Phạm Tú Vân tiến lên một bước, nắm lấy tay của Đường Tố Nhiên lay mạnh:
- Còn Tiểu Triết thì sao? Chị có thể đảm bảo rằng nó sẽ không quan tâm đến chị nữa không? Em mới là mẹ của nó, chị cũng có con trai, chị hiểu cảm giác con mình không chịu gọi mình là mẹ, mà lại thân thiết với người dưng đúng không?
Đường Tố Nhiên hé môi, chậm chạp mãi chẳng nói lời nào.
Trong thâm tâm, cô vốn biết rằng những lời mà Phạm Tú Vân nói rất đúng.
Nếu như Tiểu Triết của cô còn sống, cô sẽ yêu thương thằng bé hết mực, đồng thời cũng chỉ mong thằng bé yêu thương mình nhất trên đời.
Huống hồ gì là Phạm Tú Vân chín tháng mười ngày mang thai khó nhọc mới sinh ra Cố Minh Triết, lại dốc lòng dưỡng dục cậu suốt năm năm.
- Chị… - Phạm Tú Vân nhìn Đường Tố Nhiên với ánh mắt cầu xin, giống như ép buộc cô phải buông lời.
- Chị có thể mà đúng không.
Chị có thể hiểu cho tấm lòng người mẹ như em phải không?
- Có...!có thể...
Đường Tố Nhiên nắm chặt tay, giấu tất cả nỗi lòng "không nỡ" của mình vào.
Cô đỡ Phạm Tú Vân ngồi dậy, giọng nói như lạc hẳn đi.
- Tiểu Triết đang bệnh, chị sẽ khuyên nó hòa giải với em.
Em cũng nên...!mở lòng với thằng bé hơn.
- Chị.
- Phạm Tú Vân nắm chặt tay của Đường Tố Nhiên, không cho cô trốn thoát.
- Chị có thể thề cả đời này sẽ không bao giờ yêu Cố Nam Thành được không?
Đoàng.
Một tia sét rạch ngang trời, mang theo gió bụi và cái lạnh ngăn ngắt.
Bầu trời còn hửng sáng bỗng đen cả lại.
Đường Tố Nhiên thấy cả người mình run lên, trong lòng vô thức dâng lên cảm giác hoảng hốt.
Cô lẩm bẩm nhắc lại:
- Thề...!thề cái gì?
- Thể cả đời này không bao giờ yêu Cố Nam Thành, nếu không, người thân ly tán, nhân duyên đứt đoạn, vĩnh viễn không đoàn tụ.
Đường Tố Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe của Cố Nam Thành vừa mới phóng ra ngoài.
Cô chỉ thấy thấp thoáng bóng của anh qua tấm kính xe ô tô, nhưng hình ảnh ấy nhanh chóng bị cơn mưa rào làm nhòe đi, cho đến khi trước mắt chỉ còn một màu trắng đục.
Mưa rồi.
Hàng Châu mùa này mưa nhiều, nhưng chưa có năm nào mưa nhiều như năm nay.
Đường Tố Nhiên bồi hồi nghĩ.
Phạm Tú Vân thấy cô đứng lặng, trong lòng đã sốt ruột, vội giục:
- Chị! Nếu chị đã không có tâm cướp anh ấy, tại sao lại không dám thề? Nếu chị không làm, tất nhiên lời thề không ứng nghiệm mà.
Đường Tố Nhiên mấp máy khóe môi:
- Chị...
- Chị làm sao? - Phạm Tú Vân cười khẩy, trong ánh mắt là sự trào phúng nồng đậm.
- Rõ ràng trong lòng chị có anh ấy rồi.
Đường Tố Nhiên nắm chặt tay, dằn sự bất an trong lòng mình xuống.
Cô đóng cửa sổ lại, như muốn đuổi hình ảnh của Cố Nam Thành ra khỏi tâm trí mình.
Cô không thể yêu anh.
Đời này, đời sau đều như vậy.
- Được.
- Đường Tố Nhiên chậm rãi nói.
