi sẽ lập tức nổ máy xe! Tôi sẽ đi liền!"

Trong quá trình nói chuyện, tay phải của cô đột nhiên vung ra, nhanh như chớp chụp lấy cánh tay đang kề trên cổ của cô, đồng thời dùng móng tay bấm mạnh vào chỗ gân đau nhức. Sau đó, vào lúc đối phương luống cuống giận dữ muốn ra tay, cần cổ của cô mềm dẻo như rắn, lượn một vòng tránh khỏi lưỡi dao của người đàn ông đưa tới, cùng lúc dùng sức, chặt mạnh xuống cánh tay của Đường Lăng khiến con dao rơi "lạch cạch" xuống sàn xe.

Thế nhưng không chỉ vì vậy mà Tô Ca buông tay. Cánh tay trước đó rút ra con dao găm, bây giờ vung lên, đâm thẳng vào tĩnh mạch trái của Đường Lăng. Chỉ nghe người đàn ông thét lên một tiếng thê thảm, ôm cái tay bị thương lăn lộn trên ghế.

Vậy mà Tô Ca thở phào một hơi. Cô rờ cái trán đang đổ đầy mồ hôi của mình. Lúc này mới quay đầu lại, nụ cười lạnh lẽo một cách khác thường, nhìn người đàn ông nói:

"Đường Lăng! Đã lâu không gặp rồi!"

"Lại là cô!" Đường Lăng thì trừng cô muốn lòi con mắt ra, mà cô lại nhìn hắn bằng ánh mắt thật quyến rũ. Rồi sau đó hạ cái ghế trước xuống, ung dung nhìn hắn mĩm cười. Bắp gân bị thương trên tay đau thấu trời, đau tới mức hắn không ngừng thở dốc, nhìn chằm chằm Tô Ca một cách hung ác, chỉ là trên người lại không có một chút hơi sức để phản kháng.

Tô Ca làm ngơ ánh mắt của hắn, quay đầu phát hiện có một sơi dây thừng và băng dán bố ở trong ngăn kéo của xe. Thật là thiên thời địa lợi nha, chỉ là rốt cuộc chiếc xe này là ai lái hả.

Cầm sợi dây lên trói hắn lại, sau đó dùng băng dán bố bịt ngang miệng hắn. Âm thanh có vài phần nham hiểm, Tô Ca nói:

"Đường Lăng, mày không nghĩ có ngày sẽ rơi vào tay của tao phải không? Cứ chờ đi, Trăn Mặc chết rồi, dù sao mày cũng phải trả giá thật đắc!"

Tô Ca nổ máy xe, tính lái về nhà họ Trạch, nhưng thoáng chốc cô phát hiện có gì đó không đúng, có bốn chiếc xe hơi đang dồn cô vào giữa. Rồi một chiếc xe màu vàng vọt nhanh trước mặt xe của cô, chận ngang đường khiến cô không thể không dừng xe lại.

Cuối cùng, bốn chiếc xe dừng lại chung quanh xe của cô. Có mấy tên đàn ông ăn mặc rất lưu manh từ trên xe bước xuống, trong đó, người đàn ông mặc áo sơ mi vàng tiến lên phía trước nói:

"Cô Tô, lão đại của chúng tôi muốn gặp cô, làm phiền cô đi với chúng tôi một chuyến!"

Đáng chết! Trong lòng Tô Ca khẽ chửi thầm một tiếng, rốt cuộc là ai! Mà có năng lực biết được cô mới bắt được Đường Lăng mà tìm tới phá rối?! Cô cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói:

"Lão đại của các người là ai?" Vốn là cô hỏi câu này không nghĩ là họ sẽ trả lời, chỉ là mượn cơ hội kéo dài thời gian mà thôi. Vậy mà người đàn ông đẹp trai mặc áo vàng kim đứng đối diện lại mở miệng đáp:

"Lão đại của chúng tôi chính là đầu rồng của Hồng Hưng ở Hongkong, Trần Diên Chi."

Trần Diên Chi? Tô Ca không biết cái tên này, nhưng Hồng Hưng là thế lực hắc đạo lớn nhất ở Hongkong, trước đây cô chỉ coi qua phim ảnh mới biết được thôi. Như thế xem ra hôm nay không đi không được, vậy thì phải đi thôi. Trong đầu Tô Ca suy nghĩ vòng vo một hồi, rồi cuối cùng mở miệng nói:

"Có thể đi gặp lão đại của các người, nhưng trên xe của tôi có "hàng" tốt, các người không được đụng tới dù chỉ một chút."

Mình nhất định phải tự tay trừ khử Đường Lăng thì mới hả cơn giận này!

Người đàn ông đeo mắt kính nghe vậy thì khách khí nói:

"Đương nhiên là có thể. Dù sao chúng tôi chỉ muốn cô Tô đi một chuyến với chúng tôi mà thôi."

Nghe vậy, Tô Ca sảng khoái bước lên xe. Địch mạnh ta yếu, liều mạng chống đối chỉ là ngu xuẩn!

Huống chi, ngay từ lúc nói chuyện với người đàn ông đeo kính kia, cô thọt tay vào trong quần, bấm số điện thoại di động của Trăn Sinh, cho nên ít nhiều gì thì đoạn đối thoại vừa rồi cũng được nghe không thiếu một chữ.

Đi khoảng nữa tiếng đồng hồ thì Tô Ca được đưa đến trước một ngôi biệt thự được xây dựng theo cách thức Châu Âu. Trước khi xuống xe, cô nhận thức hoàn cảnh, leo xuống xe rồi, cô đi thẳng tới hàng ghế sau, một phát đánh xỉu Đường Lăng.

Sau đó cô theo sự hướng dẫn của người đàn ông đeo kính đi vào bên trong biệt thự. Xuyên qua một phòng khách rộng tới nổi có thể làm phòng tiệc, đi tới một nơi có thể gọi là phòng sách. Cô vừa mới đẩy cửa phòng bước vào thì nghe một giọng nói khàn đục tựa như rắn độc vang lên:

“Cô Tô đã đến rồi.”

Đập vào mắt Tô Ca là một người đàn ông đẹp một cách mê người như hoa anh túc, nữa nằm nữa ngồi trên ghế trường kỷ mềm mại. Trên tay người đàn ông đang cầm một ly cốc tai màu đỏ như máu. Nhưng điều làm Tô Ca cảm thấy vô cùng khó chịu chính là cô đoán không ra ông ta bao nhiêu tuổi, hai mươi cũng giống, ba mươi cũng được, thậm chí nhìn kỹ một chút thì ông ta thật ra phải là bốn mươi tuổi mới đúng.

Rồi sau đó người đàn ông này quay đầu đi, mặt quay về một người đàn ông khác mặc một bộ âu phục màu đen nói:

“Mặc Nhiên à, người cậu muốn tìm tôi đã cho người dẫn tới.”

Giây phúc nghe được cái tên đó, thân thể Tô Ca cứng đờ, sau đó tầm mắt của cô xuyên qua anh một cách khó khăn, nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai kia nói:

“Trần lão đại, mặc kệ ông tìm ta tới có chuyện gì, nhưng trước khi bàn bạc chuyện quan trọng, có thể cho ta mượn cái phòng vệ sinh chút có được không?”

Chết tiệt! Bên dưới máu của cô đã chảy thành sông rồi, làm thế nào đi nữa cũng phải để cô thay miếng bông vệ sinh đã chứ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio