Kết thúc kỳ nghỉ tết hơn mười ngày, Trần Cảnh đã bắt tay vào công việc ở phòng khám.
"Mời ông đi bên này."
Trương Phàm ở ngoài cửa tiếp một khách hàng, anh ta tiến lên hai bước gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc của Trần Cảnh.
"Vào đi."
Trần Cảnh đang pha trà nhàn nhạt lên tiếng, Trương Phàm mở cửa mời khách hàng kia đi vào.
"Mời ông."
Người kia gật đầu mỉm cười với Trương Phàm rồi tiến đến ngồi xuống đối diện Trần Cảnh.
"Không biết ngài..."
Nụ cười lịch sự trên môi Trần Cảnh lập cứng ngắc khi nhìn thấy người đối diện, anh đanh mặt lạnh lùng hỏi:
"Ông đến đây làm gì?"
Trần Lập cười cười nhìn con trai.
"Ba chỉ còn cách này mới có thể nói chuyện với con được thôi."
Sau thoáng khó chịu Trần Cảnh tựa lưng ra ghế nhàn hạ vắt chéo hai chân cười khẩy nhìn Trần Lập.
"Tôi và ông có chuyện gì để nói hả? Ông Trần đúng là rảnh rỗi hết sức rồi."
"Ba biết con không muốn nhìn thấy ba, nhưng ít nhất ba cũng chỉ muốn hỏi thăm con vài câu rồi đi thôi."
Trần Lập cười khổ trong lòng, hiện tại ông không dám tham lam quá nhiều chỉ mong có thể nói nhiều với Trần Cảnh thêm hai câu.
"Ở đây là nơi làm việc không phải quán nước để tâm sự, nếu ông không có việc gì thì mời về cho."
Trần Lập đưa mắt nhìn quanh một vòng lại cực kì tự hào mà cười tươi, đây là con trai ông nó chính là nối nghiệp của ông đây mà.
"Ai nói ba không có việc gì, thân là một chuyên gia trong ngành nhưng ba cũng là con người thì sẽ có áp lực tâm lý."
Trần Cảnh cau mày, ngón tay để trên đùi khẽ gõ theo nhịp.
"Ông nói đi, nhanh nhanh một chút rồi đi đi."
Trần Lập chỉ cười không hề tức giận, ông thở dài một hơi đan hai tay vào nhau bắt đầu kể chuyện cũ.
"Lúc trẻ ba theo sự sắp xếp của gia đình cưới một cô gái mà ba không yêu, tuy trước mặt người khác ba và bà ấy rất hoà thuận nhưng khi có hai người thì cực kỳ lạnh nhạt với nhau, sau một đêm ba uống say lại làm ra chuyện có lỗi với bà ấy và có con."
Hai nắm tay Trần Cảnh xiết chặt thành quyền, Trần Lập nhìn anh chăm chú tiếp tục nói:
"Ba ân hận và cảm thấy có lỗi với bà ấy lắm nhưng không ngờ một thời gian sau ba lại phát hiện chuyện đêm đó là do chính tay bà ấy sắp đặt, ba cực kỳ phẫn nộ và thất vọng trong thời gian tâm tối ấy ba lại gặp được mối tình đầu của mình và ba...!đã ngoại tình."
Trần Lập nặng nề nhìn Trần Cảnh, sau bao nhiêu năm rốt cuộc ông cũng đủ can đảm để bộc bạch với con trai.
"Nhưng khi con sinh ra thì ba và cô gái kia không hề qua lại, cho đến lúc con tuổi ba mới biết mình còn có một đứa con gái, lúc ấy mẹ con cũng biết chuyện liền tức giận đòi ly hôn.
Và ba đã đồng ý ly hôn với mẹ con, nhưng ba không ngờ..."
Nói đến đây Trần Lập bỗng nghẹn ngào, ông đưa tay vuốt mặt.
"Ba cứ nghĩ con sống với mẹ sẽ được chăm sóc chu đáo hơn ở với ba, nào ngờ..."
Bà ấy đã bạo hành anh suốt năm.
Hơi thở Trần Cảnh dồn dập anh cố gắng đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng.
"Đủ rồi!"
"Tiểu Cảnh, ba sai rồi, con tha thứ cho ba được không?"
Trần Lập nghẹn ngào ưu thương nhìn chằm chằm Trần Cảnh.
Chỉ thấy anh tức giận hung tợn mà đem tách trà trên bàn ném mạnh xuống đất.
Xoảng một tiếng.
"Cút! Ông mau cút khỏi đây cho tôi!"
Nói như thế, anh chính là sai lầm trong cuộc hôn nhân không tình yêu của họ đúng không?
"Tiểu Cảnh..."
Anh là con của ông làm sao ông không thương! Nhưng bi kịch cuộc đời do chính bản thân ông lựa chọn, khiến ông chỉ biết ân hận suốt phần đời còn lại.
Tiếng vang trong phòng đã kinh động đến Trương Phàm ở bên ngoài, anh ta tức tốc mở toang cửa phòng ra.
"Bác sĩ Trần, có chuyện gì thế?"
Trần Cảnh lạnh lẽo nhìn đăm đăm vào Trần Lập, trầm giọng ra lệnh với Trương Phàm.
"Tiễn khách!"
Trương Phàm nhìn ra được không khí giữa hai người quỷ dị liền đỡ Trần Lập đứng lên ra về.
