"Tú Vân." Cố Nam Thành dường như suy nghĩ điều gì, chậm rãi nhắc lại.
"Hình như cô rất thân với cô ấy nhỉ?"
Đường Tố Nhiên biết rằng mình lại lỡ lời rồi.
Cô ngả lưng ra ghế, cố tìm cho mình tư thế thoải mái nhất để nói dối:
"Không có.
Tiểu Triết vẫn hay kể cho tôi nghe về mẹ thằng bé, tôi nghe nên thấy hảo cảm."
"Cô chắc chứ?" Cố Nam Thành nhướng mày, ra vẻ không tin lắm.
"Chắc." Đường Tố Nhiên đâm lao thì phải theo lao.
Chỉ cần cô không chịu thừa nhận, anh làm gì nổi cô? "Nếu tôi nói dối, tôi là con chó."
Cố Nam Thành quay vô lăng rẽ vào đường một chiều, khiến cho Đường Tố Nhiên nghiêng theo, ghét sát vào người anh.
Trên người đàn ông có mùi hương thoang thoảng lịch lãm, nhưng anh lại nhìn cô, nói bằng giọng cợt nhả: "Vậy thì cô làm chó đi là vừa."
Đường Tố Nhiên ngây người...
"Anh nói cái gì vậy?"
"Tiểu Triết sẽ không bao giờ kể về mẹ nó với người ngoài.
Nếu nó kể, thì chỉ khiến cô chán ghét mà thôi."
Thì ra là vậy.
Chẳng trách mà khi nói chuyện với cô, Cố Minh Triết chưa bao giờ nhắc đến mẹ mình.
Hơn nữa thằng bé còn không ngừng nằm mơ thấy ác mộng.
Một đứa trẻ được yêu thương đầy đủ và có sức khỏe tinh thần tốt thường không gặp chuyện đó.
Vậy là, Phạm Tú Vân đối với đứa trẻ này không tốt, nên thằng bé ghét cô ấy sao? Đường Tố Nhiên phủ nhận suy nghĩ này ngay.
Mặc dù không giao tiếp quá nhiều với Phạm Tú Vân, nhưng cô ấn tượng rất tốt với cô ấy.
Cô gái này mất mẹ từ nhỏ, nên vô cùng yêu thương trẻ con, lại dịu dàng chu đáo, hơn hẳn dáng vẻ hầm hổ của cô.
Cô từng nghĩ, Phạm Tú Vân sẽ là một người mẹ tốt, giống như bà Thùy Dung vậy.
Nhưng xem ra những gì cô thấy không hẳn là sự thật.
Cố Nam Thành thấy Đường Tố Nhiên lặng thinh, cũng không ép uổng cô gì cả.
Anh dừng xe trước của bệnh viện, rồi chủ động bước xuống mở cửa xe giúp cô.
"Tôi chờ câu trả lời của cô.
Tôi muốn đến thăm dì Dung một lát."
Cô mê man đồng ý.
Cố Nam Thành không ở lại lâu, mà bận chuyện bệnh viện, Đường Tố Nhiên cũng không có thời gian để tiếp đón anh.
Anh về lúc gần chiều, khi về còn mang theo món quả nhỏ mà cô mua để tặng cho Cố Minh Triết.
Vốn muốn đưa cho ông Phạm tặng thằng bé, mà giờ bí mật của cô bị Cố Nam Thành vạch trần, cũng chẳng cần giấu nữa.
"Đi về cẩn thận." Cô đóng cửa xe cho anh, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Cố Nam Thành chần chừ một hồi mới gật đầu: "Cảm ơn cô, tôi sẽ đưa quà cho Tiểu Triết."
"Nếu thằng bé thích, anh nói nó gọi điện cho tôi nhé." Không hiểu sao, mỗi lần nhắc đến Cố Minh Triết, trái tim của cô cứ dịu đi.
"Được."
Trong lúc Đường Tố Nhiên ở bệnh viện nhớ thương, thì ở nhà, Tiểu Triết cũng loay hoay.
Cậu nhóc vào phòng của cô Loan giúp việc, thầm thì: "Cô Loan, cho cháu gọi nhờ một cuộc điện thoại được không?"
"Cháu muốn gọi cho bố hả? Cậu chủ vừa gọi điện về báo sắp về đến nhà rồi."
Cố Minh Triết lắc lắc cái đầu của mình: "Không phải.
Cháu muốn gọi cho cô Tố Nhiên."
Cậu bé nói xong, vội bụm miệng lại.
Cô Tố Nhiên nói rồi, không được nói tên của cô ấy cho mọi người trong nhà biết, vậy mà cậu bé lại lỡ lời rồi.
Cố Minh Triết rầu rĩ cầm điện thoại mà không có tinh thần ấn số.
Rồi bỗng, cậu bé thấy cả người ớn lạnh, vội ngẩng đầu lên.
Cái bóng cao lớn của Phạm Tú Vân phủ lên người cậu bé, như muốn che đi ánh sáng.
Cố Minh Triết co rúm người lại.
"Con nói Tố Nhiên là ai hả? Họ Đường?"
"Sao...?" Cậu nhóc định hỏi "Sao mẹ biết" nhưng vội ngừng lại: "Không...!không ạ.
Con không biết ai họ Đường hết."
Dù khôn khéo thế nào thì Cố Minh Triết cũng chỉ là một cậu bé.
Vẻ chột dạ của cậu khiến Phạm Tú Vân tức điên lên.
Đường Tố Nhiên! Tại sao người phụ nữ ấy cứ như bóng ma ám cả đời của cô ta chứ?
"Con rốt cuộc gọi cho cô ta bao nhiêu lần rồi hả? Nói!" Phạm Tú Vân vừa bóp miệng Cố Minh Triết vừa hỏi, khiến thằng bé hoảng loạn khua tay lung tung.
Nó đập tay thẳng vào mặt người đang kiềm chế mình, khiến cô ta ôm mặt vì đau đớn.
Cố Nam Thành vừa về đến nhà đã thấy cảnh đó, anh quát lớn: "Cố Minh Triết!"
Cố Minh Triết đưa đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía anh, uất ức nhưng không nói lời nào.
Không ai tin cậu hết, không ai cả.
Cậu vừa gạt nước mắt vừa chạy về phòng mình, mặc kệ Cố Nam Thành khuyên nhủ đằng sau.
Anh cũng đành bất lực, đến cạnh Phạm Tú Vân mà hỏi: "Có chuyện gì? Tại sao thằng bé lại quá khích như vậy? Kia là gì?"
Hiển nhiên chiếc điện thoại người giúp việc đang cầm đã ấn sẵn số của Đường Tố Nhiên đã thu hút tầm nhìn của anh.
Phạm Tú Vân hơi trắng mặt, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ dịu dàng mà đáp: "Sao anh lại cho thằng bé giao du với loại người này? Cô ta là tội phạm giết người nguy hiểm đó.
Đường Tố Nhiên hại chết Trường An, cô ta là kẻ thù của nhà chúng ta, anh không biết sao?"
"Xem ra cô và Tố Nhiên không thân như cô ấy nghĩ nhỉ?" Giọng Cố Nam Thành thâm trầm..