Thế là!! Hạ Ly ngây ngô thoả mãn tấm lòng được thành đôi với chàng trai ấm áp từng cứu cô ra khỏi biển lửa.
Thời gian thoáng trôi hôm nay đã là ngày thứ hai người yêu nhau rồi, Hạ Ly vẫn dậy khá sớm cô rửa mặt rồi ăn bữa sáng do Trần Cảnh làm.
Hiện tại nhà của cô cũng như nhà của anh và ngược lại cô cũng đã thoải mái hơn khi đi vào nhà anh rồi.
Hạ Ly cảm thấy hai người có hay không tiến triển có chút nhanh hơn so với người thường?
Nhưng cô cũng rất nhanh gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
Mạng của cô là anh cứu về, cô đã từng hạ quyết tâm sẽ báo đáp ơn cứu mạng này cho nên việc hai người yêu nhau cô là rất tự nguyện là thật lòng yêu thích anh.
Hôm nay anh đi tham gia tiệc cưới của người nhà một bệnh nhân anh đang điều trị, cô lại đang nhàm chán không biết phải làm gì tiếp theo thì điện thoại lại vang lên tiếng chuông.
"Alô..."
"Hạ Ly, hiện tại em có bận gì không?"
Ngu Ngọc ở đầu dây bên kia có chút gấp, Hạ Ly nhíu mày hỏi:
"Không ạ, sao thế chị Ngu?"
"Là thế này, hôm nay Kiều Tuyết được một khách hàng quen ở Tây Ảnh mời đi đánh đàn trong đám cưới con ông ấy, nhưng cô ấy không thể đến kịp nên nhờ chị tìm người thay cô ấy trụ tầm tiếng tiền công cô ấy sẽ chia đôi, chị thấy địa điểm cách em không xa nên hỏi xem em có muốn đi hay không?"
Hạ Ly kiên nhẫn nghe Ngu Ngọc kể một tràng, cô nghĩ nghĩ ở nhà cũng chán thôi thì cứ đi đi vậy chỉ có một tiếng thôi còn gì.
"Được, chị gửi địa điểm cho em đi."
Ngu Ngọc nghe thế liền vui mừng.
"Được được chị gửi địa điểm cho em, tiệc cưới sẽ bắt đầu lúc giờ rưỡi."
Hạ Ly thở dài bây giờ đã hơn rưỡi rồi, hèn gì chị ấy gấp như thế.
Hạ Ly nhanh chóng thay quần áo sửa soạn một chút rồi gọi xe đến địa chỉ mà Ngu Ngọc nhắn qua, thật may nơi tổ chức hôn lễ khá gần chung cư cô ở lúc đến nơi vẫn còn phút nữa mới đến giờ cử hành hôn lễ.
Hạ Ly đến nơi liền có người ra đón cô vào, giọng nói người đàn ông còn khá trẻ chắc hẳn là người phục vụ cho bữa tiệc.
"Cô là Hạ Ly, tôi đưa cô đến chỗ đàn piano."
"Được, cảm ơn."
Anh ta nói không có gì liền đưa cô đến nơi để piano, nhưng Hạ Ly không nhìn thấy được ánh mắt tò mò của anh ta.
Một người mù cũng có thể đánh đàn ư?
Hạ Ly không hề hay biết gì cô chỉ không nhanh không chậm ngồi trước đàn piano chơi thử vài nốt nhạc xác định không có vấn đề, liền nhoẻn miệng cười nói với người đàn ông kia
"Mọi thứ đều ổn, cảm ơn anh."
"À...!không có gì, phút nữa tiệc cưới sẽ bắt đầu cô chuẩn bị đi."
Anh ta nói xong ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn Hạ Ly rồi rời đi.
Làm người vẫn không nên xem thường kẻ khác.
Tiệc cưới cũng rất nhanh đã bắt đầu, sau lời dẫn dắt của MC cô dâu chú rể cùng bước vào lễ đường âm nhạc liền nổi lên Hạ Ly thuần thục đàn một bản nhạc thường dùng cho tiệc cưới.
Bên tai cô là lời tuyên thệ của cô dâu chú rể, tiếng chúc mừng vỗ tay náo nhiệt, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp nơi...!
Hạ Ly cũng bất giác mỉm cười theo, tương lai chắc chắn cô cũng sẽ khoát lên bộ váy cưới lộng lẫy nhất và gả cho người mà cô yêu nhất.
"Chị ơi, chị chơi đàn thật hay!"
Nghi lễ đã kết thúc Hạ Ly đàn thêm mấy bản nhạc vừa vặn cũng đã một tiếng, cô muốn đứng lên ra về lại có một giọng nói non nớt ngọt ngào của bé gái sát gần bên cạnh.
"Thật ư, cảm ơn em."
Đứa bé dường như rất hưng phấn, nó nắm lấy tay cô lây lây.
"Chị ơi, em có thể mời chị làm gia sư không? Em tập mấy năm rồi vẫn không thể chơi hay như chị."
Hạ Ly bật cười đưa tay về phía phát ra âm thanh, rất chuẩn sát mà xoa đầu đứa bé.
"Chị không nhận làm gia sư, nhưng một buổi bàn luận trao đổi về âm luật thì được."