"Thưa ông hẹn ông hôm khác vậy."
Trần Lập đau đớn nhìn Trần Cảnh đang mất khống chế ở đối diện, ông chỉ mím chặt môi không nói thêm gì rồi rời đi.
Trần Cảnh một mình ở trong căn phòng rộng lớn cố gắng liếm láp lấy vết thương lòng vừa bị xé toạt ra kia.
Anh cũng đã từng...!đã từng mơ ước một gia đình hạnh phúc.
"Bác sĩ Trần, anh không sao chứ?"
Trương Phàm không biết đã trở lại từ lúc nào đang cầm đồ hốt rác quét dọn mảnh vỡ trên sàn.
Trần Cảnh lạnh mặt nhìn anh ta hồi lâu khiến cho Trương Phàm cảm thấy hơi ớn lạnh.
"Chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ ai, hiểu chứ?"
Trương Phàm khẽ nuốt nước bọt, gật đầu.
"Vâng."
Trần Cảnh hơi khép mắt lại một chút rồi đứng dậy rời đi.
Hạ Ly từ sớm đã đến Lương gia, anh phải đi đón cô vì anh có hơi chút nhớ cô rồi.
Hạ Ly canh ra mồng hết tết liền về thăm Hạ Mẫn Uyên, cả ngày cô đều ở Lương gia ầm ĩ mà cười đùa với mọi người.
"A Ly, con cảm thấy lễ đính hôn tổ chức như thế có được không?"
Hạ Mẫn Uyên thu lại quyển sách mà bản thân vừa ghi chép khi nảy lại.
Hạ Ly gật đầu.
"Vâng rất ổn, một lát về nhà con đưa Trần Cảnh xem xét một lượt rồi mình tính tiếp."
Hai người là đang bàn về lễ đính hôn của cô và Trần Cảnh, đúng lúc này Lương Thần Chi từ bên ngoài chạy lon anh vào trong la ầm lên.
"Mẹ, chị, anh rể tới rồi!"
Theo tiếng kêu của Lương Thần Chi thân ảnh của Trần Cảnh đã xuất hiện ở phòng khách.
"Anh tới rồi sao?"
Hạ Ly vui vẻ cười ngọt ngào hướng theo tiếng bước chân mà hỏi:
"Thưa bác gái con mới đến."
"Ừ...!ngồi đi con."
Trần Cảnh lễ phép chào Hạ Mẫn Uyên một tiếng rồi ngồi xuống cạnh Hạ Ly, hơi nghiêng đầu thầm thì vào tai cô.
"Nhớ em quá nên đến sớm đón em cùng về nhà."
Hạ Ly mỉm cười đẩy nhẹ anh một cái.
"Miệng lưỡi ngọt xớt."
Trần Cảnh thở ra một hơi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, tâm tình dần bình ổn.
"Tiểu Cảnh này, đây là bác với A Ly bàn bạc về lễ đính hôn của hai đứa con xem một chút có thiếu gì nữa không thì bổ sung."
Hạ Mẫn Uyên đưa danh sách đã lập từ trước qua cho Trần Cảnh, anh giơ hai tay nhận lấy nghiêm túc xem xét một lượt.
"Bác tính đã chu toàn lắm rồi ạ, con không có ý kiến gì.
Chỉ là phiền bác mệt nhọc rồi."
Anh mỉm cười ung dung đặt danh sách ngay ngắn một bên, lại không quên nói lời lấy lòng mẹ vợ tương lai.
"Phiền gì đâu mà...!con nếu đã đến thì ở lại dùng cơm rồi hẳn về.
Bác vào bếp làm thêm vài món, con ngồi chơi nhé!"
Hạ Mẫn Uyên nói xong liền đứng dậy vào bếp, Lương Thần Chi cũng lót tót chạy theo sau lưng bà.
"A Cảnh, hôm nay anh về sớm thế?"
Trần Cảnh trìu mến mà vuốt lọn tóc bên má cô.
"Sao nào, không nhớ anh hả? Anh về sớm còn không chịu."
Hạ Ly bĩu môi, ngồi cả ngày cô cũng hơi mệt liền tựa cả người vào lòng anh.
"Nhớ chứ! Anh vừa đi đã thấy nhớ rồi cơ."
Trần Cảnh bật cười thành tiếng, đưa tay véo mũi cô một cái.
"Nhớ như thế, hay chúng ta nhanh nhanh về nhà một chút.
Tạo ra một bảo bảo giống anh, để thằng bé chơi với em."
Hạ Ly đánh lên ngực anh một cái, không chút uy hiếp mà nói:
"Sinh bảo bảo để chơi với em? Anh xem em là con nít à?"
"Hửm...!em không phải sao? Tiểu A Ly!"
"Yaa..."
Hạ Ly bị anh trêu phát hoả liền há miệng cắn lên tay anh một ngụm.
"Còn nói không giống con nít, xem ai vừa không hợp lời liền cắn người thế kia?"
Trần Cảnh bất đắc dĩ nhìn cô gái nào đó đang cắn mình, anh cũng không dám động đậy lung tung sợ tổn thương cô.
Nhìn dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của cô anh cảm thấy những ngày tháng trước đây có khổ cực cũng đáng, vì giờ anh đã được ông trời đền đáp xứng đáng..