Đánh Bại Lính Đặc Chủng

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Giống hay không? Có hài lòng hay không?" Nghe được như thế, Trần Lê đã có thể lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng mọi thứ đều quá mờ ảo, chợt lóe rồi biến mất, cô chỉ cảm thấy đầu óc dần hôn mê. Trong bụng mặc dù một mực không ngừng tìm cách tự cứu bản thân mình, nhưng chỉ một giây sau mọi thứ trở nên tối đi, cô cứ thế thiếp đi.

" Diệp Nhị, cậu cảm thấy thế nào?"

"Chậc chậc, anh Vân sao tìm được cô gái này ở đâu vậy? Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể giống Vân Thư kia như vậy."

Trần Lê dần dần tỉnh dậy, trong đầu hỗn loạn, cô vừa mới khôi phục ý thức thì nghe thấy hai người đàn ông này nói chuyện với nhau. Một người giọng nói già dặn lão luyện, một người thì tương đối hào phóng tục tằng. Từ từ khôi phục lại ý thức, Trần Lê nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình không muốn lộ ra mình đã tỉnh. Nhưng khi cô vừa mới điều chỉnh lại hơi thở, thì nghe thây giọng nói già dặn vừa rồi:

" Tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ" .

Nghe vậy, Trần Lê nheo mắt, mở to mắt, cặp con ngươi màu bạc nhìn thẳng vào hai người đàn ông đang ngồi trên ghế salon. Ánh mắt ấy quá trong trẻo khiến cho Vân Nam cũng không khống chế được mà động lòng. Người phụ nữ này không mở mắt còn được, vừa mở mắt thì lại thấy có điểm nào là giống Văn Thư?

Văn Thư xinh đẹp, xinh đẹp đến tận xương tủy, thân thể cũng lộ ra sự quyễn rũ. Thế nhưng người phụ nữ này lại khác, lúc mới nhìn còn cảm thấy trên người có khí chất xinh đẹp, nhưng cặp mắt trong sáng kia nhìn người khác, những thứ gọi là quyễn rũ cũng biến mất. Cô gái này cho người ta cảm giác về sự thanh tú. Giống như những giai nhân trong những bức tranh, để cho người khác cảm thấy được sự tỏa sáng. Cảm giác đầu tiên chính là gia đình gia giáo nào sinh ra được người con gái này.

Hơi quay đầu đi chỗ khác, đem những suy nghĩ lung tung này che giấu. Vân Nam mở miệng nói:

"Cô là ai?" Nghe thấy câu nói này, Trần Lê nhếch mày, cảm thấy buồn cười vô cùng. Người đàn ông trước mặt có thể thấy được không phải là người bất tài, nhưng anh ta thậm chí cô là ai cũng không biết. Khóe mắt cùng đầu lông mày không có lộ ra nửa ý cười này, ngược lại con mắt lại sâu như nươc, trong nội tâm lại đánh giá kỹ lời nói của người đàn ông này.

Đầu tiên, nếu người đàn ông này không biết cô là ai, cũng không phải là sai người đi bắt cô. Ít nhất nói lên đây không phải là đối thủ của Hiên Mộc ở Hồng Kông. Hơn nữa khí chất trên người anh ta cũng không có sự hắc ám của người xã hội đen. Sau khi suy nghĩ, Trần Lê hơi yên lòng, chỉ là người không phải cố ý bắt mình tới để uy hiếp Hiên Mộc, cô cũng không sợ.

Hơn nữa nghe thấy bọn họ nói “ Giống hay không”, có lẽ vì cô giống với ai đó, cho nên bị bắt nhầm. Nghĩ đến đấy, Trần Lê ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh, nhìn người đàn ông kia nói:

"Anh là tai, tại sao lại bắt tôi?"

Thấy thế, tâm tình Vân Nam rất tốt, hơi hí mắt, vết thương trên mặt cũng không lộ ra vẻ kinh người, mà có nhiều thêm mấy phần nhu hòa. Có rất ít người phụ nữ có thể bình tính đối mặt với tình huống này, không khóc không buồn, đặc biệt bình tĩnh. Rất bình tĩnh hỏi thăm tình hình của mình. Đến đây, khóe mắt Vân Nam hơi nheo, sau đó nói:

"Nơi này là nhà của ta, Vân trạch" .

