Cố Nam Thành nhìn cánh cửa bị đá biến dạng, lẳng lặng không nói gì, nhưng Đường Tố Nhiên thì đã hết cả hồn, biết điều lùi vào trong góc.
"Cố Nam Thành!" Lục Nghiêm vừa vào phòng đã nổi gân lên.
"Anh nhốt tôi ở ngoài là có ý gì hả?"
"Cậu dùng thái độ này để đến thăm người bệnh?" Cố Nam Thành nhướng mày nhìn người đối diện, mang theo hàm ý khiêu khích.
Đến cả Lục Nghiêm cũng phải ngạc nhiên vì hành động này của anh.
"Cậu đến rồi thì đưa vợ cậu về đi.
Tôi có việc rồi, phải đến công ty đã."
"Anh đợi đã, Cố tổng giám đốc." Đường Tố Nhiên thấy Cố Nam Thành có ý định bỏ rơi mình thì ở đây thì vội lên tiếng.
Cô thật sự không muốn đối mặt với Lục Nghiêm lúc này đâu.
Sự bối rối của Đường Tố Nhiên bị Lục Nghiêm nhìn thấy, anh thấy cực kỳ chói mắt.
Cố Nam Thành cũng đi mất rồi, không thể che chở cho cô.
"Tôi...!Anh Cố tiện đường đi qua thấy tôi bị bắt cóc nên mới cứu tôi thôi."
Lục Nghiêm cứ nhìn Đường Tố Nhiên như thế, không nói năng gì cả.
Một hồi lâu sau, anh mới quay lưng đi:
"Tôi đưa cô về nhà.
Không thể ở nhà người ta mãi được."
Đường Tố Nhiên thở dài, đứng dậy lẽo đẽo theo sau Lục Nghiêm.
Khác hẳn với trước đây, hai người luôn cùng sánh đôi, bây giờ cô với anh đã xa cách hoàn toàn.
Anh không chờ cô nữa, mà cô cũng không có can đảm tiến tới.
Khi ra đến cổng nhà họ Cố, Đường Tố Nhiên chợt nói: "Nghiêm, chúng ta li hôn đi."
Bước chân của Lục Nghiêm khựng lại, anh quay người, dường như không tin nổi vào tai mình: "Cô nói gì?"
"Chúng ta ly hôn đi.
Chuyện đã qua của chúng ta có thể quên được gì.
Bây giờ có làm bất cứ điều gì, em cũng không thể ở bên anh được nữa."
Cô không có nào xoa dịu sự thù hận của anh cả, mà anh cũng chẳng có cách nào để rút lại những lời đã tổn thương cô.
"Cô trách tôi không đến cứu cô sao Tố Nhiên? Tôi thấy cô tắt máy tưởng chuyện không quan trọng, nên mới về nhau.
Nhưng sau đó tôi đã chạy khắp đêm, lật từng tấc đất của thành phố này lên để tìm cô, cô có biết hay không?"
Đôi mắt của Đường Tố Nhiên mở to, một cánh hoa rơi xuống khóe mắt cô.
"Năm ấy hai người kết hôn là đồng sức đồng lòng.
Không có chuyện dựa vào một mình ý nghĩ của cô để ly hôn." Anh cười nhếch mép.
"Tôi muốn giam cầm cô.
Để cho cô cả đời này cũng không được tự do, khiến cô phải ăn năn vì những gì mà cô đã đối xử với chúng tôi.
Vì vậy, nếu muốn ly hôn, vậy thì chờ tôi chết hoặc cô chết."
Đường Tố Nhiên nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt thể hiện sự kiên quyết: "Trên đời này, chưa ai có thể giam cầm được tôi ngoại trừ chính tôi."
Cô không muốn làm con rối, đem tình cảm của mình để trả nợ cho nhà họ Lục.
Cô muốn làm chính cô.
Lúc Đường Tố Nhiên về đến nhà đã là giữa trưa.
Lâu lắm rồi cô về nhà, mặc dù không quá bụi bậm, nhưng cô cũng phải dọn dẹp một lúc lâu.
Tiện thể, Đường Tố Nhiên lật tung tủ quần áo của bà Thùy Dung ra để sắp xếp lại.
"Cái gì vậy nhỉ?"
Cô sờ vào đáy tủ, thấy có một tờ giấy hơi cộm lên.
Sao mẹ cô lại để giấy trong tủ quần áo nhỉ?
Đường Tố Nhiên tò mò, mới bỏ chổi xuống để xem xét.
Sau khi bỏ đống quần áo ra, quả nhiên dưới đáy tủ có một tờ giấy được giấu rất kĩ.
"Đây là số nhà của ai?" Cô phủi phủi bụi trên đó, rồi lật ngang dọc.
Chỉ có một dòng địa chỉ duy nhất, ngoài ra không còn gì nữa.
"Ngõ A, số , đường Thiên Thượng, quận Thượng Thành."
Cô lẩm bẩm mấy từ này trong miệng, có lẽ là trùng hợp, địa chỉ này gần bệnh viện cô sinh con.
Không biết tại sao mẹ cô lại viết địa chỉ ra rồi lại giấu kỹ như thế này.
Lẽ nào địa chỉ này rất quan trọng với bà sao?
Đường Tố Nhiên vừa nghĩ vừa cất lại chỗ cũ.
Lúc nào có thời gian cô phải đến đó, để hỏi xem có việc gì quan trọng.
Căn nhà hai tầng dọn dẹp mất khá nhiều thời gian.
Đến khi Đường Tố Nhiên dọn dẹp xong thì đã đói lả rồi.
Cô đang định lên giường nghỉ tạm, thì điện thoại lại reo lên.
"Tiểu Triết, con cũng biết gọi cho cô rồi hả?" Đường Tố Nhiên nhìn thấy số điện thoại, vừa nhấn nút nghe vừa tươi cười.
Đáp lại cô là giọng nói hốt hoảng của người đàn ông: "Tiểu Triết không ở chỗ cô hả?"
"Ở chỗ tôi?" Cô ngạc nhiên? "Ở chỗ tôi là sao? Thằng bé không có nhà hả?"
"Không có." Cô thấy Cố Nam Thành như lạc hẳn giọng đi.
"Hồi trưa thằng nhóc hỏi địa chỉ của cô.
Tôi vừa trả lời xong thì nó lên lầu đi ngủ.
Nhưng vừa nãy cả nhà đã tìm khắp nơi mà vẫn không thấy nó đâu.
Khi xem camera thì tôi thấy thằng nhóc trốn cạnh xe rác để ra cổng rồi chạy mất rồi."
Trống ngực Đường Tố Nhiên đập liên hồi: "Cậu nhóc đi bao lâu rồi."
"Ba tiếng rồi." Cố Nam Thành trả lời.
Ba tiếng, đi cả cái quận Thượng Thành này cũng không đến ba tiếng.
Vậy là Cố Minh Triết lại mất tích rồi..