- Có trời xanh làm chứng, tôi Đường Tố Nhiên, cả đời này sẽ không yêu Cố Nam Thành, nếu không, thân nhân ly tán, nhân duyên đứt đoạn, vĩnh viễn không thể đoàn tụ.
Một tia sét nữa lại đánh vào không khí, hắt tia sáng chóe mắt vào trong căn phòng, giống như minh chứng lời thề độc.
Giờ có muốn hối hận cũng không còn cách nào vãn hồi được nữa rồi.
- Tố Nhiên, xuống dưới nhà ăn hoa quả đi con.
Bên ngoài vang lên tiếng gọi cửa.
Đường Tố Nhiên quay mặt vào trong tường, khiến cho cảm xúc xao động nhất thời lắng xuống rồi mới ra mở cửa.
Bà Thanh Hân đang đứng ngoài cười tươi rói, nhưng thấy Phạm Tú Vân trong phòng thì lại thay đổi sắc mặt:
- Sao Tú Vân lại ở đây? - Bà hỏi.
Phạm Tú Vân tập tễnh bước ra ngoài, lễ phép nói:
- Chị Tố Nhiên có ơn cứu Tiểu Triết, như cứu con một mạng.
Con đến tận nơi để cảm tạ chị ấy.
Lúc bấy giờ sắc mặt của bà Thanh Hân mới giãn ra, nhưng giọng nói vẫn mang theo ý vị mỉa mai:
- Chịu ân báo ân là điều tốt.
Tôi lại tưởng rằng chính cô báo cho bà nội chứ.
Sắc mặt của Phạm Tú Vân nháy mắt xám ngoét lại vì bị vạch trần.
Khi nhận được tin nhắn của Đường Tố Nhiên, quả thực cô ta đã nhanh tay gọi điện cho bà Ngọc Quỳnh trước.
Bà Ngọc Quỳnh thương quý con gái và cháu ngoại của mình, ghi hận Đường Tố Nhiên sau cái chết của Trường An, chắc chắn sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Cô ta chỉ cần đứng một bên nói vài điều châm ngòi.
Phạm Tú Vân vốn nghĩ vậy, nào ngờ âm mưu lâu nay, lại bị bà Thanh Hân nói ra trong một nốt nhạc.
Đường Tố Nhiên thấy không khí giữa hai người căng thẳng vội cầm tay bà:
- Bác đừng nói vậy, cháu với Tú Vân quan hệ rất tốt, hai người rất hòa hợp, không có chuyện gì.
Cô nói đến đây, bà Thanh Hân mới bớt căng thẳng.
Ba người cùng nhau xuống lầu, Đường Tố Nhiên mới biết Cố Nam Thành đã nhận được điện của công ty phải đi công tác gấp.
- Chuyện con trai mình đi đâu mà cô cũng phải khai báo với người ngoài sao? - Bà Ngọc Quỳnh ngồi một bên cười châm chọc.
Rồi lại nhìn thấy Cố Minh Triết vẫn luôn bám lấy Đường Tố Nhiên không buông gọi:
- Tiểu Triết, qua đây với bà cố nào.
Chẳng mấy chốc đến sinh nhật của cháu rồi, một lát hai bà cháu mình đi mua đồ sinh nhật với mẹ Tú Vân được không?
Choang.
Cốc nước trên tay của Đường Tố Nhiên đột nhiên rơi xuống đất vỡ tan, khiến bà Ngọc Quỳnh nổi giận:
- Cô bị ngu hả? Cầm cái cốc cũng không vững? Có biết đồ trong nhà chúng tôi đều giá ngàn vàng không hả?
Đường Tố Nhiên không để những câu mắng chửi ấy trong lòng.
Cô hỏi:
- Tiểu Triết mấy ngày nữa là sinh nhật?
Bà Thanh Hân mặc dù thấy quái quái, những vẫn trả lời:
- Là ngày kia, sao vậy con?
Đường Tố Nhiên nhắm mắt lại, trong lòng rối như tơ vò.
Lẽ nào trên đời này lại có nhiều thứ trùng hợp đến vậy chăng? Ngày kia cũng là ngày sinh nhật của Đường Minh Triết, cũng là ngày dỗ của thằng bé.
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~.