Nghe vậy, Trần Lê thở dài một hơi, sau đó hỏi:

"Như vậy thưa Ngài Vân, vì sao anh bắt tôi tới đây?"

Vừa dứt lời, nụ cười trên môi Vân Nam sâu hơn một chút, chỉ nghe anh ta nói:

"Cô còn chưa cho tôi biết cô là ai? Tại sao lại tới Hồng Kông."

" Tôi tên Lý Thần, tới đây để ngắm cảnh " .

"Cô Lý, tôi cho người mời cô tới đây chỉ vì muốn kiểm chứng một chuyện. Hôm nay người kiểm chứng còn chưa trở lại. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, đợi người trở lại sẽ rõ ràng, tất nhiên tôi sẽ phái người đưa cô trở về .

"Vậy thì mong anh Vân sẽ giữ lời". Ở dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu. Trần Lê cho tới giờ cũng không phải người ngu mà mang trứng gà đi đụng với đá. Cô theo người làm đi vào phòng khách để nghỉ ngơi. Chỉ còn Diệp Nhị ở cùng với Vân Nam. Diệp Nhị nói :

"Đại ca, làm sao bây giờ?"

"Chờ có có tin tức thăm dò rồi bàn tiếp" .

Một lúc sau thì chuông điện thoại vang lên. Vân Nam nhận điện, nghe thấy giọng đàn ông ở đầu bên kia:

"Đại ca, theo người của quán rượu nói thì chỉ thấy có hai người đàn ông đưa cô ấy tới, rồi sau đó rời đi. Một người trong đó là một người lái xe taxi Ars. Những thứ khác đều không có vấn đề gì."

Cúp điện thoại, vân nam nhíu mày, nhìn Diệp Nhị nói:

"Lão Nhị, có lẽ chỉ là em gái Đại Lục đi ngắm cảnh Hồng Kông mà thôi"

"Đại ca, vậy bây giờ nên làm gì? Cứ thế thả người ạ?"

"Thả đi là không thể, kế hoạch như cũ đi. Nhưng dùng thuốc mê ít đi một chút, đừng làm ảnh hưởng đến đầu óc người ta.!"

"Nhưng đại ca, cứ thế đem cô ta thôi miên mất trí nhớ, sau đó nói cho cô ta biết Trần Diên Chi sát hại cả nhà cô ta, cô ta sẽ tin sao? Cô ta có thể giúp chúng ta giết Trần Diên Chi sao? "

Nghe được ba chữ “Trần Diên Chi”, thân thể Trần Lê dán chặt ở góc tường cứng lại. Vừa rồi cô theo Phỉ Dung trở về phòng, ngay lúc Phỉ Dung muốn xoay người rời đi, một con dao nhẹ nhàng linh hoạt hạ gục cô ta, sau đó cô muốn tìm nơi để chạy trốn, lại phát hiện ở bên ngoài toàn là tuần tra. Trần Lê đành phải dán chặt người vào tường, nghe một chúi đối thoại. May mắn cô cũng tới đúng lúc, âm thanh Vân Nam nghe điện thoại che giấu được tiếng động cô gây ra.

Lại nghe thấy Vân Nam nói:

"Lão Nhị, mặc dù tôi cố gắng tìm được người có cùng hình dáng với Văn Thư để đặt ở bên người Trần Diên Chi. Nhưng tới giờ tôi cũng không nghĩ tới việc để cho những người này giết chết Trần Diên Chi. Tìm thấy người đó chỉ có mục đích đặt ở bên người hắn để hắn phân tâm. Chỉ sợ không có ai có thể ràng buộc ông ta, nếu có thì chứng tỏ ông ta cũng chỉ là một con người bình thường, ngược lại thì ông ta sẽ rất đáng sợ. "

"Anh Vân, em hiểu rồi, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ Vu đến đây" .

Nghe được thế, Trần Lê nhanh như mèo, trở lại gian phòng của mình, im lặng không tiếng động mở cửa. Người làm vẫn còn hôn mê ở trên giường, Trần Lê bưng một chén nước, đi tới đánh thức cô ta, nói :

"Cô ngất đi chắc do quá mệt mỏi, uống chút nước đi!" .

Người làm mở mắt đứng dậy, có chút hốt hoảng nhìn Trần Lê, nhận lấy cái ly, nói :

"Mong cô đừng nói chuyện tôi vừa mới lười biếng, tôi cũng chỉ mệt mỏi quá mà thôi" .