Cô cảm nhận được đứa bé này khá yêu thích âm nhạc, nhưng cô không hứng thú làm gia sư nếu con bé thích thì cô có thể chỉ điểm vài chỗ.
Đứa bé hình như nhận ra điều gì đó, nó nắm lấy bàn tay của trên đầu nó.
"Chị...!không nhìn thấy ạ?"
Hạ Ly mỉm cười không hề tức giận hay tự ti khi bị hỏi đến vấn đề này, cô gật đầu.
"Ừm chị không nhìn thấy, thế nên em có thể đưa chị ra đến cổng không bé cưng?"
Ở đây là tiệc cưới tại nhà của vị giám đốc bất động sản nào đó, khách khứa rất đông cô không thân thuộc địa hình mà người đàn ông kia cũng không thấy đâu, nên đành nhờ vả đứa bé này.
Đứa bé nghe thế cũng không ghét bỏ cô không nhìn thấy, nó nắm lấy tay cô dẫn cô đi.
"Chị ơi em tên Cao Tiếu Tiếu, hôm nay là đám cưới của anh trai em chị có thể để lại cách liên lạc không ạ?"
Hạ Ly mỉm cười, nói được rồi đọc số di động của mình cho Tiếu Tiếu, con bé này thế mà lại mang theo giấy bút bên người xem ra trước khi đến gặp cô đã có chuẩn bị.
Mà một góc của tiệc cưới Trần Cảnh híp mắt nhìn Lâm Thục Phân một trước một sau đi ra hoa viên với một người đàn ông, anh nhếch môi nâng tay nhấp một ngụm rượu vang rồi đứng lên đi về hướng cô gái xinh đẹp đang được một bé gái dẫn đi ở xa xa.
"Hạ Ly."
Tiếng gọi quen thuộc khiến Hạ Ly bất ngờ dừng bước chân.
"Trần Cảnh!"
Cao Tiếu Tiếu thấy Trần Cảnh bước tới, cô bé nhận ra anh chính là người bác sĩ đẹp trai thường đến nhà mình liền ngọt ngào gọi một tiếng.
"Bác sĩ Trần ạ."
Trần Cảnh bước tới mỉm cười đưa tay xoa đầu cô bé.
"Em đi chơi đi để anh đưa chị gái này ra ngoài cho."
Cao Tiếu Tiếu nhíu đôi mày nhỏ nhìn anh nhưng cũng không có ý định rời đi, Trần Cảnh bật cười nói rất nghiêm túc.
"Cô ấy là bạn gái của anh."
Cao Tiếu Tiếu mở to đôi mắt sau đó toe toét cười đáp vâng rồi rời đi, Trần Cảnh đi đến nắm lấy tay Hạ Ly.
"Sao em ở đây?"
Hạ Ly vẫn còn bị một câu "cô ấy là bạn gái của anh" làm cho tâm hồn bay bổng nào có nghe anh hỏi gì đâu cơ chứ.
"Em đi chữa cháy giùm người khác ạ."
Trần Cảnh nhướn mày, biết cô chỉ dùng từ ví von để nói chuyện nhưng anh lại không thích hai từ "chữa cháy" này cho lắm.
"Thì ra anh đi dự tiệc cưới ở đây."
Hạ Ly gặp được Trần Cảnh nên cả người liền vui vẻ hơn rất nhiều, cô nắm lấy tay anh thẹn thùng nhoẻn môi cười.
Trần Cảnh nghiêng đầu nhìn cô, vì tham gia tiệc cưới nên cô mặc một bộ váy cúp ngực màu trắng tinh dài đến đầu gối, mái tóc dài được xoã tùy ý bên phải kẹp một chiếc kẹp ngọc trai vô cùng xinh xắn.
Thật sự nhìn thấy cô thế này rất khiến người khác muốn phạm tội.Trần Cảnh cảm thấy cổ họng khô khốc anh hơi hắng giọng, đáp lời cô.
"Trùng hợp thật, đám cưới này là của con trai bệnh nhân hiện tại của anh, nếu sớm biết anh đã đợi đưa em đi cùng."
Không biết cô dùng dáng vẻ này gọi xe đi đến đây, có bao nhiêu con mắt nhìn vào cô rồi nhỉ? Bỗng anh cảm thấy thật khó chịu.
"Đến sát giờ cử hành hôn lễ em mới nhận được điện thoại của đồng nghiệp."
Hạ Ly ôn hoà nói nguyên nhân cô đến đây với anh, lại nghĩ đến anh chắc còn đang dự tiệc.
Đi được vài bước cô lại hỏi tiếp.
"Anh còn tham gia tiệc không ạ?"
Rất nhanh Trần Cảnh đã đưa cô đến chỗ để xe, anh mở cửa ra để cô ngồi vào trong trước.
"Không tham gia nữa, anh về nhà với em."
Cô thế này anh không thể yên tâm được, nếu đã gặp thì anh phải đích thân đưa cô về bằng không anh ở lại thì lòng vẫn cứ không yên.
Nói rồi anh hôn lên trán cô một cái, khiến Hạ Ly xấu hổ mỉm cười e lệ khẽ cúi đầu..