"Yên tâm, tôi sẽ không nói". Cô người làm nhìn cô cảm kích cười. Sau đó Trần Lê liền ngã xuống giường, trên mặt tâm tình bất định. Tình trạng bây giờ chắc chắn không có khả năng trốn thoát, sẽ có người đến đây thôi miên cô. Rồi đem cô đến bên người Trần Diên Chi kia. Trần Diên Chi kia cô có nghe qua, là người đứng đầu của Hồng Hưng Hồng Kông, đồng thời cũng chính là mục tiêu của Hiên Mộc trong lần đến Hồng Kông này.

Bất chợi trong đầu cô nảy ra một ý tưởng, nhưng rất nhanh sau đó liền bị gạt đi. Bây giờ đối với Hiên Mộc mà nói, điều quan trọng nhất tuyệt đối không phải cô làm cho anh việc gì đó, mà chính là phải đảm bảo an toàn của mình. Cô an toàn chính là giúp đỡ lớn nhất cho Hiên Mộc.

Nghĩ đến đây, Trần Lê mở to hai mắt nhìn xung quanh, phát hiện trên bàn ăn có cái dĩa miễn cưỡng được cho là có lợi. Cô cầm cái dĩa trong tay, từ từ ngồi trên giường, chuẩn bị thời cơ hành động. Chỉ một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Trần Lê không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt trả lời :

"Vào đi!"

Cửa mở ra. Người đàn ông tên là Diệp Nhi mang theo một người đàn ông có vẻ gian xảo đi vào. Người đàn ông kia đi tới vẩy một chút bột vào người Trần Lê, Trần Lê phối hợp ngất xỉu trên giường, nhắm mắt lại, nhưng ngón tay mảnh khảnh vẫn cầm chặ cái dĩa, cố gắng che dấu không để cho ai thấy.

Qua trình của thôi miên chính là ngất đi, ngủ sâu, chỉ thị, thức tỉnh. Khi thầy thuốc tiến hành chỉ thị được một lúc, tâm trí Trần Lê ngừng lại, có chút khẩn trương. Kể từ lần không cẩn thận bị Hiên Mộc thôi miên ở Đại Lí, làm cho cô quên đi một đoạn ký ức, cho đến cái đêm cô ở Dương Châu nghiên cứu qua thuật thôi miên, cái mà cô vẫn ước mơ từ hồi bé. Chỉ có người có thần trí không ổn định mới có thể thôi miên được, nhưng nếu người nào thần trí trấn tĩnh, suy nghĩ mạnh mẽ, thì không thể nào có thể thôi miên được.

Nhịn một lúc lâu mới thấy bác sĩ nói: "Cô là Văn Thư, Trần Diên Chi cùng Hồng Hưng đã giết cả nhà cô, cô phải giết ông ta." Trần Lê nói ra những lời nỉ non như là đang nói trong mơ:

" Hồng Hưng. . . Trần. . . Diên Chi. . . Giết cả nhà tôi. Phải giết ông ta! Phải giết ông ta!"

Thấy thế, bác sĩ kia hài lòng tiến hành bước thức tỉnh. Trần lê giống như mơ hồ, mở mắt, bộ dáng u mê ngơ ngốc vừa tỉnh ngủ. Thầy thuốc kia thấy thế, nói với Diệp Nhị:

"Tốt lắm. Đã thành công rồi." Diệp Nhị nghe vậy cười dâm tà, nói :

"Bác sĩ Vu về trước đi, tôi phải đi báo lại với đại ca".

Thầy thuốc kia thấy thế bỏ ra ngoài, hình như biết là Diệp Nhị muốn làm gì, còn thuận tay khép cửa. Trần lê bộ dáng mơ hồ như đang không biết mình đang ở nơi nào. Diệp Nhị nhanh nhẹn hành động khó hiểu, cởi thắt lưng ra đi tới bên này. Trần Lê trên giường nắm chặt dĩa trong tay, đồng thời cũng tính toán sự chênh lệnh thể lực của mình và đối phương.

Võ của cô cũng không phải là vô dụng. Diệp Nhị từng bước một tiến tới, cởi áo, ánh mắt dâm tà chăm chú nhìn Trần Lê, đồng thời cũng tán thưởng vẻ đẹp của mỹ nhân. Đôi tay đặt ở hông của Trần Lê, đè lên người cô. Trần Lê mặc cho hắn đè lên người mình, nhịn cảm giác ghê tởm buồn nôn này, lòng bàn tay cầm dĩa khẽ run, lóe lên ánh bạc, cô đưa tay ra định đâm vào gáy tên đàn ông này. Nhưng….

Nhanh như chớp, cửa đột nhiên bị một ai đó đá văng ra. Tay Trần Lê thật nhanh rút lại, giống như chưa từng cử động. Vân Nam vừa vào nhìn thấy cảnh này, người phụ nữ lần đầu tiên để lại ấn tượng sâu sắc với anh ta giờ phút này đang bị Diệp Nhị đè ở phía dưới! Trong mắt là sự luống cuống, có một sự giận dữ không tên dâng lên trong lòng, anh ta giơ chân lên đá Diệp Nhị hai cái, nói:

"Khốn kiếp! Sao mày không có tiền đồ như vậy! Không phải bảo ngươi là không được làm như thế này sao!"

"Nhưng đại ca!..." Diệp Nhị quay đầu lại , nhìn Vân Nam:

"Dù sao cô ta cũng bị tên súc sinh Trần Diên Chi kia giày vò, không bằng cho em nếm thử trước, dù gì em cũng có thể dịu dàng một chút."

Nghe vậy, Vân Nam hít sâu một hơi, rồi sau đó lạnh lùng nói với Diệp Nhị:

"Mày nói Trần Diên Chi là súc sinh, thế mày với ông ta bây giờ có gì khác nhau ?"

Nghe vậy, Diệp Nhị không phục, ngẩng đầu lên nói:

"Đại ca, người là anh đưa về! Cũng là người phải đưa đến bên Trần Diên Chi, sao bây giờ anh lại nói thế!"

Vân Nam nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu mới đáp:

" Sao ngươi biết cô ta sẽ bị Trần Diên Chi làm hại? Hội Tam Hợp những năm nay cố gắng sống minh bạch. Tôi nghĩ muốn thống nhất xã hội đen ở Hồng Kông, không cần làm những việc hung tàn đen tối như thế. Hơn nữa, Trần Diên Chi trước đã bị Văn Thư đâm vào chỗ đó, làm sao có thể còn dày xéo được nữa "

Vừa hết lời, Vân Nam đẩy đẩy Diệp Nhị nói:

"Hiện tại!Cút ngay đi!"

Diệp Nhị kéo quần lên, ảo não ôm quần áo đi ra ngoài. Vân Nam nhìn Trần Lê ở trên giường, trong mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu, nhưng cuối cùng anh ta cũng xoay người đi ra ngoài. Sau đó là Phỉ Dung vào chăm sóc cô. Trần Lê vẫn diễn bộ dạng mơ hồ, không thể để cho ai nhìn ra được sơ hở. Cứ thế đến tối, Trần Lê lặng lẽ ăn xong bữa tối, sau đó Vân Nam lại đi vào, không nói gì liền kéo cô ra khỏi phòng, đẩy cô lên xe

Trần Lê không hề phản kháng mà đi theo anh ta, muốn trốn thoát ở địa bàn của anh ta chỉ là nói nhảm, nhưng khi đến nơi đông người, tất nhiên cô có thể nghĩ ra biện pháp để chạy trốn.

"Cô tên là gì?" Vân Nam không chút để ý hỏi.

"Tôi tên là Văn Thư" Trần Lê vỗ ngực. Vân Nam cảm thấy lạ, cứ như vậy quả quyết trả lời, chẳng lẽ...? Nhưng anh ta ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng u mê của Trần Lê, thầm cười nhạo suy nghĩ của chính mình. Một người phụ nữ bình thường làm sao có thể thoát khỏi thuật thôi miên của bác sỹ Vu? Ý nghĩ của Vân Nam không sai, nhưng anh ta sai là so sánh Trần Lê với những người phụ nữ bình thường kia.

Lên xe, xe đi quanh co, rồi dừng lại trước quán rượu. Vân Nam xuống xe ôm Trần Lê vào bên trong. Quầy rượu bên trong có tên là “Biệt gian”. Trần Lê đã đi qua rất nhiều quầy rượu, tất cả đều giống nhau, chỉ có phân cao thấp mà thôi. Nhưng quầy rượu này lại không như thế, không khí ở đây không sôi động như những nơi khác mà lại có một loại yên lặng, âm nhạc phát lên cùng với ánh sáng nhẹ nhàng, tất cả giống như trong mơ.

Từ lúc Trần Lê bước vào quầy rượu đến giờ, con mắt cứ dính chặt vào người đàn ông ngồi bên quầy rượu, gò má đẹp, cả người phát ra hơi thở mê hoặc. Người đàn ông đó mặc tây trang màu đen, có sự u buồn hiện lên ở đầu lông mày. Tuy là hấp dẫn chết người, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua liền xoay đầu lại, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

Vân Nam đang cầm tay cô, nhưng bỗng dưng Trần Lê cảm thấy cánh tay được thả lỏng, đồng thời lại cảm thấy căng thẳng ở hông. Cô ngẩng đầu, mới thấy ở trong mấy giây ngắn ngủi, Vân Nam im hơi lặng tiếng mà biến mất như chưa từng xuất hiện qua.

Cánh tay trên hông cô thuộc về người đàn ông lạ, cô chưa từng thấy qua. Thừa dịp Trần Lê vẫn còn đang mơ hồ, người đàn ông cúi đầu nói bên tai cô: “Trước mặt chính là Trần Diên Chi. Giết hắn đi”. Nói xong kéo Trần Lê đi mấy bước đến bên người đàn ông kia. Trần Lê vẫn đang âm thầm đề phòng, nhưng lực đẩy từ phía sau vẫn làm cho cô phải bước ra. Thân thể cô nghiêng về phía trước, quay lại liếc nhìn lại không thấy được người đàn ông vừa đẩy mình ở đâu.

Trần Lê không chú ý lại ngã xuống người của Trần Diên Chi.

Ly rượu của Trần Diên Chi rơi vỡ trên mặt đất. Ông ta cúi đầu nhìn Trần Lê, Trần Lê phản ứng cực nhanh, đứng dậy muốn chạt đi, nhưng lại bị ông ta bắt lại, sau đó bên tai truyền đến tiếng người cùng với mùi rượu Huân Thiên:

"Cô gái, cô dáng dấp cũng thật giống với Văn Thư. Ha ha, nếu người đã được đưa tới của, tối nay hãy theo tôi trở về " .

Trần Lê lạnh nhạt đáp: "Ngài nhận nhầm người rồi!"

Cô bóp gân xanh trên cổ tay ông ta, muốn ông ta vì đau đớn mà có thể buông tay mình ra, cô vốn nghĩ người đàn ông này đang say rươu, có thể để ông ta buông tay ra là tốt rồi. Nhưng ai ngờ cô có dùng sức nhưng người đàn ông này không những không buông tay mà còn nhanh nhẹn nắm chặt cổ tay cô. Trong bụng Trần Lê cả kinh, người này là người luyện võ.

Vân Nam vẫn đang bí mật theo dõi ở bên ngoài, nhìn thấy điều này, khóe môi hiện lên nụ cười hài lòng. Trở lại xe, anh ra lấy di động ra gọi cho Tần Mặc Nhiên:

"Tần Tông chủ, ta đã tìm được người giống với Văn Thư, cũng đã thuận lợi đưa tới bên người Trần Diên Chi, ít nhất có thể phân tán sự chú ý của ông ta. Hiện tại, chúng ta hãy suy nghĩ tiến hành bước kế tiếp như thế nào đi. "

Giờ phút này, Tần Mặc Nhiên đang ở trong phỏng ngủ cùng với Hiên Mộc, đang lo lắng không gọi được cho Trần Lê, vừa lúc này Vân Nam gọi điện tới. Anh thuận miệng hỏi:

"Người phụ nữ kia là ai?"

"Chỉ là cô gái Đại Lục tới Hồng Kông ngắm cảnh mà thôi, người của tôi ở quan rượu của khách sạn Vân Thủy cướp được. Gọi là Lý Thần” Nghe thấy được là cô gái Đại Lục, Tần Mặc Nhiên trong lòng bỗng thấy không ổn. Cho đến câu “quán rượu Vân Thủy” thì Hiên Mộc ở bên nghe được, còn có hai chữ Lý Thần kia. Lý Thần, Trần Lê!!!

"Lạch cạch", điện thoại ở trên tay Hiên Mộc rơi trên mặt đất, trong nháy mắt, mặt anh trắng bạch như tờ giấy, không kịp suy nghĩ liền chạy nhanh ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio